Tác giả: Kiều LamLòng bàn tay cảm nhận được một bàn tay mềm mại, trơn nhẵn, tựa như đồ sứ tốt nhất.
Yến Tri bỗng nhận ra mình nói gì, máu dồn ngược lên, bùm một tiếng, y xấu hổ đứng đó, tiếp tục cũng không phải mà buông ra cũng không được, xấu hổ đến mức tê rần cả người.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, y không nói một lời, buông Nguyễn Kiều ra rồi chạy mất.
Nguyễn Kiều: "......"
A.
Không hổ là con gà miệng pháo dạo thanh lâu nhiều năm nhưng vẫn là đồng tử mà.
Yến Tri trở lại thư phòng, đuổi hết tôi tớ ra ngoài cửa rồi đóng chặt cửa lại, dùng sức xoa nắn khuôn mặt đã đỏ rần lên của mình, nhớ lại lời mình vừa nói, hít sâu một hơi.
Ban đêm, Yến Tri đột nhiên bừng tỉnh, trong bóng đêm, cả người y nóng đến đỏ bừng, trái tim đập thình thịch không ngừng, vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, xốc chăn lên sờ, quả nhiên là quần lại bẩn rồi.
Yến Tri ngã lên giường như một khối thi thể, trong đầu không ngừng hiện lên những đoạn ngắn trong mộng, cả người tản ra hơi thở sống không còn gì luyến tiếc.
Mấy ngày liên tiếp, Nguyễn Kiều đều không thấy được Yến Tri, mà nàng cũng chẳng đi tìm y, mỗi ngày nghe Minh Uyển đàn hát, sống cực kỳ tự tại, giống như tiến vào thời kỳ dưỡng lão sớm vậy. Đến khi ngay cả hệ thống cũng không nhìn nổi nữa, Bình Tương Vương phi gửi thiệp mời tới cho nàng.
Đại thọ 60 của Bình Tương Vương, không chỉ nàng phải đi, Yến Tri cũng phải đi.
Nguyễn Kiều lên xe ngựa, không ngờ Yến Tri lại vì tránh không ngồi cùng nàng mà tình nguyện cưỡi ngựa.
Nguyễn Kiều vén rèm lên, hôm nay Yến Tri mặc một áo ngoài màu đỏ tía, cổ áo và cổ tay áo đều thêu ám văn tinh xảo, cưỡi một con ngựa màu trắng bạc, thiếu niên phong lưu, tự phụ tự tại, cực kỳ đẹp trai, một đường đi tới, Nguyễn Kiều thấy không ít xe ngựa đều trộm xốc một góc nhỏ, có thiên kim nhìn trộm y.
Nhưng Yến Tri chẳng thèm nhìn ai, ánh mắt nhìn thẳng, biểu cảm nghiêm túc.
Nguyễn Kiều gõ gõ khung xe, gọi: "Thế tử."
Yến Tri cách xe ngựa không xa, không ngờ Nguyễn Kiều lại gọi mình, tức khắc sửng sốt, lúc đối mặt với tầm mắt của nàng, vẻ mặt y không quá tự nhiên, nhưng cũng khôi phục bình thường rất nhanh: "Sao?"
Nguyễn Kiều vươn một ngón tay trắng nõn ngoắc với y, "Ngươi tới, ta có lời muốn nói với ngươi."
Yến Tri chần chờ một lát, giục ngựa đi qua, hơi cúi người, đưa tai tới.
Nguyễn Kiều: "Thế tử gia hôm nay cũng thật tuấn tiếu."
Yến Tri đột ngột nhìn qua, kết quả thấy Nguyễn Kiều đang cười ngoan ngoãn và vô tội với mình, còn chớp chớp mắt, vẻ mặt bỡn cợt.
Yến Tri: "............"
Những giấc mộng mỗi đêm lại hiện ra trước mắt, trùng với khuôn mặt diễm lệ, trong nháy mắt, y không biết phải làm ra biểu cảm gì với Nguyễn Kiều.
Y rất phiền.
Nhưng không phải thấy Nguyễn Kiều phiền.
Y cảm thấy bản thân mình rất phiền.
Rõ ràng Tấn An không phải loại hình y thích, y không rõ vì sao mỗi tối mình lại có giấc mộng bất kham như vậy nữa.
Đặc biệt là khi lúm đồng tiền như hoa của nàng xuất hiện, trước mắt y luôn sẽ thoáng qua bộ dáng nàng nức nở, mềm mại cầu xin dưới thân y.
Vậy nên, lúc này đối mặt nàng, y luôn có cảm giác chột dạ.
Y vội vàng nhìn lướt qua đôi môi phấn nộn của nàng, "Ừ" một tiếng, "Ta biết."
Nguyễn Kiều: "?" Ngươi biết cái gì mà biết? Ta chỉ thuận miệng thôi, ngươi biết lời lễ phép là gì không?
Hiển nhiên, Yến Tri không biết, y nói xong, còn hỏi lại Nguyễn Kiều, "Có việc gì không?"
"Ta muốn cưỡi ngựa." Nguyễn Kiều ánh mắt thèm muốn nhìn thoáng qua con ngựa trắng của y, đôi mắt lộ ra khát vọng.
Mí mắt Yến Tri giật giật, "Ngươi không nhớ chuyện hồi nhỏ ngươi sờ mông ngựa bị ngựa đá hả? Xin lỗi chứ không ai làm đệm lưng cho ngươi đâu."
Yến Tri vừa nhắc, Nguyễn Kiều lập tức nghĩ ra.
Khi còn nhỏ, Thái tử, Yến Tri và nguyên thân từng cùng học cưỡi ngựa, nguyên thân ngứa tay sờ mông ngựa một cái, sau đó bị ngựa một chân đá bay.
Lúc ấy Tiểu Yến Tri đưa lưng về phía nàng, vừa lúc bị đập trúng, trở thành miệng đệm thịt, nguyên thân bị đá bay chỉ có bụng là bị xanh một mảng, mà Tiểu Yến Tri thì bị nguyên thân làm gãy hai cái xương sườn, nằm ở nhà mấy tháng. Từ đó về sau, Yến Tri bắt đầu chán ghét nguyên thân.
Cũng không biết nguyên thân thuộc thể chất gì, mèo ngại chó ghét, cưỡi ngựa là một hành động rất nguy hiểm với nàng ta.
Nguyễn Kiều có chút thất vọng, tuy nàng từng học cưỡi ngựa với nam phụ Tần Vân Huyên, còn cưỡi không tệ, nhưng vì nhân thiết của nguyên thân, nàng không tiện nhắc lại yêu cầu cưỡi ngựa nữa.
Chỉ có thể uể oải lùi về trong xe ngựa, buông mành xuống.
Tiệc mừng thọ của Bình Tương Vương không làm trong phủ mà làm trong một thôn trang lớn ở ngoại ô.
Trong thôn trang chẳng những có suối nước nóng, vườn hoa mà còn có cả trường đua ngựa, thật sự thái quá!
Tổ tiên của Bình Tương Vương cùng Tiên đế khai quốc, Tiên đến hậu ái, ban làm Vương gia khác họ, ban thưởng vô số vàng bạc tài bảo, phòng ốc điền xá cùng với thôn trang xa hoa để chương hiển vinh sủng.
Thôn trang truyền tới Bình Tương Vương hiện tại đã qua mấy thế hệ, đã qua mấy trăm năm, tổ tiên Bình Tương Vương hẳn không thể ngờ được, mới chỉ mấy trăm năm thôi, nhất mạch Bình Tương Vương của họ yên vui trong ổ, đã bị Đế vương dụng tâm kín đáo nuôi phế rồi.
Có dã tâm, lại không có đầu óc, bị An Vương lợi dụng, đẩy ra đội nồi cũng không biết.
Sinh nhật của một Vương gia khác họ lại không có thành tựu gì như Bình Tương Vương mà xa hoa lãng phí và phô trương như thế, Nguyễn Kiều biết, nhà họ sắp lạnh rồi.
Thấy Nguyễn Kiều tới, Bình Tương Vương phi rất vui, lôi kéo tay nàng hàn huyên, còn tự mình dẫn nàng đi.
Nguyễn Kiều không biết Bình Tương Vương phi có chủ ý gì, dù sao cũng không thân, nàng nở nụ cười buôn bán.
Trên đường còn gặp An Vương, nhìn bộ dáng ngụy quân tử của ông ta, mí mắt Nguyễn Kiều giật giật, "An Vương thúc."
An Vương nhìn Nguyễn Kiều một cái, sau đó dừng mắt ở Yến Tri bên cạnh nàng, "Thời gian trước ta nghe nói hai người đều chạy tới Bách Hoa Lâu, sau đó bị đâm?"
Nguyễn Kiều nghe vậy lập tức phủ nhận, "Không thể nào, Vương thúc nghe từ đâu vậy? Sao ta có thể đến nơi như vậy chứ, ai lại xấu xa như thế, muốn làm xấu thanh danh của ta và Thế tử đây mà!"
Yến Tri nhìn Nguyễn Kiều trợn mắt nói dối: "......"
An Vương hoàn toàn không ngờ Nguyễn Kiều sẽ phủ nhận: "......"
Nguyễn Kiều tựa như không thấy biểu cảm của An Vương, lộ ra biểu cảm tức giận nói tiếp, "Ta rất tức giận, Vương thúc nghe ai nói vậy, nói cho ta, ta muốn đi tìm hắn đối chất, hỏi rốt cuộc hắn có ý gì, vì sao bôi nhọ ta!"
An Vương bị độ dày da mặt của Nguyễn Kiều làm kinh sợ, ông ta nhíu mày, "Con đối chất cái gì? Đi là đi, không đi là không đi, bao nhiêu đôi mắt nhìn như thế, chẳng lẽ con có thể lấy quyền bức người, khiến tất cả câm miệng à?"
"Vương thúc sao có thể nói như thế, ta thật sự không đi mà!" Nguyễn Kiều ủy khuất kéo tay áo Yến Tri, cắn môi tựa như tiểu tức phụ bị bắt nạt, "Ta chỉ phân phó nha hoàn bên người chuộc lại một cô nương Thế tử thích trước khi thành thân thôi, vì sao Vương thúc lại nói ta đi, còn hung dữ với ta? Thế tử cũng ở đây, nếu vương thúc không tin thì hỏi chàng đi."
Nói xong, Nguyễn Kiều lấy tay áo Yến Tri lau đi nước mắt không tồn tại, sau đó che mặt khóc huhu, "Thế tử, chúng ta hồi phủ đi, ngay cả vương thúc còn nói ta như thế thì những người khác sẽ nghĩ ta thế nào, ta không còn mặt mũi ở đây nữa, ta sợ nếu tiếp tục ở đây thì ta phải nhảy sông tự vẫn mới có thể chứng minh ta trong sạch."
Người xung quanh đều lặng lẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn An Vương.
An Vương: "......"
Ông ta vốn định mượn cơ hội châm ngòi tình cảm của đôi phu thê trẻ này thôi, tiểu cô nương da mặt mỏng, không dám nhận ngay tại chỗ thành ra mất mặt, cứ nghẹn trong lòng rồi sẽ biến thành một cây kim, không biết khi nào sẽ đâm trúng Yến Tri.
Kết quả, ông ta tính toán tốt đấy, nhưng chưa nói được hai câu đã bị Nguyễn Kiều trả đũa, khiến ông ta giống như người không có ý tốt hắt nước bẩn lên chất nữ vậy.
Quả thực là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
An Vương cảm thấy ngực mình nghẹn một búng máu.
Không hổ là con lão Triệu, nói dối cũng hạ bút thành văn, mặt cũng không đỏ.
Ông ta thật sự coi thường nàng rồi.
Dù sao thì ông ta cũng không thể tìm người tới chỉ ra và xác nhận Nguyễn Kiều nói dối, đành nuốt cơn tức này vào, lộ ra nụ cười khổ, "Con đừng khóc, là do vương thúc tin lời gièm pha của người ta mà hiểu lầm con! Vương thúc xin lỗi con, sau khi về phủ, vương thúc lại vào tư khố chọn mấy bảo bối làm quà nhận lỗi cho con."
Nguyễn Kiều lộ ra đôi mắt đỏ rực, nghẹn ngào hỏi, "Thật ạ?"
Ánh mắt An Vương tối tối, "Tất nhiên."
Nguyễn Kiều buông lỏng tay áo Yến Tri ra, khụt khịt mũi, "Cám ơn Vương thúc, thúc có thể đổi những bảo bối đó thành vàng bạc không? Con muốn mua một biệt trang, loại có suối nước nóng giống biệt trang của Bình Tương Vương ấy, chỉ là con chưa đủ tiền, vương thúc đổi thành vàng bạc thì chất nữ không cần phải tính toán nữa, vương thúc thật tốt với ta!"
Nguyễn Kiều đã ám chỉ rõ ràng như thế, sao An Vương có thể không hiểu, tuy trong lòng tức đến ngứa răng, nhưng trên mặt lại vẫn lộ ra nụ cười sủng nịch bất đắc dĩ, "Nếu còn thiếu, bổn vương làm vương thúc sẽ bù đủ cho con, con thiếu bao nhiêu? Mai con bảo người đến phủ bổn vương lấy."
Nguyễn Kiều cười tủm tỉm, "Vương thúc thật tốt! Ta chỉ kém bảy tám phần thôi!"
An Vương: "......"
Tất cả xảy ra quá nhanh, Yến Tri còn chưa kịp làm gì, Nguyễn Kiều cũng đã dăm ba câu hố một khoản tiền lớn từ tay An Vương.
An Vương bị hố một khoản tiền lớn, suýt không duy trì được biểu cảm trên mặt nữa, trực tiếp chạy lấy người. Biểu cảm Yến Tri có chút hoảng hốt, nhìn nàng vừa khóc vừa ủy khuất hố người không nương tay, tâm tình thật vi diệu.
Đã lâu không thấy nàng hố người, hơn nữa còn không phải hố mình, đột nhiên y có cảm giác hoài niệm.
Yến Tri run run, cảm thấy có thể đầu mình bị hỏng rồi.
Nghĩ đến khuôn mặt trầm trầm của An Vương, lại nghĩ đến năng lực chọc giận người ta của Nguyễn Kiều, Yến Tri bỗng nói, "Hay ngươi về phủ đi."
Nguyễn Kiều: "?"
"Tiểu gia lo ngươi hố nhiều người thì sẽ bị đánh."
Nguyễn Kiều hừ lạnh một tiếng, "Để họ tới, xem ai đánh thắng được ta."
Biểu cảm Yến Tri có phần trầm trọng, "Việc khiến tiểu gia lo là họ sẽ trùm bao tải đánh cả ta."