Tác giả: Kiều Lam Bùi Chỉ Hành thấy hai người như vậy cũng không nói gì thêm, đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều, sửa lại làn váy cho nàng, rũ mắt hỏi: "Lại động thủ?"
Bùi mẫu và Nguyễn Kiều đều im lặng, đặc biệt là Bùi mẫu, từ khi Bùi Chỉ Hành hiểu chuyện đến giờ, đọc càng nhiều sách, thành tích thi cử càng cao thì Bùi mẫu cũng không dám quản y, đặc biệt là gần đây y theo học nam nhân trung niên xong thì luôn lộ ra vẻ mặt này, khiến bà hơi sợ.
Mà Nguyễn Kiều thì hoàn toàn là do chột dạ.
Từ lúc nàng lộ ra mặt thật của mình trước Bùi Chỉ Hành thì càng lúc càng tự thả bay bản thân, thường ngày nếu Bùi Chỉ Hành biểu lộ rõ là y đang giận thì Nguyễn Kiều không sợ y, nhưng y như thế này thì nàng lại cảm thấy mình không đủ tự tin.
"Kẻ đó vô lễ với nương, ta không nhịn được, cũng không muốn nhịn, nên trừng phạt hắn chút." Nguyễn Kiều sờ sờ cái mũi, cúi đầu nhìn người đang chỉnh lại làn váy cho mình, thấy y không nói gì thì không nhịn được, nhẹ nhàng chọc vai y, "Chàng tức giận à?"
"Không có." Bùi Chỉ Hành trả lời rất ngắn gọn, vẫn không có cảm xúc, nhưng Nguyễn Kiều nghe ra được y không vui.
Nguyễn Kiều và Bùi mẫu nhìn nhau, đều lộ ra biểu cảm nhức trứng, Bùi mẫu nuốt nước miếng, ho nhẹ một tiếng, "Kiều Kiều cũng không cố ý, thật sự là tên kia quá đáng quá mức, hắn......"
Bà còn chưa nói xong thì thấy Bùi Chỉ Hành đã sửa lại làn váy cho Nguyễn Kiều xong, đứng thẳng người lại, bình tĩnh nhìn mình, Bùi mẫu lập tức, "......"
Nguyễn Kiều vốn không cảm thấy mình sai, chột dạ cũng không phải vì nàng đánh người, mà là hành vi bất nhã vén váy đá người của nàng bị Bùi Chỉ Hành bắt thôi, thấy y như vậy thì lập tức không vui.
"Tên đó dùng bạc vũ nhục chúng ta, chẳng những muốn dùng 500 lượng chặt đứt tiền đồ của chàng, còn uy hiếp chúng ta, còn nói năng linh tinh là ta không xứng đáng với chàng, chỉ trích nương để chàng cưới ta, bôi nhọ Bùi gia. Nếu chàng cảm thấy không vui vì ta đánh cấp dưới của cha chàng thì ta cũng sẽ không xin lỗi, ta không cảm thấy ta làm sai!"
"Ta nói nàng làm sai khi nào?" Mặt Bùi Chỉ Hành cuối cùng cũng có tí cảm xúc, y hơi nhíu mày.
Nguyễn Kiều: "Chàng chưa nói, nhưng mặt chàng viết chàng không vui, chàng không vui, chàng tức giận!"
"Ta không có." Bùi Chỉ Hành bất đắc dĩ, "Loại người như vậy đáng bị đánh, sao ta phải giận?"
"Vậy chàng không giận thì chàng bày cái mặt đó cho ai nhìn?" . Ngôn Tình Sủng
"Ta không có mà, ta chỉ cảm thấy gả cho ta đúng là khiến nàng uỷ khuất. Gả cho ta rồi, nàng không những bôn ba nhọc lòng vì sinh kế, còn phải sống những ngày tháng lo lắng hãi hùng bị người ta nhục nhã ám sát."
Nguyễn Kiều: "???"
Bùi Chỉ Hành thở dài một hơi, "Nếu lúc trước nàng không gả cho ta, với bản lĩnh, dung mạo và tài học của nàng, nhất định sẽ sống hạnh phúc mỹ mãn, vạn điều như ý."
"Chàng chắc chắn?" Nguyễn Kiều sợ ngây người, hoàn toàn không hiểu được mạch não của Bùi Chỉ Hành, nàng thật sự không ngờ y lại nghĩ đi tận đẩu tận đâu thế này, "Với sức mạnh như quái vật này của ta, gả cho người khác thì chắc đã sớm bị hưu rồi?"
"Sao có thể? Nàng không gả cho ta thì sẽ không gặp những nguy hiểm này, không gặp nguy hiểm thì nàng không cần để lộ sức lực của nàng, vậy sao có thể bị hưu? Huống chi, còn không phải là hơi khoẻ thôi à, nàng tốt như vậy, văn thì nàng hiểu chữ nghĩa biết quản gia, võ thì nàng có thể xử lý bọn trộm cướp, mỹ mạo hiền huệ, tính cách lại tinh nghịch đáng yêu, ai lại vì lý do buồn cười như vậy hưu nàng chứ?"
Bùi Chỉ Hành nói rất tình cảm, hoàn toàn đã quên tâm tình suýt tan nát của mình khi lần đầu tiên bị Nguyễn Kiều đánh ngã trên đất.
Hệ thống cũng cạn lời rồi, không nhịn được bắt đầu phun tào trong đầu Nguyễn Kiều, [Tuy tôi cũng thừa nhận là Kiều Kiều của chúng ta rất tuyệt, nhưng hình như cái kính của anh ta hơi dày thì phải?]
Nguyễn Kiều tuy cảm thấy lời khen của Bùi Chỉ Hành khiến nàng đỏ mặt, nhưng nghe câu hệ thống phán thì lập tức không vui, "Sao, cậu cảm thấy anh ấy nói không đúng à?"
Hệ thống nghe Nguyễn Kiều hỏi chuyện, có cảm giác sởn tóc gáy, nó không biết vì sao, rõ ràng Nguyễn Kiều chỉ là một người bình thường thức tỉnh dị năng hệ lực lượng ở mạt thế thôi, không uy hiếp được nó, nhưng nó lại vẫn sợ:<
Tuy cảm giác này chỉ thoáng qua, nhưng hệ thống luôn cực kỳ rõ ràng với các loại cảm xúc lại túng, rõ ràng có cả rổ lời phản bác, cuối cùng lại không nhổ ra được chữ nào, giả chết trong đầu Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều cũng không tiếp tục bắt bẻ nó.
Bùi mẫu nghe Bùi Chỉ Hành nói cũng sợ ngây người, nhi tử của bà thường ngày rất thông minh, vì sao cứ gặp tức phụ là lại thành thằng ngốc rồi? Con lo người ta gả cho con là uỷ khuất thì sao không chạy lại dỗ người ta đi, bày ra cái mặt cá chết như ai nợ con mấy trăm lượng bạc làm gì?!!!
Đừng nói tức phu, ngay cả bà cũng cho là thằng con ngốc này đang giận!
Nếu không phải hôm nay Kiều Kiều hỏi rõ luôn, thằng ngốc này có phải định không nói không? Vậy thì chẳng phải hai phu thê sẽ có khoảng cách à?!
Bùi mẫu đến chịu thằng con mình!
Còn là một cử nhân đấy, ngay cả dỗ tức phụ cũng không biết, nếu không phải nhờ bà, cái thằng con ngốc này chắc đến giờ vẫn chưa có tức phụ luôn!
Nguyễn Kiều đương nhiên không biết bà bà biểu cảm bình thường trong lòng đã điên cuồng mắng con trai, tuy nàng không xấu hổ với hệ thống, nhưng vẫn không tự tin nhận lời khích lệ của Bùi Chỉ Hành.
Nàng thanh giọng, đè xuống khoé môi muốn cong lên, "Chỉ có phu quân mới nghĩ vậy, người khác vừa thấy sức lực của ta thì đã bị doạ chết khiếp rồi, nào còn ai cảm thấy ta tốt như chàng, tất cả nam nhân trên đời này không phải ai cũng giống phu quân."
Bùi Chỉ Hành đột ngột được Nguyễn Kiều khen có chút kinh ngạc nhìn qua, thấy Nguyễn Kiều tiếp tục dùng giọng nói mềm mại kia nói tiếp, "Trời quang trăng sáng, kiến thức rộng rãi, dù kinh tài tuyệt diễm vẫn khiêm tốn cẩn thận, không kiêu ngạo không siểm nịnh."
Hai phu thê cứ khen nhau hoài, Bùi mẫu ngồi bên đã trở thành người tàng hình...
Vợ chồng son không cãi nhau, tình cảm tốt, Bùi mẫu rất vui, lúc đầu bà còn cười tủm tỉm quan sát, nhưng càng nhìn, bà rõ ràng có ăn cái gì đâu, mà sao lại cảm thấy không ăn nổi nữa nhỉ? (Cơm chó đó bà ơi:3)
Ba người thanh toán xong thì về nhà, vừa vào cửa, Bùi mẫu đã vội ném lại hai phu thê, không được, bà không chịu nổi nữa!
Ba người vừa dọn tới nhà mới, còn chưa kịp thuê tôi tớ, quản gia của nam nhân trung niên nói để một vài người trong phủ họ tới làm, bị Bùi mẫu từ chối, bởi vậy trong nhà chỉ có ba người.
Ban đêm tĩnh lặng, đầu hẻm Bùi gia đột ngột xuất hiện rất nhiều hắc y nhân, chúng cẩn thận tránh đi nha dịch và phu canh tuần tra, sau đó trèo qua tường viện Bùi gia, nhảy vào bên trong.
Từng hắc y nhân biến mất ở đầu tường, không có một tiếng động, không lâu sau, hắc y nhân cuối cùng đã biến mất khỏi đầu tường, hẻm nhỏ lại trống rỗng.
Tối nay không có trăng, chỉ có ánh sao mỏng manh. Bóng đêm đen nhánh quả là màu của tội ác, giấu đi bóng dáng của đám người, sân Bùi gia cũng không lớn, hắc y nhân nhanh chóng tìm được vị trí của ba người Bùi gia.
Hắc y nhân cầm đầu không tiếng động ra lệnh, mấy người chia làm hai nhóm.
Một nhóm nhỏ đi về phía phòng Bùi mẫu, một người đục thủng cửa sổ giấy, thổi khói vào.
Một lát sau, không nghe được tiếng động trong phòng, một người khác dùng mũi dao nhẹ nhàng cạy ra cửa phòng bị đóng.
Phòng không lớn, liếc qua đã thấy bình phong Bạt Bộ chắn trước giường. Hai người vòng qua bình phong, cẩn thận tới gần cái chăn phồng trên giường, vì không có ánh sáng nên hai người không nhìn rõ.
Nhưng ở đây chỉ có một thôn phụ hơn 30 (Tự dưng thấy gọi bà thì Bùi mẫu già quá:((), chỉ riêng khói mê họ thổi vào lúc trước đã có thể gục đại hán hai mét rồi, Bùi mẫu chắc chắn không thể chống cự.
Vừa tới gần giường, một người không chút để ý xốc chăn lên.
Phía dưới chăn là một cái gối đầu, trừ nó ra, người vốn nên ngủ trong phòng đã biến mất vô tung, sắc mặt người nọ đột nhiên biến đổi, "Có trá!"
Một người khác cũng cả kinh, nhanh chóng rời khỏi phòng đi về phía nhóm còn lại.
Vừa tới gần căn phòng kia, hai người đều cảm thấy không đúng.
Quá yên lặng!
Tuy họ sẽ không làm ra tiếng động lớn, nhưng mà không gian yên tĩnh phía trước hiển nhiên rất kỳ lạ.
Hai người dừng bước, nhìn nhau trong đêm, nắm chặt chuôi đao, cẩn thận đi đến căn phòng kia.
Trong phòng đen nhánh, không thấy rõ điều gì, hai người không dám tuỳ ý đi vào, chỉ cẩn thận thử ở cửa.
Đột nhiên, sau lưng bị đẩy, hai người không kịp phòng ngừa bị đẩy mạnh vào phòng, chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy gáy đau xót, sau đó không biết gì nữa.
Nguyễn Kiều vỗ tay, nhìn về Bùi Chỉ Hành mặc đồ đen, cầm gậy gỗ đứng sau cánh cửa, "Phu quân một gậy một người, không trượt cái nào, thật giỏi!"
Bùi Chỉ Hành thộn mặt, hoàn toàn không cảm thấy chuyện này có gì đáng để khen, hạ gậy trong tay xuống, y nhìn thoáng qua sắc trời, "Trời sắp sáng rồi, tối nay hẳn sẽ không có ai tới nữa, trói những người này lại trước, mai thì xử lý."
"Vâng." Nguyễn Kiều ngáp một cái, "Ta đi gọi nương về ngủ, chàng trói chúng lại đi."
Tối hôm nay, họ đã xử lý hai nhóm người.
Trừ đám này thì trước đó cũng đã có một đám tới, bị họ đập ngất vứt vào kho củi rồi.
Họ đã sớm đoán được Bùi phụ sẽ không ngồi im, nhưng không ngờ tối nay lại có tận hai nhóm người.
Nguyễn Kiều cười nghiền ngẫm, Bùi tra phụ và Phó Như đúng là không phải người một nhà thì không vào chung một cửa mà, muốn ra tay với họ mà cũng chọn cùng một ngày được luôn.
Chỉ là không biết họ phát hiện tất cả người mình phái ra đều biến mất thì sẽ nghĩ gì nhở, chẹp, nàng không được nhìn, thật là tiếc quá, không thấy được biểu cảm của họ rồi.
"Kiều Nương."
Nghe Bùi Chỉ Hành gọi, Nguyễn Kiều dừng bước, hồ nghi quay đầu lại.
Bùi Chỉ Hành đứng trong vùng tối của cánh cửa, hoàn toàn không nhìn rõ biểu cảm, "Dù nàng chán ghét nam nhân kia thế nào, đồng ý với ta, đừng đi tìm hắn một mình, được không? Đặc biệt là lúc không có ta ở bên."