Tác giả: Kiều LamBởi thời gian cấp bách, lúc ấy Tần Vân Huyên cũng không chú ý đến Dương Nghĩa, thuận tay điều tra hắn cũng vì cảm thấy năng lực kiếm tiền của người này quá nghịch thiên, quả giống như được ông trời mở cửa sau cho vậy. Lúc ấy Tần Vân Huyên nghe tin đã có ý định mượn sức.
Nào ngờ hắn lại là một phần tử của quân phản loạn Trì Thành.
Đã đến muộn một bước, Tần Vân Huyên cũng không có cách nào, dù giờ muốn đoạt người tới đây, người ta cũng sẽ không làm việc cho y. Y có thể thở dài.
Tần Vân Huyên nói: "Quân phản loạn Trì Thành lúc trước là sơn phỉ của cùng một sơn trại, tuy có tiền và lương thực, nhưng sau khi họ đóng chiếm ba tòa thành, nghỉ ngơi lấy sức rất lâu vẫn không có động tĩnh gì, có thể nhìn ra được, họ không đủ nhân thủ."
"Chúng ta có tuy có người, nhưng thứ nhất là cách khá xa, mà triều đình lại chỉ đánh nhằm vào chúng ta, mặc kệ họ, sao họ sẽ đồng ý hợp tác với chúng ta?" Một bộ hạ hỏi.
"Môi hở răng lạnh." Ánh mắt Tần Vân Huyên dần sâu hơn, "Họ sẽ đồng ý."
"Vậy giờ chúng ta phái người tới Trì Thành sao?"
"Tạm thời không cần, quân phản loạn Trì Thành trước mắt trừ nhanh chóng chiếm cứ ba thành hiểm yếu ra thì không có bất kỳ hành động gì khác, chúng ta tuy đoán được họ có tiền, có lương thực, không có người, nhưng tình huống thực tế thế nào, chúng ta hoàn toàn không biết. Có thể hợp tác hay không, hợp tác như thế nào, cụ thể chi tiết thì còn phải đợi triều đình thử giúp chúng ta mới biết được."
"Triều đình cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không để quân phản loạn Trì Thành thoải mái được bao lâu đâu. Giờ Đại Sở giống như một người bị bệnh, mà chúng ta là khối mủ lớn nhất, tuy chúng ta là khối lớn nhất, cần mau chóng xẻo đi chữa trị, nhưng nếu những vết thương nhỏ khác không được chữa trị kịp thời thì sẽ từ từ thối rữa đến không thể xử lý được nữa."
"Chúng ta tạm thời không nóng nảy, xem thực lực của họ thực sự thế nào, có thể hợp tác hay không, nếu có thể thì hợp tác trước, ngày sau lại tính; nếu không thể hợp tác, vậy chúng ta lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, đồn điền nuôi quân, lúc đầu tuy gian khổ, nhưng cũng không phải không thể."
(
"Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh" là thuật ngữ sử dụng trong lĩnh vực quân sự. Chiến lược quân sự này mô tả việc khai thác và chu cấp nguồn lực chiến tranh cho quân đội chủ yếu từ các nguồn lực của các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng.)
Đảo mắt đã tới gần cuối năm, năm nay đông đến sớm, đã có tuyết rơi, trời giá rét, may mà vì Nguyễn Kiều có hệ thống nên đã cho mọi người chuẩn bị trước.
Mùa đông năm ngoái vô cùng khó khăn, lương thực đều phải nộp đi, bá tánh không có lương thực, không có quần áo, lạnh chết vô số.
Nhưng năm nay đi theo phản quân, họ chẳng những có lương thực, có quần áo, còn có một loại đồ vật tên 'than đá' có thể dùng để sưởi ấm. Đồ vật đó nhìn thì đen sì xấu xí, nhưng mà còn dùng tốt hơn củi gỗ nhiều, đốt lâu, còn không có khói, chỉ là phải chú ý thông gió.
Đi theo quân phản loạn mới mấy tháng, các bá tánh vốn đã chết lặng như sống ở địa phủ dần thấy được ánh sáng.
Nghe nói bây giờ thế đạo bên ngoài càng khó khăn, bá tánh nghèo khổ đều không sống nổi nữa, đâu đâu cũng thấy cảnh đổi con cho nhau ăn, nơi nơi đều loạn lạc, bá tánh tam thành rất sợ hãi, sợ ngày lành như vậy chớp mắt sẽ không còn, thanh niên trai tráng trong nhà đều sôi nổi đi tham gia vào quân phản loạn.
Tuy rằng họ biết đây là chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng bọn họ không muốn lại sống cuộc sống lúc trước nữa.
Họ tình nguyện đi theo quân phản loạn, cùng trở thành phản tặc, cũng không muốn lại bị triều đình quản hạt, sống không bằng chết như trước.
Cứ như vậy, quân dưới trướng Nguyễn Kiều cộng thêm người của Lý tướng quân lúc đầu cộng lại chưa đến một vạn, mấy tháng sau đã tăng lên thành gần ba vạn.
Tuy cũng không nhiều lắm, nhưng sau khi huấn luyện, kết hợp với vũ khí họ mới rèn ra, lực sát thương kinh người.
Thời gian này Trần Thiết vẫn luôn mang theo tân binh cải trang thành thương nhân bán vũ khí đổi lương thực, nhưng nếu là có kẻ muốn mua vũ khí của họ lại tham lam không muốn đổi lương thực, kết cục của kẻ đó là tất cả tài sản đều bị sung vào nhà kho Trì Thành, mà chính kẻ đó cũng trở thành thợ mỏ trong tay Nguyễn Kiều.
Từ sau khi bắt đầu buôn bán, Dương Nghĩa quả là bước đi như gió.
Hắn đột nhiên hưởng thụ được sự sung sướng khi có ít lời, chỉ là vui thì vui, các thế lực nhỏ quanh tam thành đều bị họ quét sạch rồi mà Dương Nghĩa vẫn chưa hết thèm, hai mắt nhìn chằm chằm đống phế phẩm 'không bán được', tiếc nuối hỏi Nguyễn Kiều: "Không bán sao? Chúng ta còn nhiều phế phẩm chưa bán được như vậy, mối làm ăn của chúng ta có thể mở rộng ra xa một chút được mà!"
Trần Thiết vẫn luôn làm cu li: "......"
Thời gian này ngày ngày đi làm việc, hắn cảm thấy mình nhìn thôi cũng muốn nôn.
Nhưng mà Nguyễn Kiều và Dương Nghĩa không hiểu cho nỗi khổ này của hắn, chúi đầu lẩm bẩm lầm bầm, Trần Thiết mơ hồ nghe được cái gì mà "Ăn tết", "Làm ăn lâu dài" gì đó, suýt nữa bật khóc thành tiếng, đây là hậu quả của việc không biết chữ, chỉ dựa vào sức lực làm việc cho phu nhân sao?
Bởi vì người bị bắt về nhiều, đội ngũ đào quặng cũng càng nhiều thêm, vũ khí họ rèn cũng đổi mới theo sự chỉ điểm của Nguyễn Kiều, uy lực càng mạnh hơn trước.
Vì có hệ thống, tam thành được trông chừng kín mít, không có bất kỳ tin tức gì có thể truyền ra ngoài, nên triều đình hoàn toàn không biết phản tặc Trì Thành mà họ không để vào mắt đã từ súng bắn chim đổi thành đại pháo, bỏ lỡ cơ hội bao vây tiễu trừ tốt nhất.
Bọn họ tranh cãi mấy tháng mới quyết định được biện pháp, đại quân chia làm hai đường, một đường đi bao vây tiễu trừ Tần tặc, một vạn binh mã khác thì đi thu phục ba thành bị tiện dân chiếm cứ Trì-U-Huyên.
Tướng lãnh binh căn bản không để bụng, một đường gấp gáp hành quân, cảm thấy nhóm phản quân của Nguyễn Kiều chẳng qua chỉ là gà vườn chó xóm, chẳng đáng nhắc tới, đánh nhanh thắng nhanh còn về hội hợp với quân đi tiêu diệt Tần tặc, nào ngờ họ mới vừa xuất phát đã bị hệ thống phát hiện.
Nguyễn Kiều hoàn toàn không cần ra trận, Trần Thiết mang theo tân binh vừa huấn luyện nghênh chiến đã thu phục một vạn quân triều đình.
Đại khái là vì có kinh nghiệm lúc đi buôn vũ khí, dù họ cầm vũ khí uy lực cực lớn cũng không thấy bất tiện, còn đại quân tách ra lại đại bại, tướng lãnh bị giết, mấy ngàn tù binh bị bắt sống về.
Dương Nghĩa chờ Trần Thiết chiến thắng trở về ở cửa thành: "......"
Nhìn cái mặt cười sắp không thấy mắt của Trần Thiết, Dương Nghĩa muốn đá văng hắn đi, tiêu tiền ra ngoài đánh giặc, một đồng cũng không mang về thì thôi đi, còn mang theo mấy ngàn cái miệng chờ ăn về!
Gia hỏa này có phải quên là danh sách thợ mỏ của họ đã đầy rồi không!!!
Tin Trì Thành đánh cho quân triều đình đại bại lan truyền đến tất cả các thế lực chỉ trong vòng ba ngày.
Khác với 6000 nhân mã của Lý tướng quân lúc trước, lần đó là Lý tướng quân khinh địch, không cẩn thận trúng mai phục, lần này quân triều đình đã chuẩn bị sẵn sàng cẩn thận tới tiễu trừ, kết quả lại bị quân phản loạn Trì Thành xuất thân từ dân gian đánh cho tan tác mà chẳng tốn mấy sức, đặc biệt là vũ khí họ đẩy ra, đó là những vũ khí bên ngoài chưa nhìn thấy bao giờ!
Uy lực cực lớn, hiệu quả cực mạnh!
Chỉ một tổ chức dân gian nhỏ bé sao có thể có vũ khí sắc bén như vậy?!
Nhất thời, các thế lực khắp nơi đều ngo ngoe rục rịch, phái vô số thám tử và gian tế đến Trì Thành, nào ngờ Trì Thành này nhìn bình thường, nhưng thủ đoạn lại rất lợi hại, không một ai có thể tiến vào thành công, đám mật thám khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được đều chết ở Trì Thành.
Thậm chí Trì Thành còn cực kỳ kiêu ngạo tước đầu của đám mật thám và gian tế treo ở cửa thành, dùng để làm kinh sợ người khác, các thế lực khắp nơi lập tức không dám dò xét nữa, vội tung cành ô liu, ý đồ mời chào hoặc mượn sức, đương nhiên cũng có kẻ ngốc đi uy hiếp, nhưng đều bị Nguyễn Kiều làm lơ.
Trong vô số cành ôliu bị tung đến khiến người ta hoa cả mắt, cành ôliu Tần Vân Huyên đưa qua có vẻ không dễ thấy lắm. Hệ thống nhắc thì Nguyễn Kiều mới chú ý tới nó.
Chì là, Nguyễn Kiều xem xong, cũng không định hợp tác với y lúc này.
Trong thư Tần Vân Huyên nói rất dễ nghe, gì mà họ thiếu lương thực, nàng thiếu người, hợp tác thì cùng thắng, ngày sau sẽ càng mạnh hơn, blah blah,... Nguyễn Kiều mà tin hắn thì đầu nàng úng nước rồi.
Tần gia quân giờ phát triển không tệ, nếu Nguyễn Kiều hợp tác với y, chẳng những muốn lương thực cho lương thực, muốn tiền cho tiền, muốn vũ khí cho vũ khí, còn phải dựa vào cốt truyện giúp y quét mìn tránh hố.
Sau đó xong việc, nàng chẳng có một đồng nào, nhiều lắm thì thành một nữ nhân phía sau nam nhân thành công, sau đó lại phải chăm sóc cuộc sống hằng ngày, sinh con nuôi con cho y gì đó......
Vậy nàng tốn nhiều sức thế để làm gì?
Tần Vân Huyên tuy là đối tượng nhiệm vụ của nàng, nhưng nhiệm vụ của nàng chỉ là thay đổi cuộc đời y, giúp y báo thù cho phụ huynh, trong đó không bao gồm phải nâng đỡ y thượng vị.
Nàng cũng không phải mẹ già, không cần phải đi giúp đỡ người nghèo!
Tuy Nguyễn Kiều từ chối, nàng cũng không hoàn toàn giết chết, chỉ nói là lợi thế của Tần Vân Huyên không đủ, không thể hấp dẫn nàng.
Tần Vân Huyên nhận được thư trả lời cũng không giật mình, bởi vì từ khi vũ khí thần bí của Trì Thành đẩy ra không cần tốn nhiều sức lực đã đánh bại quân triều đình, y đã đoán được kết quả này, chẳng qua y cũng không thất vọng khi bị từ chối.
Phiên vương không thể tin, các thế lực quân phản loạn khác lại quá yếu, có thể liên hợp chỉ có nhân mã hai bên họ.
Nhất định sẽ có ngày hai bên hợp tác.
Chẳng qua chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Nhưng Tần Vân Huyên lại không ngờ ngày này tới sớm như vậy.
Ngày Sở Tiêu chiêu hàng, một bộ hạ đi theo y từ nhỏ làm phản, lương thảo bị đốt, lúc y về, hơn phân nửa lương thảo đã bị cháy đen sì, mà bộ hạ phản bội y đã bị thiêu cháy ngay bên đống lương thảo.
Tần Vân Huyên không có thời gian suy nghĩ vì sao người này muốn phản bội mình, y chỉ biết, không có lương thảo, họ xong đời rồi.
Tuy còn lương thảo cho nửa tháng, nhưng trời giá rét lạnh lẽo, lương thảo còn dư lại căn bản không đủ để chống đỡ nuôi binh mã dưới trướng y, huống chi, binh mã của triều đình đóng quân ở mười dặm ngoài thành, họ chỉ cần kéo dài thời gian thì quân Tần gia sẽ cạn kiệt lương thực sớm thôi.
Y ngụy trang nhiều năm, nào ngờ kế hoạch lại chết non ở đây.
Ngôi vị Hoàng đế so ra kém sự thù hận trong lòng y, cộng thêm cả trách nhiệm với sự tin tưởng của các huynh đệ khiến y dứt khoát đưa ra lựa chọn.
Y không còn sự lựa chọn nào khác.
Hôm đó, y ngồi trong doanh trướng suốt một đêm.
Vì thế, Nguyễn Kiều lại một lần nữa nhật được thư mật của Tần Vân Huyên.
Khác với ngôn ngữ tự tin lần trước, lần này giọng văn khẩn thiết hơn nhiều, cũng biểu đạt thành ý của y.