Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Tác giả: Kiều Lam

Có lẽ là vì cuối cùng cũng có người để trò chuyện, Tần Vân Huyên không nhịn được mà nói rất nhiều với Lý tướng quân.

Lý tướng quân ngồi bên cạnh nhìn y, đột nhiên không biết phải nói gì.

Đây là mù đến mức nào mà lại hình dung Lâm A Kiều kia giống như tiểu tiên nữ thế này?

Y có biết tức phụ dịu dàng ốm yếu trong miệng y thực chất có thể một quyền đánh một đại hán chín thước, đánh cả một canh giờ vẫn không mệt không?

Y có biết tức phục lương thiện trong miệng y thực chất đã bắt hết đám sơn trại xung quanh ba thành đính kèm luôn cả đám phản tặc rồi ném vào mỏ đào quặng không?

Y có biết tức phụ đáng thương trong miệng y thời gian trước đã tiếp nhận lời xin quy phục của y, trở thành chủ thượng của y rồi không?

Không biết gì thật tốt!

Lý tướng quân hít sâu một hơi, nhìn Tần Vân Huyên với ánh mắt tràn ngập sự thương hại, "Quý trọng những ngày tháng bây giờ vào!" Sau này biết rồi, ngươi sẽ không nhịn được muốn quay lại lúc này đánh chết bản thân vì mắt mù đấy.

Tần Vân Huyên còn không biết lời Lý tướng quân có ý gì, chỉ cảm thấy lần này gặp lại, hắn cứ là lạ, nói không nói rõ ràng thì thôi, ánh mắt nhìn y cũng không đúng lắm.

Tần Vân Huyên âm thầm đề phòng, nhưng không ngờ là Lý tướng quân ngoài hợp sức giúp hắn lấy được ba tòa thành kia, trực tiếp ổn định toàn bộ biên cương thì không làm gì khác, nhưng Tần Vân Huyên vẫn cảnh giác, cứ cảm thấy như Lý tướng quân đang mưu tính gì đó.

Mãi đến khi y dẫn người tới Trì Thành.

Trong phủ thành chủ ở Trì Thành, y gặp được Tần Thập Tam ăn no căng đang đi dạo xung quanh.

Tần Vân Huyên thấy hắn, đầu óc trống rỗng trong giây lát, nhưng vẻ mặt y còn xem như bình tĩnh, "Vì sao ngươi lại ở đây?"

Tần Thập Tam thấy Tần Vân Huyên thì cũng ngây ngẩn cả người.

Tần Thập Tam đứng tại chỗ mãi nửa ngày mới phản ứng lại, nhào về phía Tần Vân Huyên.

"Thiếu gia! Sao ngài lại tới Trì Thành rồi? Có phải cũng bị nữ nhân kia lừa không! Ngài đi mau, chưa biết chừng đây là một cái bẫy!"

Sắc mặt Tần Vân Huyên nặng nề, "Bẫy gì? Lâm A Kiều đâu? Không phải ta bảo ngươi đi bảo vệ Lâm A Kiều sao?"

"Ta bảo vệ nàng? Thiếu gia biết vì sao ta lại ở đây không?" Tần Thập Tam nghiến răng nghiến lợi, "Ta bị nàng ta đánh hôn mê mang tới đây! Chúng ta đều bị nàng ta lừa!"

Sau đó hắn kể lể mình bị Nguyễn Kiều đánh ngất mang về Trì Thành nhốt vào đại lao, còn trọng điểm lên án trong nhà lao có gần 30 huynh đệ của hắn, mỗi ngày đều bị ngược đãi cực kỳ tàn ác, căn bản không thể trốn thoát, cũng không có cách nào truyền tin tức ra ngoài.

Tần Thập Tam blah blah rất nhiều, nhưng hắn càng nói, Tần Vân Huyên càng khó hiểu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt béo thêm không chỉ một vòng của Tần Thập Tam, hai mắt dần hiện lên ba dấu chấm to đùng.

"Được rồi, ta biết rồi." Tần Vân Huyên ngắt lời hắn, "Chờ lát nữa thì đi theo ta đi."

Tần Thập Tam sửng sốt, "Thiếu gia, ngài có thể dẫn ta đi sao?"

Tần Vân Huyên mặt không biểu cảm, "Không phải, dẫn ngươi đi gặp... Chúa công tương lai của ta."

Người cầm quyền đằng sau Trì Thành chưa từng lộ diện, không có chút tư liệu đã đến gặp, Tần Vân Huyên cũng là lớn mật muốn thăm dò xem người đứng sau Trì Thành rốt cuộc là người như thế nào.

Một đường đi tới, Tần Vân Huyên đã biết được Trì Thành và bên ngoài tựa như trời và đất, buôn bán phát lương thực, cứu tế bá tánh, xây dựng trùng kiến, trạng thái của bá tánh Trì Thành lúc này căn bản không thể thấy được ở bên ngoài.

Hơn nữa còn có thể cải tiến quân đội và vũ khí, khiến Lý tướng quân yêu nước cũng bỏ nước theo địch, còn yên tâm cho phép Lý tướng quân đi chi viện y, còn vỗ béo Tần Thập Tam thân là tù binh thành như vậy, Tần Vân Huyên cảm thấy người phía sau Trì Thành chưa biết chừng là một người tốt yêu dân như con, một lòng vì dân.

Tần Vân Huyên hiểu chính mình, biết chiến trường với hợp với mình, nhưng nếu nói thống trị cả một quốc gia, y không hợp, cũng không có dã tâm ấy, y chỉ muốn báo thù cho phụ huynh mà thôi.

Còn Trì Thành rốt cuộc có phải thuộc Lâm gia hay không, y tương đối nghiêng về hướng không phải, nhưng rốt cuộc Lâm A Kiều và người phía sau Trì Thành có quan hệ gì? Vì sao lại muốn lừa y? Cũng chỉ có gặp mặt rồi, y mới biết được.

Nghĩ như vậy, hơi thở trên người Tần Vân Huyên không hiểu sao lạnh đi.

Tần Thập Tam cũng không biết Tần Vân Huyên làm sao, nghe y nói vậy, biểu cảm nứt ra, lắp bắp hỏi lại, "Chúa... Chúa cái gì cơ?"

"Viên Hoắc thiêu hơn nửa lương thảo trong quân, binh mã triều đình vây khốn chúng ta, ta đã quy phục Trì Thành."

Đôi mắt Tần Thập Tam trợn cực to, "Hả?"

Tần Vân Huyên không để ý đến hắn, lập tức bước về phía trước, biểu cảm rất bình tĩnh: "Đi thôi."

Nhưng mà Tần Vân Huyên cũng không thấy được người phía sau màn trong truyền thuyết kia, mà là gặp Dương Nghĩa.

Dương Nghĩa biết thân phận của Tần Vân Huyên, nhớ đến hơn nửa năm trước, nếu mình gặp còn phải hành lễ với y, giờ hắn đã có thể cùng ngồi ăn cùng y, không nhịn được mà thổn thức.

Lại không nhịn được mà cảm thấy người này có chút đáng thương.

Tần Vân Huyên có cảm giác không khỏe lắm với ánh mắt của Dương Nghĩa, người Trì Thành này rốt cuộc làm sao thế?

Sao một hai kẻ đều nhìn y bằng ánh mắt kỳ quái thế?

Y đáng thương chỗ nào chứ?

Dù y quy phục vì lương thảo, nhưng chỉ cần Tần gia quân vẫn còn, y cũng không tính là hoàn toàn mất đi cơ hội tranh đoạt vị trí kia đấy, được không!

Chỉ cần có một ngày y đổi ý, lập tức có thể mang theo Tần gia quân cọ ăn cọ uống lao vào tham gia tranh đoạt!

Thậm chí y còn có thể không tốn mấy sức đoạt được đại bản doanh Trì Thành chỉ có hai ba vạn binh mã! Hoàn toàn chiếm giữ thành của lao động của họ đấy!

Tần Vân Huyên hơi nhíu mày, cưỡng bách bản thân xem nhẹ ánh mắt của Dương Nghĩa, "Vì sao không thấy chúa công?"

Dương Nghĩa lấy lại tinh thần, có chút xấu hổ, "À, phu... Chúa công ngày thường không quản việc, nên ta tới nói chuyện với ngươi trước."

Phó?

(Phu [夫] với Phó [傅] tiếng Trung đồng âm là Fu.)

Tần Vân Huyên mẫn cảm bắt được từ Dương Nghĩa vừa buột miệng thốt ra, mình có biết ai họ Phó bác học đa tài, năng lực xuất chúng không nhỉ?

Suy nghĩ một hồi vẫn không tìm được ai thích hợp.

Chẳng lẽ thật sự xuất thân từ dân gian?

Nhưng người này lại vẫn giấu đầu giấu đuôi không chịu lộ diện, hẳn là không đến mức không có tiếng tăm, còn cực kỳ có khả năng là người y biết.

Tần Vân Huyên đè suy nghĩ này lại trong lòng, nhìn về phía Dương Nghĩa, "Chúng ta nói chuyện gì?"

Dương Nghĩa đưa một xấp giấy trong tay cho Tần Vân Huyên, "Ngươi xem thử trước đi."

Tần Vân Huyên hơi nhướng mày, cẩn thận đọc hết nội dung trên tờ giấy một lượt, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi, "Ta biết nửa đường quy phục nên có thể các ngươi sẽ không tin tưởng, nhưng điều kiện này của ngươi quá hà khắc, ta không thể tiếp thu."

"Không thể tiếp thu ở đâu? Chúng ta có thể bàn lại." Cái tay đặt dưới bàn của Dương Nghĩa không nhịn được chà xát, hàng mi dài che đi ánh sáng trong mắt, "Ngươi cũng phải thông cảm, ba thành của chúng ta tuy không lớn, nhưng lại có mười mấy vạn dân, còn có hơn ba vạn tướng sĩ, nuôi nhiều người như vậy, chúng ta cũng phải cố hết sức."

Hừ, Trì Thành họ lúc này căn bản không cần Tần gia quân quy phục, nhưng phu nhân lương thiện, tình cũ khó quên với người này.

Nhưng mà phu nhân nhớ tình cũ, còn hắn thì không.

Trì Thành bọn họ tuy có thể nuôi năm vạn binh mã, còn có thể nuôi đến trắng trẻo mập mạp, nhưng vì sao họ phải làm vậy chứ?

Nếu lỡ nuôi một đám đến béo phì thừa mỡ, cuối cùng người ta bưng luôn cả hang ổ của phu nhân thì phải làm sao bây giờ?

"Các ngươi thu lưu dân?" Tần Vân Huyên ngẩn ra, có chút nghiêm túc, "Ta nhớ trước kia tam thành hình như có chưa đến mười vạn bá tánh."

Dương Nghĩa không ngờ y biết cả chuyện này, đôi mắt chớp chớp, nói, "Chúa công của chúng ta lương thiện, thu lưu một ít." Sơn phỉ và phản tặc:))

"Trời giá rét, lưu dân bên ngoài không nhà để về, không có gì cả, vừa lúc trước đó Trì Thành gặp thiên tai, cần rất nhiều người về làm việc." Đào quặng:))

"Nhưng mà chúa công cũng biết nặng biết nhẹ, giờ không còn thu người nữa." Bỏ bê đầy công việc:))

Biểu cảm của Dương Nghĩa quá chân thành, dù sao câu nào hắn cũng nói thật, chỉ là chưa nói hết thôi.

Tần Vân Huyên nghe Dương Nghĩa nói, biết phán đoán của mình với người cầm quyền Trì Thành trên đường đến đây đều chính xác, tuy biết Dương Nghĩa chắc chắn không nói hết, nhưng những gì cần biết, y đều đã biết, tất nhiên cũng không truy hỏi.

Chỉ là y cũng không biết, nội dung Dương Nghĩa lược đi mới là trọng điểm.

Hai người cãi cọ một hồi, Tần Vân Huyên tuy không tiện nói, nhưng vì liên quan đến lợi ích của phía mình, một tấc cũng không nhường.

Đến khi hai người đạt được nhận thức chung, rời khỏi phòng rồi, mặt trời đã ngả về tây, sắp xuống núi.

Cũng không biết có phải do lúc cãi cọ với Dương Nghĩa, biểu cảm Dương Nghĩa rõ ràng rất đau lòng nhưng không thể không thoái nhượng đã lấy lòng Tần Vân Huyên hay không, y cảm thấy hoàng hôn hôm nay cực kỳ đẹp.

Ánh nắng chiều nhuộm nửa bầu trời đỏ hồng, mặt trời tròn màu cam cùng ánh nắng ấm áp, tựa như mạ một lớp ánh sáng nhàn nhạt vào không khí.

Trong mông lung, một người tựa như đi ra từ ánh sáng nhạt.

Váy dài màu lam nhạt phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, mái tóc đen chỉ dùng một dải lụa cùng màu vấn lại, khóe miệng nàng ngậm ý cười, tựa như bước ra từ giấc mộng.

Nhưng không ai biết, trong đầu nàng lúc này có hệ thống đã sắp phát điên, [Kiều Kiều, lúc trước không phải cô nói muốn giao những thứ này cho Tần Vân Huyên sao?]

"Tôi chưa cho à?" Nguyễn Kiều đơn giản lật đồ trong tay, hỏi lại hệ thống, "Trên này vết giấy trắng mực đen, cậu xem, lương thực, tôi cho; vũ khí rèn được từ quặng mà cậu dò ra, tôi cũng cho còn gì? Tôi đâu có nuốt lời đâu?"

Hệ thống: [!]

Hệ thống cuối cùng đã hiểu vì sao lúc trước mình lại thấy sai sai!

Nguyễn Kiều đúng là một con hàng chuyên hố hệ thống! Có tiền, có lương thực, có vũ khí, còn có nam phụ quan trọng Tần Vân Huyên trong tay, nàng đang muốn đá văng nam chính Sở Tiêu đi làm Hoàng đế!

Hệ thống: [Cô đã bảo thế giới này không OOC cơ mà? Cô lại lừa tôi! Cô đang định tranh đấu với hào quang nam chính mà tác giả cho Sở Tiêu! Nếu cô chơi quá trớn, cả hai ta đều sẽ chết đó Kiều Kiều à!]

"Chẳng lẽ tôi cướp mạng của Tần Vân Huyên từ tay nam chính còn không phải là đang đối đầu với hào quang nam chính à?" Nguyễn Kiều rất bình tĩnh hỏi lại.

Hệ thống nghèo từ, có chút sốt ruột, [Cũng đâu có giống nhau!]

"Sao lại không giống? Dù sao cũng phải đối đầu với hào quang nam chính, đoạt một cái mạng với đoạt ngôi vị Hoàng đế có khác gì nhau sao? Dù sao tôi không đoạt nữ chính của hắn là được mà."

Hệ thống: [......]

"Không chết được, không chết được, tôi đảm bảo chúng ta không chết, được chưa? Thế giới này cũng không phải thế giới tiểu thuyết, mà là thế giới hình thành từ oán niệm của nam phụ, nói chính xác ra thì Sở Tiêu đã không còn là nam chính nữa." Nguyễn Kiều nói: "Có thể uy hiếp đến chúng ta, hẳn chỉ có 'oán niệm' của nam phụ."

"Mà ở thế giới này, nguyện vọng của Tần Vân Huyên là xoay chuyển nhân sinh, báo thù cho cha anh, chúng ta chỉ cần giúp anh ta hoàn thành nguyện vọng này là qua nhiệm vụ rồi."

Vất vả lắm mới dỗ xong hệ thống, Nguyễn Kiều bấy giờ mới chú ý đến Tần Vân Huyên đã chạy đến trước mặt mình.

Nàng hoàn toàn không có cảm giác bị chột dạ khi bị tóm, còn cười cười với y, "Đã lâu không gặp, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy."

Biểu cảm trên mặt Tần Vân Huyên đã nhạt đi, lúc chính y cũng không biết, đôi môi mỏng đã nhấp chặt.

Đã mấy tháng y chưa gặp nàng, hôm nay đột ngột gặp lại, y thậm chí còn có chút hoảng hốt.

Thấy nàng hành động tự nhiên, suy đoán của Tần Thập Tam hẳn là không sai, địa vị của nàng ở Trì Thành không thấp.

Y cũng không biết trừ thân phận nữ nhi Lâm gia thì còn thân phận gì, hiểu biết của y về nàng cũng rất ít, gần như chỉ từ mấy tháng nàng tỉnh táo sau khi thành hôn và quan sát của ám vệ báo cáo lại.

Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ đó cũng là do nàng bày ra cho mình xem.

Yết hầu Tần Vân Huyên có chút ngứa, "Nàng..."

Y muốn hỏi mấy tháng nay nàng có khỏe không, cũng muốn hỏi vì sao nàng lại ở Trì Thành, càng muốn hỏi tại sao nàng lại lừa y.

Chỉ là vừa nói được một chữ đã bị âm thanh của Dương Nghĩa đằng sau đánh gãy, "Phu nhân, ngài đến rồi?"

Tần Vân Huyên sửng sốt, kinh ngạc nhìn Nguyễn Kiều.

Phu nhân?

Nàng là phu nhân của ai?

Hơn nữa vì sao Dương Nghĩa lại cung kính với nàng như vậy?

Sắc mặt Tần Vân Huyên chợt biến đổi, nghĩ đến một khả năng, Tần Vân Huyên chỉ cảm thấy như có một bàn tay lớn bóp lấy tim mình, trong giây phút ấy, tim y đập nhanh như sắp chết.

Nguyễn Kiều gật đầu với Dương Nghĩa, sau đó hỏi, "Các ngươi nói xong rồi?"

Dương Nghĩa đưa một xấp giấy cho Nguyễn Kiều, "Đã xong rồi, hai bản, một bản đã đưa Tần tướng quân, một bản khác giữ lại đây."

Nói xong, Dương – vẫn luôn âm thầm quan sát biểu cảm của Tần Vân Huyên từ lúc Nguyễn Kiều xuất hiện – Nghĩa mới cố ý làm bộ như vừa nhớ ra, vẻ mặt thành khẩn nói xin lỗi Tần Vân Huyên, rồi nói tiếp, "Ôi, xem trí nhớ của ta này! Quên giới thiệu cho Tần tướng quân, đây là phu nhân của chúng ta, cũng là chủ nhân của Trì Thành ta."

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng viết xong.

Tôi cảm thấy mình đã thành một con cá mặn.
Nhấn Mở Bình Luận