Tác giả: Kiều LamĐại thần lớn tuổi phe Nhiếp Chính Vương rời khỏi hàng ngũ hành sự, nhưng mấy người trẻ tuổi lại không chịu bỏ qua như vậy.
Tuy Nhiếp Chính Vương nhận, nhưng họ không muốn xuôi theo như thế, âm thầm làm không ít chuyện.
Sau đó, bị Nguyễn Kiều trùm bao tải đánh từng đứa.
Hôm sau lâm triều, không ít người đều xin nghỉ bệnh.
Mấy người không nghỉ bệnh thì vác khuôn mặt bầm tím quỳ trên đất khóc lóc kể lể với Tiểu hoàng đế.
"Cầu Hoàng thượng làm chủ cho thần!"
"Cầu Hoàng thượng làm chủ cho thần!"
Mấy người quỳ trên đất không chịu đứng dậy, có ý muốn bức bách Tiểu hoàng đế.
Tiểu hoàng đế ngồi trên long ỷ, tư thế tuy rằng quy củ, nhưng ỷ việc đám người này không dám ngẩng đầu nhìn thẳng thiên nhan, cậu chẳng thèm che giấu sự vui sướng khi người khác gặp họa của mình, hôm qua Nguyễn Kiều đã tiến cung nói với cậu chuyện này, nên cậu chẳng giật mình tí nào cả.
Tiểu hoàng đế cũng biết những người này đều hiểu rõ ai làm, chỉ là không có chứng cứ, chỉ có thể nghẹn khuất mà khóc lóc kể lể với cậu như vậy thôi.
Tiểu hoàng đế cố nhịn cười, ho nhẹ một tiếng, mới làm ra vẻ rất đau lòng: "Không ngờ trong kinh thành Ngọc Kinh, dưới chân thiên tử, lại có kẻ cắp cả gan làm loạn như thế, đúng là ác liệt! Chỉ huy sứ binh mã Ngọc Kinh đâu? Trẫm lệnh cho ngươi nhanh chóng đi tra, tróc nã kẻ cắp về quy án, khôi phục lại sự bình an cho Ngọc Kinh!"
Mấy thần tử trẻ tuy có vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng đều ngậm miệng lại.
Họ cũng biết, tuy Tiểu hoàng đế phái Chỉ huy sứ đi tra, nhưng chuyện này sợ là không có kết quả.
Bởi vì hành động của Nguyễn Kiều, triều đình hôm nay một mảnh tường hòa, không ai nhắc lại chuyện Nguyễn Kiều lập tức đến chùa Long Tuyền cầu phúc nữa, chỉ nói mấy chuyện thượng vàng hạ cám khác.
Đều là mấy chuyện chẳng quan trọng, Tiểu hoàng đế nghe đến mơ màng sắp ngủ gật tới nơi.
Vất vả lắm mới chờ được họ nói một tràng dài toàn lời vô nghĩa xong, Tiểu hoàng đế cho rằng có thể bãi triều, không ngờ Nhiếp Chính Vương lại đột nhiên đứng ra, "Hoàng thượng, bổn vương có việc muốn bẩm tấu."
Cơn buồn ngủ của Tiểu hoàng đế chạy vội, cảnh giác nhìn Nhiếp Chính Vương, "Hoàng thúc mời nói."
"Giờ Hoàng thượng đã sắp tới tuổi tự mình chấp chính, lúc trước vào sinh thần của Hoàng thượng, bổn vương nói muốn đem một số chính vụ giao cho Hoàng thượng làm. Hoàng thượng trước chưa chưa từng xử lý chính vụ, vậy không bằng bắt đầu từ phần tương đối nhẹ nhàng trước......"
Tiểu hoàng đế nghe Nhiếp Chính Vương từ tốn nói thế, chớp hớp mắt.
Ở tiệc sinh thần lúc trước, Hoàng tỷ ép Nhiếp Chính Vương không thể không để mình tiếp nhận chính vụ trước, Tiểu hoàng đế còn nhớ rõ, nhưng thời gian này Nhiếp Chính Vương vẫn luôn im lặng, cậu còn tưởng chuyện này không giải quyết được gì.
Không ngờ sau khi Nhiếp Chính Vương từ bỏ suy nghĩ để Hoàng tỷ rời kinh lại chủ động nhắc tới.
Không biết hắn có ý gì, Tiểu hoàng đế lập tức cảnh giác hơn.
Chỉ là Nhiếp Chính Vương lại như để Tiểu hoàng đế rèn luyện, thực sự giao cho cậu một số việc không quá khó khăn, cũng không phải rất quan trọng.
Tiểu hoàng đế không khỏi nhìn về phía Thừa tướng và Thái phó. Thái phó hơi gật đầu với cậu.
Lúc này, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
Buổi triều cũng nhẹ nhàng kết thúc.
Thuận lợi khiến người ta khó mà tưởng tượng được.
Nhưng Tiểu hoàng đế lại không dám thả lỏng.
Nhưng mà, một thời gian rất dài sau đó, Nhiếp Chính Vương không có bất kỳ hành động gì, tựa như thực sự định ủy quyền, để Tiểu hoàng đế tự mình chấp chính vậy.
Nhưng sao có thể như vậy được?
Cả Tây Triều nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra lại ẩn giấu sóng ngầm mãnh liệt, giờ bình yên chẳng qua là vì nó còn chưa trồi lên mặt nước thôi.
Các bá tánh thật ra không phát hiện bầu không khí khẩn trương của thượng tầng, mỗi ngày đều mệt mỏi bôn ba vì cuộc sống.
Sau thời gian điều dưỡng, Lê Nguyên Chiêu tuy còn không thể đi đường dài, nhưng chân y đã gần khôi phục hẳn.
Nguyễn Kiều giống như không phát hiện ra chuyện gì nguy hiểm, mỗi ngày đều dẫn Lê Nguyên Chiêu ra ngoài chơi.
Ngay từ đầu, vì người phe Nhiếp Chính Vương thúc đẩy, nên trong kinh thành Ngọc Kinh mới nơi nơi truyền lời đồn về Nguyễn Kiều.
Lời đồn dính tới tình sắc đương nhiên sẽ truyền bá càng rộng trong kinh thành hơn, các bá tánh cũng đâu quan tâm là thật hay giả đâu.
Dù sao trước kia Công chúa sống trong Hoàng cung, là nhân vật cao quý mà họ chỉ có thể nhìn từ xa, giờ người quý giá như thế lại bị kéo vào vũng bùn, công chúa và khất cái, nghĩ thôi cũng khiến họ thấy hưng phấn.
Nhưng dù lời đồn truyền đãi bất kham đến mức nào, trước mặt Nguyễn Kiều, họ không dám để lộ dù chỉ một chút.
Sau đó, họ thấy được 'khất cái may mắn' trong lời đồn mọi người đều biết, một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trên đầu tất cả mọi người.
Nam tử một thân áo gấm, trường thân ngọc lập, tuy mắt mù, nhưng che một dải lụa trắng như thế lại khiến y nhìn càng giống thần tiên, đâu phải khí chất một khất cái có thể có?
Người tựa như trích tiên như thế, đứng cùng một chỗ với Công chúa, quả đúng là một đôi bích nhân.
Các bá tánh từng nghe lời đồn đều: "......"
Rốt cuộc là chua đến mức nào mới có thể che đậy lương tâm truyền những lời đồn đó vậy?
Sau khi Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu vào tửu lầu, có người trong số quần chúng vây xem không nhịn được mở miệng, "Ha! Mấy ngày nay ta đã sớm muốn nói, làm gì có chuyện Công chúa điện hạ cướp khất cái bên đường chứ, hôm đó ta ở hiện trường, rõ ràng là vị công tử kia gặp nạn, đâm nhầm phải xe ngựa của công chúa, công chúa thấy người đó không tốt, mới mang về cứu trị!"
"Không phải thoại bản đều viết thế à? Ân cứu mạng lấy thân báo đáp, Công chúa và công tử rõ ràng là giống như thế!"
"Còn không phải sao, ta đã sớm bảo rồi, công tử kia nhìn là biết không phải người bình thường, không biết ai ra ngoài nói là khất cái mắt mù tay chân què!"
"Ngươi đánh rắm đi! Hôm qua ngươi còn nói với lão tử: Không biết công chúa coi trọng điểm gì ở khất cái, có phải khất cái kia có thiên phú dị bẩm không!"
"Ngươi mới đi đánh rắm đi ấy, lão tử chưa từng nói như vậy!"
Hai người đang cãi nhau cũng không phải duy nhất, không ít nơi Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu lộ diện đều có những đối thoại như vậy.
Trong vòng một ngày, không chỉ lời đồn giữa Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu bị phá bỏ, ngay cả thanh danh nuông chiều ương ngạnh trước đó của Nguyễn Kiều dường như cũng tốt hơn rất nhiều.
Chủ yếu là vì trước giờ nguyên chủ không lộ mặt, các bá tánh cũng chỉ có thể nhìn thấy xe ngựa của nàng ấy.
Bá tánh không biết nàng ấy, bảo sao thì hay vậy, hơn nữa hạ nhân phủ Công chúa thực sự kiêu ngạo thật, nên bá tánh tự nhiên cũng cảm thấy Công chúa cũng kiêu ngạo ương ngạnh như trong ời đồn.
Giờ thấy Nguyễn Kiều dịu dàng mềm mại, đi theo bên cạnh Lê Nguyên Chiêu, chẳng những không có một chút tính tính, đối xử với người khác cũng thân thiện, hình tượng không rõ ràng của Nguyễn Kiều trong lòng bá tánh bỗng rách nát.
Tiểu nhị dẫn Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu tới phòng đơn cũng đỏ cả mặt.
Hắn thật sự không ngờ, có một ngày Công chúa lại nói cảm tạ mình!
Tiểu nhị đi lại nhẹ nhàng, tựa như bước trên bông.
"Điện... Điện hạ, công tử, mời vào trong." Tiểu nhị ân cần đẩy cửa ra, "Điện hạ muốn ăn gì, tiểu nhân sẽ đi thúc giục, nhất định không để điện hạ và công tử chờ lâu."
Nguyễn Kiều cười: "Cũng không cần như vậy, cứ coi bổn cung như thực khách bình thường là được, nếu ai tới cũng cần đặc quyền, vậy các thực khách khác còn ăn được không?"
Tiểu nhị "A" một tiếng, có hơi kích động, nhanh tay nhanh chân rót cho Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu một ly trà, nhẹ nhàng báo ra một loạt tên món ăn cho Nguyễn Kiều chọn.
Nguyễn Kiều nhìn về phía Lê Nguyên Chiêu trước, "Tu Trúc, chàng có muốn ăn gì không?"
Lê Nguyên Chiêu lắc đầu, "Ta ăn gì cũng được, tùy điện hạ chọn."
Nguyễn Kiều: "Chúng ta chỉ có hai người, vậy gọi đơn giản thôi, gọi nhiều cũng không ăn hết."
Lê Nguyên Chiêu gật đầu.
Nguyễn Kiều nhìn về phía tiểu nhị, chọn một vài món ăn trong số những món hắn vừa báo, sau đó cho hắn lui xuống.
Nguyễn Kiều đặt một bộ đồ ăn ở vị trí thuận tay cho Lê Nguyên Chiêu, không nhịn được nhẹ giọng nói, "Ta đã từng tới tửu lầu này. Khi đó, ta còn nhỏ, vì nghe Thẩm Anh nói nhiều, nên rất mong ngóng tửu lầu này, không ngừng cầu xin phụ hoàng, muốn phụ hoàng dẫn ta ra, phụ hoàng không chịu được ta gây rối, mặc thường phục dẫn ta tới một lần, còn ngắm hoa đăng đêm mười lăm, hôm đó ta rất vui vẻ, kết quả về cung, phụ hoàng bị bệnh."
Lê Nguyên Chiêu dừng lại, ngẩng đầu 'nhìn' về phía Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều cười nhẹ, "Vì sao lại là biểu cảm đó?"
Lê Nguyên Chiêu mím môi, "Trước kia nàng không nói với ta chuyện này."
"Chỉ là đột nhiên nghĩ ra, có chút cảm khái." Nguyễn Kiều nang chung trà lên, nhấp một ngụm, trà này là trà tốt, nhưng vẫn kém trà Nguyễn Kiều thường uống.
Lê Nguyên Chiêu nghe ra cảm xúc nhàn nhạt trong giọng Nguyễn Kiều, bỗng mở miệng, "Khi còn nhỏ ta chưa từng rời khỏi cửa cung, mỗi ngày ngoại trừ việc đi theo các Thái phó học tập thì lại đi theo phụ hoàng xử lý triều chính. Các Hoàng đệ lại không giống ta, ta thường hâm mộ họ. Sau đó, có một ngày ta giả bệnh xin nghỉ học, trộm chuồn ra ngoài cung. Lúc thấy những thứ trong cung không có, ta cảm thấy rất mới mẻ. Vì sao ta lại chưa từng thấy nó? Ta không nhịn được muốn mua cái này, muốn nếm thử cái kia. Chỉ là, lúc đó ta quá nhỏ, không có khái niệm muốn ăn thì phải trả bạc."
Nguyễn Kiều: "Sau đó thì sao?"
Lê Nguyên Chiêu bình tĩnh uống một ngụm trà, chậm rãi nói, "Sau đó vì ăn cơm bá vương mà bị bắt đến nha môn."
Nguyễn Kiều:......
Nguyễn Kiều: Phụt!
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chủ: Ta kể chuyện xấu của mình cho nàng nghe, đừng khổ sở.