Tác giả: Kiều LamCha Vệ nghe xong thì nổi giận, "Nó dám thế á! Kiều Kiều của chúng ta có gì không tốt, coi trọng nó là phúc khí của nó, nó lại dám đưa Kiều Kiều nhà chúng ta vào Cục cảnh sát?!"
"......" Vệ Tùng cạn lời, "Ba, trọng điểm của ba sai rồi! Chẳng lẽ không phải người này tâm tư thâm trầm à? Chắc chắn là nó đã sớm hỏi rõ thân phận của Kiều Kiều, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt với Kiều Kiều đấy."
Nguyễn Kiều bị mạch não của anh cả nhà mình dọa sợ, "Anh cả, vì sao địch ý của anh với anh ấy lại sâu thế? Em đã bảo anh ấy không phải loại người anh nói, nếu không phải em chủ động tiếp cận, người ta còn không biết em là ai, làm sao mà chơi trò lạt mềm buộc chặt được!"
"Nam nữ trong giới giải trí có mấy ai đơn giản? Dùng thủ đoạn với em, con ngốc em nhìn ra được à?" Vệ Tùng cười lạnh.
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều dịch mông sang cạnh cha Vệ, "Ba xem, anh ấy còn công kích nhân thân con!"
Cha Vệ cảm thấy con trai nói không sai, nhưng thấy ánh mắt bất mãn của con gái lại không dám đồng ý với Vệ Tùng, sợ con gái vất vả lắm mới về lại tức bỏ nhà đi bụi tiếp, đành răn dạy Vệ Tùng, "Nào có ai nói em gái như vậy? Dù em gái con thật sự không biết, con làm anh trai không thể nói chuyện bình thường à?"
Vệ Tùng đã sớm quen với sự bất công của cha Vệ, "Ba đừng luyến tiếc mắng nó, ba xem ba chiều nó thành thế nào rồi kìa? Đầu tiên là Hạ Thần Nhiên, giờ lại thêm một sao nam họ Quý. Ba xem, nó bị dỗ đến không biết phân biệt tốt xấu như đứa ngốc đến nơi rồi kia kìa!"
Nguyễn Kiều không vui, "Ai không biết phân biệt tốt xấu như đứa ngốc? Nếu em thật sự không biết phân biệt tốt xấu thì sẽ ngồi đây bình tâm hòa khí nói chuyện à? Em vốn nghĩ anh không thích thì thôi, nhưng anh mà còn nói vậy nữa thì em giận đấy."
Vệ Tùng hừ lạnh một tiếng, "Em cũng chỉ có tí tiền đồ thế thôi, vì một người đàn ông mà ba ngày hai bữa giận dỗi người nhà, nếu em không phải thiên kim Vệ gia, em nghĩ sẽ có mấy người quan tâm đến em?"
Nghe giọng Vệ Tùng, Nguyễn Kiều thật sự tức giận.
Cho dù anh ấy thật sự vì muốn tốt cho cô.
Nguyễn Kiều lạnh mặt xuống, "Em thừa nhận em không thông minh như anh, không tài giỏi như anh, trước kia đầu óc còn úng nước làm không ít việc ngốc, em vẫn luôn biết anh khinh thường em, nhưng mà, trong tình huống không hiểu biết một người, đã nhẹ nhàng định luận nhân phẩm của người đó, dựa vào cảm xúc cá nhân phán định tốt xấu. Anh tự phụ như thế, có tốt hơn em ở chỗ nào sao?"
Vệ Tùng sửng sốt một lát, sắc mặt rất khó coi.
"Em vốn cảm thấy nếu anh không muốn ký thì thôi, nhưng anh lại vẫn luôn dùng chuyện này làm thấp em." Nguyễn Kiều cong môi, đáy mắt lại không hề có ý cười, "Anh, anh dám đánh cược với em không?"
"Cược gì?"
"Cược anh ấy rốt cuộc là người thế nào. Anh ký hợp đồng với anh ấy, đặt ngay dưới mí mắt anh. Nếu em thắng, anh xin lỗi em và anh ấy. Nếu em thua, chẳng những xin lỗi anh, em sẽ từ bỏ cả phần tài sản và cổ phần của mình, cho anh cả."
Sắc mặt Vệ Tùng lập tức trầm xuống, cực kỳ khó coi, không ngờ em gái mình lại có thể làm đến vậy vì Quý Tinh Trạch kia.
Nháy mắt, ấn tượng của anh với Quý Tinh Trạch thấp đến cùng cực, anh sắp bị Nguyễn Kiều chọc cho tức chết, giận đến bật cười, "Được, ngày mai anh sẽ cho người đi đào nó về! Nếu em thua, anh cũng không cần tài sản và cổ phần của em, em thành thật về công ty làm cho anh, không được tự đi tìm mấy thằng không đứng đắn nữa!"
Nguyễn Kiều đương nhiên không tranh cãi nữa, đồng ý luôn, "Được!"
Thấy cô mười phần tự tin, Vệ Tùng cảm thấy mệt tim thật sự, không nói thêm gì nữa, dứt khoát lên tầng tắm rửa thay đồ, chứ không ở lại nhìn thấy cô em gái ngốc nghếch của mình là lại đau đầu.
Sau khi cá cược xong, Nguyễn Kiều thành thật ở nhà cùng cha Vệ và Vệ Tùng mấy ngày, cảm thấy Quý Tinh Trạch hẳn đã sáng tác xong, vì thế, cô vỗ mông định về chung cư.
Nhưng hệ thống lại nói với cô, Quý Tinh Trạch đã ra ngoài từ sáng sớm, không ở chung cư. Nguyễn Kiều nghĩ nghĩ, cuối cùng ở lại nhà ăn cơm chiều rồi mới lái xe về.
Không ngờ rằng, lúc đến bãi đỗ xe ngầm, lại gặp được Quý Tinh Trạch vừa về.
Đôi mắt Nguyễn Kiều lập tức sáng lên, "Trùng hợp thật! Anh cũng vừa về à?"
Quý Tinh Trạch vừa thấy Nguyễn Kiều, lập tức dừng bước, mặt đầy kháng cự.
Nguyễn Kiều ngẩn người, muốn nhìn lại, lại thấy anh mặt không biểu cảm, khuôn mặt kháng cự vừa rồi giống như ảo giác của cô.
Trợ lý Tiểu Dư đưa Quý Tinh Trạch vừa thấy Nguyễn Kiều thì sửng sốt, cảm thấy cô hơi quen, nhớ lại một lúc đã nhớ ra Nguyễn Kiều là ai, đôi mắt lập tức trợn to.
Nguyễn Kiều cười tủm tỉm vẫy tay với hắn, "Chào Tiểu Dư, đã lâu không gặp~"
Tiểu Dư vừa thấy Nguyễn Kiều giơ tay đã thấy chân mình mềm nhũn.
Nguyễn Kiều:?
Tiểu Dư cười ngượng ngùng một tiếng, "Sao, sao cô lại ở đây?"
Nguyễn Kiều vờ như không thấy sự mất tự nhiên trong mắt Tiểu Dư, "Anh ấy không nói với anh sao? Tôi sống đối diện nhà anh ấy đấy."
Tiểu Dư: "......"
Tiểu Dư nghi ngờ nhìn thoáng qua Nguyễn Kiều, lại nhìn thoáng qua Quý Tinh Trạch, vẻ mặt lo lắng, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng e ngại giá trị vũ lực của Nguyễn Kiều nên nuốt vào.
Nguyễn Kiều khóa xe, có vẻ tùy ý hỏi, "Hai người làm gì vậy? Sao giờ mới về?"
Tiểu Dư hàm hồ đáp, "Hôm nay anh Quý có hoạt động."
Nguyễn Kiều "Ừ" một tiếng.
Tiểu Dư nhìn thoáng qua Quý Tinh Trạch, vốn hắn hẳn phải đưa Quý Tinh Trạch về đến nhà, nhưng vì còn có việc riêng rất gấp nên hắn hỏi, "Anh Quý, anh đi một mình được chứ?"
Quý Tinh Trạch "Ừ" đáp lại, giọng nói nhỏ hơn ngày thường rất nhiều.
Nguyễn Kiều hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua anh một cái.
Tiểu Dư thấy Quý Tinh Trạch không có gì khác thường thì cũng yên lòng, "Vậy anh Quý về đến nhà nhớ gọi điện cho em, em lái xe đi trước đây!"
Quý Tinh Trạch không lên tiếng, đứng tại chỗ nhìn Tiểu Dư lái xe rời đi rồi mới xoay người, vòng qua Nguyễn Kiều, đi về phía thang máy.
Nguyễn Kiều cảm thấy hôm nay anh không đúng lắm, đến gần mới phát hiện trên người anh có mùi thuốc lá và rượu, có hơi nặng, nhưng không giống như chính anh uống, càng giống như là bị nhiễm mùi từ xung quanh.
Nguyễn Kiều nghĩ đến tác phong làm việc của người đại diện kia, sắc mặt hơi khó coi, lúc này thang máy đã tới, Quý Tinh Trạch tiến vào thang máy trước, Nguyễn Kiều muốn vào theo, lại bị anh duỗi tay đè trán ngăn bên ngoài.
Nguyễn Kiều đầu đầy dấu hỏi, "Anh làm gì?"
Quý Tinh Trạch nhìn chằm chằm cô một lát, giọng nói bá đạo, "Kẻ lừa đảo, cô giữ khoảng cách hơn mười mét với tôi đi."
Nguyễn Kiều lộ ra biểu cảm ông già ngồi xem di động trên tàu điện ngầm, "Sao thế? Tôi và anh cùng đi thang máy có thể chèn anh à?"
"Cô sẽ làm ô nhiễm tai tôi." Quý Tinh Trạch nói, vẻ mặt cự tuyệt, "Không đi cùng cô."
Nguyễn Kiều thấy anh nhìn mình đăm đăm, nói chuyện cũng chậm nửa nhịp, lập tức đoán được có lẽ anh đã uống say. Cô nắm lấy tay anh, kéo tay anh từ trán mình xuống, sau đó cường thế đan tay với anh, xấu xa hỏi lại, "Chỉ là cùng đi thang máy thôi, cũng đâu làm gì đâu, anh sợ cái gì?"
Đồng tử của Quý Tinh Trạch co rút lại, tựa như bị kinh hách, đột nhiên lùi ra sau vài bước. Vì hai người nắm tay, Nguyễn Kiều cũng bị anh kéo vào thang máy.
Cô lảo đảo hai bước, ngã vào lòng anh, anh vô thức duỗi tay ra muốn đỡ, mùi hương ngọt dịu lập tức tràn đầy cõi lòng.
Lúc Quý Tinh Trạch ngây người, cửa thang máy đã đóng lại.
Nguyễn Kiều từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, chọc chọc ngực anh, "Kéo tôi vào làm gì? Tôi nói cho anh này, tôi sẽ không ra ngoài đâu, nếu anh không muốn đi cùng một chuyến thang máy với tôi thì tự mình ra ngoài chờ chuyến tiếp theo nhé."
Quý Tinh Trạch phản ứng chậm nửa nhịp nắm tay cô đẩy cô ra, nhìn thoáng qua cửa thang máy đóng chặt, chậm rì rì dịch đến góc xa Nguyễn Kiều nhất, sau đó đưa lưng về phía cô.
Nguyễn Kiều nhìn, chỉ cảm thấy rất đáng yêu, ấn vào số 27, "Này, uống rượu đến choáng váng thật à? Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu vậy?"
Quý Tinh Trạch không để ý đến cô, bóng lưng nhìn vừa ủy khuất, vừa đáng thương.
Nguyễn Kiều không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tối rồi nên không mấy ai dùng thang máy, thang máy đi thẳng lên, lúc đến tầng 26, đột nhiên lung lay rồi tối đen xuống.
Tuy giờ đều có biện pháp khẩn cấp bảo đảm an toàn thang máy, nhưng Nguyễn Kiều vẫn hơi hoảng, thjầm mắng xui xẻo, rui rủi thế nào lại gặp trường hợp thang máy mất điện, nhưng may hôm nay cô ở đây, nếu không, với tình huống uống rượu đến choáng váng của Quý Tinh Trạch, có lẽ bị nhốt trong thang máy cũng không biết cầu cứu.
Nguyễn Kiều nhanh chóng báo nguy sau đó ấn hết các số tầng của thang máy một lượt.
Sau khi cô ấn xong, thang máy trượt xuống hai tầng rồi mới bất động.
Nguyễn Kiều không dám thiếu cảnh giác, muốn tìm di động, lại phát hiện mình quên di động trên xe, cô muốn chửi bậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Lúc này, cô mới nhận ra Quý Tinh Trạch vẫn không hề có phản ứng. Nguyễn Kiều ngốc người, chẳng lẽ tên này xỉu rồi à?
"Quý Tinh Trạch, anh còn tỉnh không?" Nguyễn Kiều hỏi một câu, không có bất kỳ phản hồi nào.
Nguyễn Kiều nhíu mày, nhớ lại vị trí của Quý Tinh Trạch, sau đó cẩn thận dịch qua, kết quả vừa chạm vào góc quần áo của anh, đã cảm nhận được anh đang run rẩy, "Anh làm sao thế?"
Cô cẩn thận sờ tay anh, lại bị cầm ngược lại, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nguyễn Kiều bỗng có dự cảm không lành, "Anh có chứng sợ hãi giam cầm?"
"Không có." Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng thực tế, anh lại nắm tay Nguyễn Kiều càng chặt hơn.
Nguyễn Kiều hơi sợ anh sẽ có vấn đề, "Anh mang di động không?"
Giọng Quý Tinh Trạch khàn khàn, "Có, ở túi quần trái."
Nguyễn Kiều thấy anh không định chủ động lấy ra, chỉ có thể tự mình động thủ, nhưng thang máy rất tối, không thấy gì cả, cô chỉ có thể lần mò dựa theo cảm giác.
Không biết sờ đến đâu, Nguyễn Kiều cảm giác Quý Tinh Trạch bỗng ngừng thở.
Tay cô nhanh chóng đổi chỗ khác, sau đó sờ được di động.
Cô vờ như không có việc gì, bật sáng di động của anh lên, còn chưa kịp gọi điện thoại thì đèn thang máy đã sáng.
Nguyễn Kiều theo bản năng ngẩng đầu, sau đó đối mặt với đôi mắt của Quý Tinh Trạch.
Quý Tinh Trạch hơi mất tự nhiên dời mắt, "Hẳn là nguồn điện dự phòng đã bật, lát nữa chúng ta có thể ra ngoài.
Nguyễn Kiều ngẩn người, "Anh tỉnh rượu?"
Sắc mặt Quý Tinh Trạch hơi tái, "Không uống nhiều lắm, vừa rồi lăn lộn nên tỉnh rượu rồi."
Nguyễn Kiều nghe vậy, hậu tri hậu giác phát hiện mình đã lỡ mất cơ hội tốt nhất để thông đồng với anh, lập tức cảm thấy ảo não, nhưng cô cảm thấy mình còn có thể giãy giụa thêm một lúc.
Cảm xúc của Quý Tinh Trạch không tốt lắm, anh vốn không muốn có bất kỳ liên quan gì với Nguyễn Kiều, nhưng không ngờ mình lại hoàn toàn không tránh được.
Nhận ra mình còn nắm tay cô, Quý Tinh Trạch lặng lẽ buông ra, bóp nhẹ trán, anh rất cám ơn cô, nhưng vì biết tính tình thuận cột bò lên của cô, anh lại buồn rầu không biết phải làm gì. Kết quả, Nguyễn Kiều bên cạnh bỗng nhích lại gần anh.
Anh mở mắt ra, phát hiện Nguyễn Kiều vừa rồi còn sinh long hoạt hổ bây giờ lại rất suy yếu.
Quý Tinh Trạch sửng sốt.
Sau đó, anh thấy Nguyễn Kiều nhẹ nhàng dựa đầu vào cánh tay mình, thút tha thút thít nức nở, "Huhu, vừa rồi thật tối, anh ơi, em sợ!"
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Thật... Quá giả.
Ro có lời muốn nói: Kiều Kiều thế giới này ngáo ngáo sao á:((