Tác giả: Kiều LamTrước khi tới, Quý Tinh Trạch vốn muốn nói chuyện với Nguyễn Kiều, anh rất rõ ràng, nếu không có Nguyễn Kiều, anh căn bản không có cơ hội ký hợp đồng với Thiên Ngu.
Nhưng sau khi gặp Nguyễn Kiều, anh đột nhiên không muốn nói chuyện.
Dù đại tiểu thư có thể chỉ nhất thời hứng khởi muốn chơi với anh mà thôi, nhưng hành động của cô thật sự đã giúp anh không ít.
Trừ mượn sức của cô, anh không còn cách nào khác cả.
Anh còn muốn ca hát, không muốn lùi về sau, xám xịt tùy tiện tìm một công việc, mơ màng hồ đồ sống đến hết đời.
Anh không ngờ, có một ngày mình lại cúi đầu trước tư bản. Anh mỉm cười, nụ cười mang theo chút chua xót, "Tôi định ký với Thiên Ngu."
Trước đó, Nguyễn Kiều đuổi theo anh muốn yêu đương. Nên trước khi tới, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ Nguyễn Kiều đưa ra yêu cầu. Nhưng không ngờ, sau khi anh nói xong, Nguyễn Kiều lại chỉ nhìn anh một cái, biểu cảm có chút hài hước.
"Gần đây anh luôn không đồng ý, tôi còn tưởng anh sẽ vì tôi mà từ bỏ cơ hội vào Thiên Ngu cơ, anh thông minh hơn tôi nghĩ đấy. Anh cũng không cần cảm thấy quá nặng nề, tôi bảo anh mình đào anh qua là vì tôi cảm thấy anh đáng giá, vậy nên anh phải ca hát thật tốt, tranh thủ trở thành một Thiên vương mới của giới ca nhạc!"
Quý Tinh Trạch ngẩn người một lát rồi mỉm cười, "Đại tiểu thư tin tôi đến vậy sao?"
Nguyễn Kiều tùy tay nhét miếng bánh quy vào miệng, "Đương nhiên, ánh mắt tôi chuẩn lắm, nên anh phải ca hát cho tốt vào, vì để anh trai tôi đào anh, tôi còn cược với anh ấy đấy, tôi không muốn thua đâu, nên anh phải cố lên!"
Lúc nói lời này, sự tin tưởng trong mắt cô như hóa thành thật, khiến Quý Tinh Trạch rất khó không động dung. Anh không lập tức hạ Quân lệnh trạng hay hứa hẹn gì với Nguyễn Kiều, chỉ hỏi cô, "Đại tiểu thư có muốn nghe hát không?"
Đề tài đột nhiên thay đổi khiến Nguyễn Kiều sửng sốt, cô hỏi, "Giờ anh muốn hát cho tôi nghe sao?"
"Muốn nghe không? Tôi mới sáng tác."
"Được."
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Kiều vào phòng làm việc trong chung cư của Quý Tinh Trạch, giống trong tưởng tượng của cô, nơi nơi đều là nhạc cụ và bản nhạc phổ, phòng làm việc của anh chỉ có một cái ghế dựa, Nguyễn Kiều để Quý Tinh Trạch xách tatami ở ban công qua, sau đó tùy tay ôm lấy cái gối ôm ở sofa vào rồi ngồi chuẩn bị sẵn sàng.
Tatami rất lớn, Nguyễn Kiều cuộn người ngồi trên, nhìn có vẻ càng non nớt, hoàn toàn không giống một người đã 21 tuổi.
Quý Tinh Trạch thu hồi ánh mắt, ngón tay thon dài đặt trên đàn điện tử, chuỗi nhạc linh hoạt kỳ ảo bắn ra từ đầu ngón tay anh.
Ban đầu, Nguyễn Kiều xác thực bị kinh diễm, nhưng cô không hiểu âm nhạc, nghe được một lát đã chuyển mắt từ phím đàn lên đầu ngón tay thon dài, sau đó dần di chuyển qua cánh tay, đảo qua hầu kết, cuối cùng dừng ở sườn mặt nghiêm túc của anh.
Gương mặt này của anh rất đẹp, lúc nghiêm túc càng đẹp hơn, tựa như cả người đền tản ra mị lực, cô không nhịn được, lén lút lấy di động ra chụp một tấm.
Trong ảnh, anh rũ mắt, hàng mi dài như hai chiếc lông quạ đen nhánh, rũ xuống tạo thành một bóng ma nhỏ hình quạt, đôi môi hơi mỏng cong lên, vẻ mặt chuyên chú.
Làm mờ bối cảnh đến mức người ta không nhận ra xong, Nguyễn Kiều mới đăng lên Weibo, kèm theo một dòng chữ: Muốn đánh đu trên hàng mi của anh lúc anh nghiêm túc làm việc. [Hình ảnh]
Weibo vừa đăng lên, Nguyễn Kiều lập tức bị một đàn lao vào trào phúng, thống nhất "Chúc mừng mày bị cắt mặt trên bìa tạp chí, nghệ sĩ thấp kém hẳn nên bị phong sát". Nguyễn Kiều vốn chỉ định đăng bức ảnh lên xong rồi off, không ngờ lại thấy những bình luận này. Cô sửng sốt, tùy tay tìm kiếm xem đã xảy ra chuyện gì.
Trừ nam chủ Hạ Thần Nhiên và nhiệm vụ mục tiêu Quý Tinh Trạch, Nguyễn Kiều thật sự không biết nhóm của họ còn những ai, lúc thấy tên Thẩm Nghệ Khôn, cô cuối cùng cũng có chút ấn tượng.
Ở giai đoạn đầu, khi Quý Tinh Trạch hấp dẫn hỏa lực tạo mâu thuẫn, người này là người luôn dính chặt lấy Hạ Thần Nhiên, thu hút được một ít fans liếm cẩu, sau này Quý Tinh Trạch offline rồi, hắn nâng cấp thành nam phụ ác độc, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, oán trách Hạ Thần Nhiên hồng rồi không dẫn hắn theo, không ít lần quấy nước chế tạo mâu thuẫn giữa Hạ Thần Nhiên và nữ chính.
Giai đoạn trước Quý Tinh Trạch bị mắng thảm đến vậy đều do hắn ở bên châm ngòi thổi gió. Tuy hắn cũng là công cụ tác giả viết ra để chế tạo mâu thuẫn, nhưng nó không ảnh hưởng gì đến việc Nguyễn Kiều không thích hắn cả.
Nguyễn Kiều kéo đến bình luận có lượt like cao nhất, trực tiếp trả lời, "Người Sơn Tây? Có mùi dấm chua nồng nặc! Sau này mua dấm sẽ tìm thẳng đến mi. Còn bìa tạp chí? Được, tôi biết rồi."
Nguyễn Kiều vừa đánh chữ vừa nghĩ, không biết sau khi anh ký hợp đồng với Thiên Ngu rồi, anh trai cô sẽ phân người đại diện nào cho anh, không biết trong tình huống này, anh có còn được chia tài nguyên tốt không."
Nhưng mà, nếu có danh tiếng mà không có tác phẩm chống đỡ thì không ổn, sau khi ký với Thiên Ngu, có thể để anh cắm đội ra album trước.
Vừa trả lời xong, tiếng đàn điện tử đột nhiên dừng lại.
Nguyễn Kiều ngẩng đầu khỏi di động, thấy Quý Tinh Trạch đang nhìn mình. Anh hơi mím môi, hỏi cô, "Cảm thấy không hay?"
"Không phải." Nguyễn Kiều bị túm lập tức rời khỏi Weibo, khóa màn hình lại, hơi chột dạ nhìn anh, sau đó lại đúng tình hợp lý nói, "Mặt anh quá dễ khiến người ta phân tâm."
Quý Tinh Trạch nao nao, tùy tay cầm bản nhạc phổ, cười, "Vậy có nghĩa là ca khúc này chưa đủ hay, để tôi sửa lại, phải để lúc Đại tiểu thư nghe chỉ nhớ được nhạc, quên mặt tôi."
Dứt lời, tên điên này xé bản nhạc phổ đi.
Nguyễn Kiều: "!"
Cho dù cô nhào lên cướp lại, bản nhạc phổ cũng đã chia bốn.
Nguyễn Kiều: "Quý Tinh Trạch, anh điên rồi à! Tôi không hiểu âm nhạc, lúc tôi nghe không thể đắm chìm không phải rất bình thường sao?"
Quý Tinh Trạch lại lắc đầu, "Đại tiểu thư không phải nói tôi sẽ là Thiên vương mới của giới ca nhạc sao? Nếu người thường không hiểu âm nhạc nghe không lọt, tôi còn làm Thiên vương gì?"
Nguyễn Kiều: "......"
Cuối cùng, Quý Tinh Trạch đàn cho Nguyễn Kiều nghe một bài hát nhóm anh biểu diễn lúc mới xuất đạo, cũng là anh viết, lúc đó vừa xuất đạo, vẫn là người mới, bằng vào bài hát này, nhảy thẳng lên top 1 bảng xếp hạng, sau đó tiến vào tầm mắt của công chúng.
Lúc Quý Tinh Trạch ca hát, giọng hát trầm thấp từ tính, Nguyễn Kiều lần đầu tiên biết cảm giác lỗ tai mang thai là thế nào.
Giọng anh vờn quanh cô, Nguyễn Kiều thật giống như không tốn tiền hưởng không một buổi biểu diễn, ôm đầu gối ngồi trên tatami, cô chỉ cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
Hình như là động lòng rồi.
****
Nhận được câu trả lời của Quý Tinh Trạch, Thiên Ngu nhanh chóng hành động, trực tiếp tới cửa giúp Quý Tinh Trạch xử lý vấn đề hợp đồng của anh.
Bởi vì các điều khoản trong hợp đồng ký với công ty lúc trước đều là điều khoản bá vương, sau này công ty cho anh vay một khoản tiền, lợi tức chẳng khác gì vay nặng lãi, công ty hoàn toàn không chiếm được lý, đoàn luật sư của Thiên Ngu vừa ra ngựa, hợp đồng của Quý Tinh Trạch một tháng đã thu phục xong.
Nếu không có Thiên Ngu chen chân vào, nói không chừng công ty sẽ kéo chết Quý Tinh Trạch không buông, tiếp mấy thứ lung tung cho anh, anh không làm cũng phải làm.
Nhưng giờ anh dựa vào đùi Thiên Ngu, công ty có cãi nhau với anh cũng không đáng, rất có thể không vớt được tí chỗ tốt nào, còn chọc một thân tanh.
Sau khi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, Quý Tinh Trạch thuận lợi giải ước cùng công ty cũ, ký kết hợp đồng với Thiên Ngu.
Khuôn mặt của người đại diện lúc ấy vặn vẹo cả lên, nhìn anh cười lạnh, "Không ngờ cậu thật sự leo lên Vệ gia đại tiểu thư, còn khiến cô ta mời cả đoàn luật sư của Thiên Ngu tới giúp cậu giải ước, là tôi xem thường cậu rồi. Nhưng mà, cậu đừng đắc ý, cậu nghĩ ôm đùi Đại tiểu thư rồi thì thật sự vạn sự vô ưu à? Hoa đẹp cũng tàn, thời trẻ cũng qua, huống chi, Thiên Ngu nói thế nào vẫn là của anh trai cô ta!"
"Tôi có vạn sự vô ưu hay không thì không cần anh nhọc lòng, anh vẫn nên lo lắng cho chính mình đi." Quý Tinh Trạch nhìn hắn, khuôn mặt không cảm xúc.
Người đại diện híp mắt lại, "Cậu có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ." Quý Tinh Trạch cong môi, "Nếu muốn người không biết, trừ khi đừng làm."
Sắc mặt người đại diện bỗng chốc thay đổi.
Quý Tinh Trạch cười một tiếng, theo đoàn luật sư của Thiên Ngu rời khỏi công ty cũ.
Lúc ra khỏi cửa lớn, Quý Tinh Trạch quay đầu nhìn qua, thấy được một chiếc xe thể thao màu hồng nhạt đậu cách đó không xa. Trên ghế điều khiển, mái tóc dài của Nguyễn Kiều rối tung, bị gió nhẹ nhàng thổi bay, kính râm cực lớn che nửa mặt cô, trong lòng cô còn ôm một bó hoa tươi thật lớn.
Thấy anh nhìn qua, Nguyễn Kiều cong cong môi, tháo kính râm, xuống xe, lười biếng dựa vào cửa xe, hướng bó hoa tươi trong lòng về phía anh, "Chúc mừng anh thoát khỏi biển khổ, từ nay về sau, tôi dẫn anh đi đường hoa."
Quý Tinh Trạch nhận bó hoa, ôm vào lòng, biểu cảm hơi ngơ ngẩn, một hồi lâu sau, anh mới cười với Nguyễn Kiều, "Cám ơn Đại tiểu thư."
Trước khi lên xe, anh quay đầu nhìn thoáng qua tòa nhà công ty.
Trời hôm nay rất trong, nhưng cố tình trên đỉnh tòa nhà công ty lại có một đám mây đen lớn, bao phủ lấy cả tòa nhà, mà anh thì đứng dưới ánh mặt trời ngoài cái bóng. Cả thế giới như chia làm hai, có người kéo anh từ địa ngục tới thiên đường.