Tác giả: Kiều LamTrong tay Quý Tinh Trạch có một số manh mối về những việc người đại diện đã làm, nhưng còn cần người chi tiền đi tìm chứng cứ, anh không có tiền, cũng không ai muốn lo chuyện bao đồng, nên lúc rời khỏi công ty, anh gửi nặc danh cho Hạ Thần Nhiên cả rồi.
Thật ra, anh không để ý kết cục của người đại diện sẽ thế nào.
Nhưng giờ thấy Nguyễn Kiều cố ý xả giận cho mình, trong lòng anh bỗng thấy vui vui, ngực ê ẩm, tựa như một góc trái tim đã sụp xuống, bàn tay rũ bên giật giật. Anh nhẹ giọng nói, "Chúng ta đi thôi, không cần lãng phí thời gian ở đây."
Thiếu niên ở bên nhìn, ánh mắt mỉa mai.
Thấy Quý Tinh Trạch hoàn toàn làm lơ mình, còn muốn mang theo Nguyễn Kiều đi, hắn không nhịn được, "Nếu mẹ chết, đó là do mày ép bà!"
Thiếu niên và Quý Tinh Trạch tuy cùng một mẹ sinh ra, nhưng diện mạo của hắn chẳng hề giống mẹ mình, nhưng tính cách lại cực kỳ giống bà ta, quả thực đều ích kỷ như nhau.
Quý Tinh Trạch dừng bước, quay đầu nhìn thiếu niên, khóe miệng cong cong, giọng nói bình đạm nhưng thực chất lại lương bạc, "Tôi chưa từng ép bà ta, tất cả lựa chọn đều do bà ta tự đưa ra, không liên quan gì đến tôi cả."
Đại khái không muốn nghe thiếu niên nói gì thêm nữa, Quý Tinh Trạch trực tiếp kéo tay Nguyễn Kiều ra khỏi phòng.
Nguyễn Kiều nhận ra cảm xúc của anh lúc này rất tệ, nhưng cô vốn không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể yên lặng đi theo anh.
Quý Tinh Trạch bước nhanh sau đó mới phát hiện Nguyễn Kiều lảo đảo theo sau mình, anh bình tĩnh lại, trầm giọng nói, "Xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý."
Không chú ý chân cô ngắn hả?
Nguyễn Kiều không nhịn được muốn trợn trắng mắt, còn muốn dỗi anh, nhưng vì cảm xúc của anh đang không ổn định nên cô tha thứ cho anh.
"Lát anh còn việc gì không?"
"Hôm nay không chụp ảnh tạp chí thì không còn việc gì, đại tiểu thư lần tới dẫn tôi đi?"
Nguyễn Kiều cũng không nghĩ nhiều đã đồng ý.
Hai người về đến chung cư, cửa thang máy vừa mở ra thì di động của Quý Tinh Trạch vang lên như đòi mạng, "Alo? Anh Lý......"
Lý Kính ở đầu bên kia nói gì đó, sắc mặt Quý Tinh Trạch bỗng trở nên kỳ lạ, Nguyễn Kiều thuận miệng hỏi câu, "Sao vậy?"
"Hai chúng ta bị chụp lại." Quý Tinh Trạch hơi ảo não, từ sau khi xuất đạo đến giờ, anh không dính scandal cp với ai cả, không những không có nữ idol nào quen thuộc, anh thậm chí còn chẳng quen một ai. Có thể nói, anh thật sự không có kinh nghiệm về vấn đề này, hơn nữa vừa bị kích thích nên không mẫn cảm lắm, nên bị chụp cũng không nhận ra.
Lý Kính rất tức giận, muốn mắng Quý Tinh Trạch một trận, nhưng ngại Nguyễn Kiều ở đó nên không tiện mở miệng, chỉ có thể nói mấy câu thấm thía dặn dò anh.
Quý Tinh Trạch bên kia nghe điện thoại, di động của Nguyễn Kiều bên này cũng không nhàn rỗi.
Có chuyện hôm nay, ấn tượng của Quý Tinh Trạch trong mắt cha và anh của cô hoàn toàn đen đến mức không tẩy sạch được nữa.
Vệ Tùng còn trào phúng Nguyễn Kiều trong điện thoại là mắt không tốt, cái gì mà thuần khiết không tì vết không có rắp tâm khác, kết quả chân trước lợi dụng cô nhảy đến Thiên Ngu, chân sau đã bắt đầu xào tai tiếng để tăng danh khí.
Đừng nói Vệ Tùng và cha Vệ, Nguyễn Kiều mà không biết chân tướng thì cũng sẽ nghĩ đây là do Quý Tinh Trạch cố ý tính kế, vất vả lắm mới trấn an lại được cha già và ông anh, Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch nhìn nhau, đều thấy được đối phương thở ra.
Thậm chí thân phận của Nguyễn Kiều cũng bắt đầu bị đào, tuy có bộ phận xã giao của Thiên Ngu khống chế, nhưng không lâu sau, thân phận của Nguyễn Kiều vẫn bị võng hữu vạn năng đào ra.
Mọi người đều chấn động, không dám tin một minh tinh mười tám tuyến lại ôm được đùi của thiên kim Chủ tịch địa ốc Vệ thị, càng nhờ Vệ tiểu thư mà thuận lợi nhảy vào Thiên Ngu, quả đúng là lên trời rồi!
Tất cả mọi người có thể nhìn ra hot search luôn bị đè, Weibo dính đến thân phận của nhà gái cũng luôn bị xóa.
Nhưng càng như vậy, các võng hữu càng tích cực ăn dưa hơn.
Bọn họ ngồi xổm chờ trước Official Weibo của Thiên Ngu và địa ốc Vệ thị, muốn chờ quả dưa tươi nhất.
Kết quả không ai ngờ là họ không ngồi xổm chờ được người ra làm sáng tỏ, cũng không ngồi xổm chờ được người ta công khai, vừa qua 0h đêm, họ ngồi xổm chờ được tin Quý Tinh Trạch sắp ra album, ngay cả background Weibo cũng thay.
Mọi người:......
Bỗng hậu tri hậu giác phát hiện hình như mình bị kịch bản.
Dù hai người thật sự có gian tình nữa nữa, sao cố tình sớm không ra, muộn không ra, cố tình lại ra vào ngày vừa ký hợp đồng với Thiên Ngu?
Hơn nữa, với năng lực xã giao của Thiên Ngu, scandal tình yêu gì đó, một giây có thể đưa ra phương án, nửa giờ thôi là không còn gì rồi mà?
Đây là cố ý giữ họ lại, để họ tuyên truyền free giúp Quý Tinh Trạch đúng không?
Má mì mi chứ! Vì để Quý Tinh Trạch vừa đào qua nhanh chóng kiếm tiền về, ngay cả Đại tiểu thư cũng cống hiến ra luôn, má, không biết xấu hổ!
Tuy còn có người nhìn thấu được bản chất, nhưng đại đa số đều kiên định scandal lần này do Thiên Ngu tự biên tự diễn.
Đặc biệt là khi có tin tức truyền ra, Quý Tinh Trạch do đại tiểu thư chính miệng muốn đào đến, nhưng vì tổng tài không đồng ý, nên hai người đánh cược.
Nghe tin này, không một ai không bổ não tiết mục anh em hào môn tranh đoạt gia sản.
Đại tiểu thư trước đây luôn du học nước ngoài, sau khi về nước, vì muốn tranh đoạt công ty với anh trai, không tiếc lợi dụng bản thân cũng muốn thắng cược.
Bổ não như thế xong, bỗng thấy cũng đúng.
Trên mạng bỗng có mấy thứ kỳ quái.
Chẳng hạn như đoản văn cuộc chiến tranh đoạt trong hào môn, truyện đồng nhân hiệp ước tình yêu của nữ tổng tài tỷ phú và tuyến mười tám,...
Còn một số người tập trung đi mắng Thiên Ngu chó quá.
Các võng hữu lệch trọng tâm không ai biết được cái album sắp sửa ra mắt kia thật ra không tồn tại.
An ninh ở tiểu khu Quý Tinh Trạch ở rất tốt, đám phóng viên đều bị chặn ngoài cửa không cho vào, dù đôi khi có một hai người vào được thì cũng không có thẻ thang máy mà lên.
Hai nhân vật chính của đề tài đêm nay lại không hề để ý tình huống trên mạng, vì cả hai đều ở chung cư uống rượu.
Nói chính xác thì Quý Tinh Trạch uống rượu còn Nguyễn Kiều uống coca.
Lần này, tận mắt thấy anh uống, Nguyễn Kiều mới phát hiện tửu lượng của anh thực sự rất kém.
Mới mấy chén, đôi mắt anh đã bắt đầu đăm đăm.
Quý Tinh Trạch ngơ ngác ngồi đó, nhìn thẳng Nguyễn Kiều một lúc lâu, bỗng lên tiếng, "Lúc tôi còn nhỏ, trong nhà tuy nghèo, nhưng cha rất chăm chỉ, mẹ tôi vừa đẹp vừa dịu dàng, tôi vẫn luôn cảm thấy mình rất hạnh phúc. Nhưng bỗng một ngày, mẹ tôi đi."
Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn anh.
Quý Tinh Trạch mím môi không nhìn cô, nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu cảm nói tiếp: "Tôi và cha đều nghĩ mẹ tôi xảy ra chuyện, tìm khắp nơi nhưng không thấy, khi đó, thông tin điện tử còn chưa đầy đủ, cho dù báo cảnh sát cũng không có manh mối nào. Hàng xóm đều bảo mẹ tôi chạy theo người khác rồi. Cô biết không? Cha tôi còn vì vậy mà đánh nhau với người ta, răng cũng rơi mấy cái."
Nguyễn Kiều: "......"
"Có một lần ông ấy uống quá nhiều, khóc lóc nói với tôi, mẹ tôi mềm yếu như vậy, nếu lỡ bà bị bắt cóc, nếu lỡ giờ bà đang chịu khổ ở đâu đó, chỉ cần nghĩ vậy, ông lại rất đau lòng... Ông nghỉ việc, bán căn phòng đang ở đi, xử lý thủ tục nội trú cho tôi, để lại một khoản phí sinh hoạt cho tôi, rồi rời đi."
Quý Tinh Trạch lại uống, bị Nguyễn Kiều nhanh tay đè lại, cướp cái ly qua, "Không được uống nữa."
Quý Tinh Trạch méo miệng, ngồi đó lung lay hai cái, không đoạt với cô, chỉ lo nói, "Ông ấy mang theo ảnh mẹ tôi, tìm kiếm những nơi hẻo lánh lạc hậu, không tìm được mẹ tôi, nhưng lại cứu được không ít phụ nữ và trẻ em bị lừa bán. Nhưng thân thể ông ngày càng yếu... Năm tôi mười lăm tuổi, mẹ tôi quay về, hai người ly hôn... Cha tôi bệnh không dậy nổi, tôi muốn trị cho ông nên mới ký hợp đồng với công ty quản lý, không ngờ rằng bệnh của ông đã quá nặng, không trị hết."
Nói xong, anh đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt hồng hồng nhìn Nguyễn Kiều, "Tôi bán chính mình, cha tôi lại tự mình rút ống thở."
Ngực Nguyễn Kiều nghẹn, tuy biết Quý Tinh Trạch uống say, không cần cô đáp lại, anh chỉ muốn nói hết ra, nhưng cô vẫn an ủi anh, "Cha anh không muốn trở thành gánh nặng của anh."
Ánh mắt Quý Tinh Trạch hơi rã rời.
Qua hồi lâu, anh bỗng túm tay Nguyễn Kiều, vì quá đột ngột, Nguyễn Kiều đổ người về phía anh, ngã vào lòng anh.
Anh đào Nguyễn Kiều ra như đào khoai tây, sau đó ôm mặt cô, hơi thở cực nóng phả lên mặt cô, bởi vì đôi mắt không thể điều chỉnh tiêu điểm, anh lắc lắc đầu, như có như không cọ cánh môi Nguyễn Kiều, nhẹ giọng nói, "Tôi lại bán mình, vì tôi thích ca hát, tôi muốn hát cả đời."
"Đại tiểu thư nói thích mặt tôi, thèm thân thể của tôi." Không chờ Nguyễn Kiều phản ứng lại, anh đã nắm tay cô, xuyên qua áo vạt áo, ấn lên cơ bụng rõ ràng của mình, tựa như một ác ma dùng giọng nói mê hoặc cô tiềm quy tắc tôi đi, sau đó để tôi ca hát, hát cả đời."
Nụ hôn mềm mại dừng trên môi cô, tuy mang theo mùi rượu, nhưng không hề khó ngửi.
Nguyễn Kiều hơi hé mắt, cảm giác phát triển hơi đột ngột, cô nghiêng đầu né tránh, đè mặt anh lại, "Anh biết mình đang nói gì không? Tiềm quy tắc cái gì, chỉ cần để anh ca hát, ai cũng tiềm quy tắc được anh à?!"
Nghe Nguyễn Kiều nói, Quý Tinh Trạch thế mà lại nghiêm túc tự hỏi một lát, sau đó hai mắt mông lung nhìn chằm chằm cô, trả lời rõ ràng, "Chỉ có thể là cô, người khác, không thể."
Trong lúc Nguyễn Kiều ngây người, Quý Tinh Trạch đã nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay cô, "Vậy nên, tiềm không? Đại tiểu thư, tôi muốn ca hát."
Đầu ngón tay ẩm ướt khiến cả người Nguyễn Kiều run lên, cô đột nhiên rút tay về, hung tợn trừng người đàn ông tựa như mặc cô hái, "Quý Tinh Trạch, tôi khuyên anh đừng uống rượu say rồi chơi điên, nếu không ngày mai tỉnh rượu anh sẽ hối hận!"
Quý Tinh Trạch cười, "Không đâu, tôi nghiêm túc."
****
Ro: Bên boss bão nhẹ thì bên kiều thê cũng phải thêm chương cái chứ nhờ:3