Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Tác giả: Kiều Lam

Đêm đến, Nguyễn Kiều quang minh chính đại ngủ trong lòng Louis.

Louis rất thích sạch sẽ, trên người trừ mùi thảo dược nhàn nhạt thì không còn mùi gì khác. Cả thân thỏ chìm vào nhúm lông trước ngực anh, mềm mại xõa tung, dù lông của anh còn so le không đều, nhưng cảm giác được chìm trong bộ lông mềm như vậy, thật sự khiến người ta trầm mê.

Tối đó, không biết có phải do thoải mái quá không, Nguyễn Kiều mơ một giấc mơ.

Thật ra không thể nói là mơ, phải nói là ký ức của nguyên thân mới đúng.

Nguyên thân đúng là xuất thân từ gia tộc Robert như Louis suy đoán.

Nếu nguyên thân là vai chính của quyển tiểu thuyết này, vậy thì cô ấy nhất định đã cầm kịch bản đoàn sủng.

Nửa đời trước của cô ấy có thể nói là xuôi gió xuôi nước, được sủng lên trời.

Cha cô ấy là thủ lĩnh của gia tộc Robert, trên cô ấy còn có bảy người anh trai yêu thương, là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất, từ nhỏ cô ấy đã được bảo vệ rất kỹ, tâm tư đơn thuần.

Chị họ bên nội ghen ghét với cô ấy, dụ dỗ cô ấy ra khỏi gia tộc, ném cô ấy bên ngoài, nhưng không bao lâu sau, chị ấy hối hận, quay lại tìm cô ấy thì gặp phải một đám giống đực lưu lạc, chị họ vì bảo vệ cô ấy, cũng vì đền bù lỗi lầm của mình lúc trước nên chặn đường, để nguyên thân chạy.

Vốn nếu nguyên thân có thể tìm được thú nhân giúp đỡ thì hai người đều có thể được cứu, nhưng tiếc là nguyên thân chưa từng một mình ra ngoài, lại vì quá sợ hãi, kết quả chạy nhầm đường, chui vào rừng rậm nguyên thủy rồi đi lạc.

Nguyên thân cũng coi như may mắn, tuy chạy nhầm vào rừng rậm nguyên thủy, nhưng lại không gặp phải nguy hiểm gì.

Chỉ là, lá gan của cô ấy thật sự quá nhỏ, cuối cùng tự hù chết chính mình.

Nguyễn Kiều mở mắt ra, nhất thời cảm thấy thật phức tạp.

Sau khi dung hợp ký ức, cô cuối cùng cũng biết thường thức trong thế giới thú nhân, cũng liên hệ được thân phận của mình và nhân vật trong cốt truyện.

Thế giới trước xuyên thành nữ phụ không oán không hối chuyên cung cấp bàn tay vàng cho nam chính thì cũng thôi, thế giới này còn xuyên thành pháo hôi sau khi chết cung cấp bàn tay vàng cho nữ chính.

Nguyễn Kiều tính thời gian, vì cô vẫn luôn không thể dung hợp ký ức nên chậm trễ nhiều ngày trong rừng rậm, nữ chính hẳn đã bằng khuôn mặt giống cô như đúc mà thành công thay thế thân phận của cô rồi.

"Thống phế vật, chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu cần cho tôi một lời giải thích à?" Nguyễn Kiều lạnh giọng chất vấn, "Cậu mà đưa kịch bản cho tôi sớm, để tôi dung hợp ký ức thì kết cục đâu có như bây giờ, sao, cậu còn muốn xem tôi và nữ chính chơi trò thiên kim thật giả hả?"

Hệ thống ủy khuất, [Không liên quan đến tôi mà, trước đó tôi đã nói với cô, nhiệm vụ sau này sẽ càng lúc càng khó, tiểu thế giới phát hiện chúng ta lệch khỏi quỹ đạo gốc sẽ mạnh mẽ can thiệp.]

"Ồ, được, cậu từng nói như vậy, thế thì chúng ta đổi đề tài, nói về chuyện quà tân thủ của tôi đi." Nguyễn Kiều cười lạnh một tiếng, "Giờ đã là thế giới thứ năm rồi, trước đó cậu đã bảo với tôi rằng làm mấy nhiệm vụ rồi mở cửa hàng hệ thống cho tôi cơ mà?"

Hệ thống vẫn luôn lừa dối Nguyễn Kiều lập tức im lặng như gà.

Nó không ngờ, đã qua lâu vậy rồi mà Nguyễn Kiều lại đột nhiên nhắc tới vấn đề này.

"Đừng giả chết với tôi, quà tân thủ của tôi đâu? Cửa hàng hệ thống của tôi đâu? Tôi hoàn thành bốn thế giới rồi mà còn không có cả khen thưởng à?" Nguyễn Kiều nheo nheo mắt, "Cậu đừng tưởng trốn trong đầu tôi thì tôi không làm gì được cậu."

Hệ thống nghe Nguyễn Kiều uy hiếp, cực kỳ sợ hãi, [Xin lỗi Kiều Kiều, trước đó tôi lừa cô, tôi chỉ là một hệ thống bình thường, không thể nào gửi quà tân thủ cho cô, cũng không mở được cửa hàng hệ thống.]

Nguyễn Kiều: "Vậy nên tôi cần cậu làm gì?"

Hệ thống: [Mở thông đạo liên kết thế giới.]

Nguyễn Kiều: "......"

Cả người Nguyễn Kiều tản ra hơi thở khó chịu, Louis đang ngủ mơ đột nhiên bừng tỉnh, đôi tai tam giác cảnh giác dựng lên, đôi mắt lam tản ra ánh sáng lập lòe.

Khi phát hiện xung quanh không có nguy hiểm, Louis mới thả lỏng, cúi đầu dùng cằm lay Nguyễn Kiều về ngực, sau đó lại nhắm hai mắt lại.

Nguyễn Kiều đột nhiên không kịp đề phòng bị một cái đầu to đè lên: "......"

Đại khái là vì lông của Louis quá thoải mái, lửa giận của Nguyễn Kiều tan đi một ít.

Dù sao cô cũng không định đi đường thiên kim thật giả gì gì đó, cô không cần các đại lão đoàn sủng, bản thân cô đã là đại lão rồi, chỉ cần sủng ái lông xù nhà cô là được.

Chân trước nhỏ của Nguyễn Kiều dẫm dẫm lên lông của Louis, cái đuôi hình cầu cũng rung rung.

Louis híp nửa mắt, tùy ý dùng một chân trước đè lại cái đuôi hình cầu của Nguyễn Kiều, vừa lúc Nguyễn Kiều muốn dịch dịch người, kết quả cái đuôi bị kéo dài ra.

Louis lơ mơ nhìn thấy, đột nhiên trợn hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Sau khi phát hiện cái đuôi của Nguyễn Kiều cuộn lại thành viên cầu, anh không nhịn được, lại duỗi cái chân ngứa đòn kia kéo đuôi cô.

Nguyễn Kiều 'Bốp' một cái lên mặt anh.

Ánh mắt tràn ngập hứng thú của Louis thay đổi, ho nhẹ một tiếng, vờ như không có việc gì, "Đuôi của em sao lại dài như vậy? Anh vẫn luôn nghĩ đuôi của thú nhân gia tộc Robert chỉ là một viên cầu."

Nguyễn Kiều trợn trắng mắt, lại chụp anh một cái, lật người qua, dùng ót quay về phía anh.

Thân thể của Nguyễn Kiều khoảng chừng mấy ngày tới sẽ trưởng thành, cảm xúc của cô hai ngày nay có phần nôn nóng, Nguyễn Kiều không muốn lăn lộn Louis, thế nên Anselm thảm rồi.

Mỗi ngày chẳng những bị Nguyễn Kiều tra tấn mà còn phải làm người hầu cho hai bọn họ.

Anselm giờ mỗi ngày đều chăm sóc Louis tỉ mỉ, thậm chí còn để bụng hơn cả Nguyễn Kiều.

Hắn mỗi ngày đều tính, chỉ chờ vết thương trên người Louis khép lại.

Bởi vì một khi Louis khỏe lại, làm thủ lĩnh gia tộc Wolf, anh chắc chắn không thể ở lại nơi này, đến lúc đó đi là đi cả đôi, vậy là hắn an toàn rồi.

Nhưng Anselm không ngờ rằng, vết thương của Louis đã lành, nhưng người ta không định đi.

Anselm:???

Anselm vẻ mặt khiếp sợ khó tin, "Vì sao? Vì sao hả? Không phải mi là thủ lĩnh gia tộc Wolf sao? Gia tộc Wolf mà không có mi thì chỉ toàn rác rưởi, sẽ bị các gia tộc khác vây giết sớm thôi, chẳng lẽ mi mặc kệ họ sao?!"

Louis cười lạnh, "Mi biết vì sao ta lại bị trọng thương xuất hiện trong rừng rậm nguyên thủy không?"

Nghe Louis hỏi vậy, Anselm bỗng có dự cảm không lành.

"Chính là do tộc nhân của ta đã thông tri gia tộc Bill tới ám toán ta lúc ta ra ngoài đấy." Louis nói.

Biểu hiện của Anselm còn khó tiếp thu hơn Louis, "Chuyện này không thể nào!"

Mấy ngày nay có Nguyễn Kiều làm bạn nên Louis đã bình tĩnh hơn nhiều, anh bình tĩnh nhìn Anselm, "Không có gì là không thể. Chỉ cần đủ lợi ích, ngay cả người cùng chung dòng máu còn có thể phản bội, vậy thì tộc nhân có gì mà không thể?"

Anselm trầm mặc.

Hắn bỗng nhớ tới chính mình, lúc ấy mình bị mấy gia tộc lớn liên thủ treo cổ cũng là do tộc nhân bán đứng hành tung.

Louis không nói chuyện nữa, đôi mắt lam nhìn hoa cỏ ngoài động, đặt cằm lên đùi trước, cảm xúc rõ ràng đã sa sút.

Anselm nhìn qua có vẻ còn tệ hơn Louis, thậm chí còn có vẻ sắp suy sụp, "Vậy mi định làm gì? Mi định từ nay sống ở đây luôn à?"

Louis hơi kinh ngạc ngó Anselm, "Ta sống ở đây thì có gì không tốt? Không phải mi sống khá tốt đó à?"

Anselm: "......"

Anselm: "............"

Aaaaaaaaaa!!!!!

Anselm cảm giác mình sắp phát điên.

Hắn không nhịn được mà biến thành hình thú, cuộn mình thành cái bánh quai chèo.

Louis nhìn Anselm như đang nhìn tên tâm thần một cái rồi không ngó hắn nữa.

Dù sao Anselm là kẻ điên có tiếng, hắn làm gì cũng không kỳ lạ.

Đang lúc Louis cảm thấy Nguyễn Kiều ra ngoài kiếm ăn lâu quá, muốn ra ngoài tìm cô thì bỗng nghe thấy một tiếng kêu xuyên phá trời bên ngoài.

"Kéc!!!"

Là gia tộc thợ săn Hulk!

Sắc mặt Louis biến đổi, lúc Anselm còn chưa kịp phản ứng, anh đã chạy ngay đi như một tia chớp.

Đôi mắt đậu xanh của Anselm hiện lên nét vui sướng.

Nếu gia tộc thợ săn Hulk bắt Nguyễn Kiều đi ăn luôn thì sau này hắn nhất định sẽ làm bạn bè tốt của gia tộc thợ săn Hulk, chắc chắn!

......

Nói thật, tuy Louis rất mạnh, nhưng anh tình nguyện đối mặt với đám gia tộc Bill ngu ngốc cũng không muốn đối đầu với gia tộc Hulk.

Bởi vì đám gia hỏa có cánh này không nói võ đức, không kể đến việc thường xuyên ra tay với ấu tể, chúng còn ỷ vào việc mình biết bay mà đánh lén.

Louis ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy con diều hâu của gia tộc thợ săn Hulk, có chút nôn nóng.

Anh thầm cầu nguyện bé ngoan giờ đang trốn trong bụi cỏ.

Anh không dám tưởng tượng, nếu bé ngoan lộ ra trước mắt đám thợ săn này, anh có thể kịp thời cứu cô không. Tuy bé ngoan là ấu tể giống cái quý giá, nhưng ai mà biết đám điên gia tộc Hulk có xếp cô vào đám thỏ chưa mở linh trí mà ăn luôn hay không đâu.

Nguyễn Kiều nghe được tiếng diều hâu kêu lúc cô đang tắm.

Vốn cả người đều là lông, tắm bên ngoài cũng không sợ có sắc lang, nhưng không ngờ, sắc lang thì không có, nhưng có đám diều hâu muốn ăn thịt cô luôn.

Tuy cô không sợ, nhưng là một con thỏ, bản năng vẫn hơi dị ứng với đám diều hâu.

Nhìn đám diều hâu xám xịt vòng trên đỉnh đầu mình, nếu không phải vì lông còn ướt, chắc chúng nó sẽ dựng cả lên.

Cô nhanh chóng lên bờ, rung người cho văng bớt nước trên lông, sau đó chạy vào trong bụi cỏ rậm rạp.

Nhưng tốc độ Nguyễn Kiều có nhanh, tốc độ đám diều hâu cũng không chậm, phát hiện cô có ý đồ chạy trốn, chúng kêu một tiếng rồi lao về phía Nguyễn Kiều đang chạy.

Một đôi vuốt như sắt thép sắc bén, cánh chim rộng lớn mở ra, tựa như có thể che nửa bầu trời.

Nguyễn Kiều vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, tính xem tỉ lệ nhảy lên đạp bay nó là bao nhiêu, nhưng tính đến tính đi, tỉ lệ thành công chưa đến một phần ba.

Đặc biệt là khi cô có thể cảm giác thân thể của cô bắt đầu nóng lên, lúc tứ chi chạm đất có cảm giác vô lực mềm như bông, Nguyễn Kiều dung hợp ký ức với nguyên chủ nên biết, đây là dấu hiệu của kỳ hóa hình nhân thú.

Thế giới chó! Vì giữ gìn cốt truyện mà thật sự muốn giết chết cô!

Cô không nhịn được mắng thầm trong lòng một câu, tuy có thể cảm giác được con diều hâu kia đã cách mình rất gần, cô vẫn muốn giãy giụa một chút, nhưng hô hấp của cô bắt đầu nặng dần, chân cô mềm nhũn không có sức lực, lảo đảo một cái, cả thân thỏ trượt một khoảng dài về phía trước.

Nguyễn Kiều không cần quay đầu cũng biết mình sắp bị con diều hâu kia bắt được.

Cô thậm chí còn nghe được tiếng thở của con diều hâu kia.

Ngay lúc vuốt ưng sắc bén sắp xuyên qua da thịt cô, một cái bóng trắng bỗng bổ nhào qua đây.

****

Ro: Cám ơn mọi người đã lo cho Ro nha, Ro ổn rồi nên mới edit mà:3 Mọi người đừng lo nhé:3 Lần sau nếu Ro có việc cần nghỉ thì Ro sẽ báo trên bảng tin nha, lần này bất ngờ quá nên để mọi người chờ đợi lâu rồi:((
Nhấn Mở Bình Luận