Edit: Min
“Triệu tiên sinh, nghe nói ngài muốn gặp tôi?”
“Có chút chuyện muốn cùng cậu khiếu nại.” Triệu Bác Thừa cầm lấy ấm trà châm cho mình, cũng châm cho Cảnh Dương một ly.
“Khiếu nại?” Cảnh Dương ngồi xuống đối diện y “Mời ngài nói.”
“ Ngoại trừ ngày khai trương, vài lần tôi tới đây ăn, giống như đều không phải do cậu nấu.”
Cảnh Dương trong lòng có chút kinh ngạc, y cư nhiên có thể phân biệt được. Cảnh Dương không có khả năng cùng các đầu bếp khác giống nhau, luôn túc trực nấu thức ăn cho khách. Nhưng mỗi một món, đều là hắn tự mình xem xét mới mang lên, trước đó hai người Quách - Vương làm không tới mùi vị, hắn cũng tận tâm chỉ cho bọn họ. Hương vị cho dù không giống hoàn toàn nhưng cũng đạt đến bảy tám phần.
“ Tôi hơi bận rộn, không thể lúc nào cũng ở trong bếp nấu, đầu bếp trong tiệm chúng tôi, khiến Triệu tiên sinh ăn không hài lòng sao?”
“ Đúng là không hài lòng, tôi giúp cậu nói tốt nhiều như vậy, cậu lại dùng đầu bếp khác nấu món ăn muốn tống cổ tôi, sao tôi hài lòng cho được?” :))))) Triệu Bác Thừa cười như không cười nhìn hắn, mấy lần trước đến đều đi cùng bạn bè, cho dù ăn không ngon, y cũng không nói gì thêm.
“Triệu tiên sinh hôm nay muốn ăn món gì, tôi tự mình đi làm, xem như bồi tội.” Người Triệu gia đều rất bá đạo, Cảnh Dương tạm thời không muốn đắc tội y.
Cảnh Dương tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho Triệu Bác Thừa.
Lúc sau thức ăn được mang lên, Triệu Bác Thừa chỉ nếm một miếng, liền vừa lòng gật gật đầu “Chính là mùi vị này, cậu cũng ngồi xuống cùng ăn đi, tôi có cái này phải cho cậu.”
Cho mình? Cảnh Dương theo lời ngồi xuống, xem y sẽ cho hắn thứ gì.
Triệu Bác Thừa lấy ra một tấm thiệp mời tinh xảo đưa cho Cảnh Dương “Đây là thư mời thi đấu cho cậu .”
Cảnh Dương tiếp nhận sau đó mở ra nhìn, là thư mời dành cho đầu bếp của Hoa Hạ, đây là cuộc thi nấu ăn có quy mô toàn quốc, tính công bằng cũng cực kỳ cao, không có khả năng gian lận. Giám khảo mời đến đều là những nhân vật trọng yếu ở các lĩnh vực khác nhau đều rất cố chấp với đồ ăn, lại có phân đoạn cho khán giả tự mình đánh giá, toàn bộ quá trình thi đấu sẽ phát sóng trực tiếp cả nước.
Hắn cũng có tính toán tham gia giải thi đấu này, bởi vì hắn biết Trịnh Tuấn Minh khẳng định cũng sẽ tham gia, Trương lão là giám khảo cố định, hắn vốn muốn nhờ ông giúp hắn viết thư đề cử, không nghĩ tới Triệu Bác Thừa trực tiếp cho hắn thư mời thi đấu.
“ Loại việc nhỏ như đưa thư mời này, sao có thể làm phiền Triệu tiên sinh tự mình tới đưa?” Cảnh Dương biết cuộc thi đấu này vẫn luôn là tập đoàn Triệu thị tài trợ, nhưng tổng tài Triệu thị tự mình đưa thư mời, ngẫm lại cứ thấy có điểm không thích hợp?
“Thi đấu lần này tôi làm giám khảo, tôi đề cử cậu tham gia tổ thi đấu thanh niên, sau đó thuận tiện giúp cậu đem thư mời lại đây.” Đôi mắt Triệu Bác Thừa nhìn Cảnh Dương, như muốn trực tiếp nhìn xuyên thấu lòng hắn “Cậu cần phải lấy lòng tôi cho tốt, điều này đối với kết quả thi đấu của cậu sẽ có lợi.”
“ Thi đấu không phải được xưng công bằng nhất cả nước sao? Tại sao tôi phải lấy lòng giám khảo mới có thể có kết quả tốt?” Cảnh Dương nhìn thẳng y, không hiểu sao cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc.
“Thi đấu là công bằng, nhưng tôi không nhất định, dù sao tôi cũng không phải người tốt, nhưng mà……” Triệu Bác Thừa cười cười nói “ Tôi sẽ rất vui khi chiếu cố cậu.”
Theo Cảnh Dương biết, Triệu Bác Thừa là một người đặc biệt cao lãnh lại ít khi cười, đối với ai đều là một gương mặt lạnh như băng, lần đầu tiên ở nhà Trương lão nhìn thấy y, y cũng như thế. Nhưng hôm nay từ khi nhìn thấy y, nói chuyện vẫn luôn mang theo ý cười, chẳng lẽ là hắn đã hiểu lầm tin tức?
Triệu Bác Thừa tới Lục Đức Ký càng thường xuyên hơn, phần lớn thời gian đều là y tới một mình, y mỗi lần tới, đều nhất định phải ăn món do Cảnh Dương tự mình làm, còn muốn Cảnh Dương ngồi xuống bồi y ăn.
Cảnh Dương gặp y số lần càng nhiều, càng cảm thấy đối với y có một loại quen thuộc, cảm giác này làm hắn rất hoang mang. Theo đạo lý mà nói, hắn đi vào các thế giới trước, tuyệt đối chưa từng gặp qua Triệu Bác Thừa, mà bản thân Lục Cảnh Ngọc trước kia một câu cũng chưa từng nói với y. Loại quen thuộc này từ đâu mà đến, hắn liền bắt đầu tò mò.
Mà Cảnh Dương không biết là, cảm giác quen thuộc này không chỉ có một mình hắn, Triệu Bác Thừa nhớ tới, trước kia cũng từng thấy qua Lục Cảnh Ngọc, nhưng ấn tượng rất mơ hồ. Ở nhà Trương lão xem như lần đầu tiên y chính thức nhìn thấy hắn, chạm phải ánh mắt đầu tiên của hắn, y liền có một cảm giác giống như đã từng quen biết.
Khi bọn họ cùng nhau ăn bữa sáng, Triệu Bác Thừa nhịn không được lặng lẽ đánh giá hắn, phát hiện cho dù diện mạo hay khí chất đều rất hợp gu của y, ngoại hình này sẽ làm y cảm thấy thoải mái. Đặc biệt là cặp mắt kia, y rất thích, vô cùng thích, lần gặp sau này, y xuất hiện một xúc động muốn hôn môi cùng đôi mắt hắn.
Triệu Bác Thừa xác định được tâm ý của mình, y ngoại trừ mỗi lần tới Lục Đức Ký yêu cầu Cảnh Dương tự mình nấu ăn và ngồi ăn cùng y, cũng không có làm ra hành vi khác, chỉ là cảm giác mỗi ngày đều muốn gặp hắn, càng ngày càng mãnh liệt.
Cuộc thi đầu bếp Hoa Hạ, hai năm cử hành một lần, chia thành 3 tổ thanh niên, trung niên cùng người già, mỗi tổ đều có giải nhất, sau đó mới là giải tổng quán quân.
Trịnh Tuấn Minh đã lấy hai lần giải nhất tổ thanh niên, điều này làm hắn có không ít fan não tàn, chỉ là tổng quán quân, đều bị tổ đầu bếp lớn tuổi cướp được. Gừng càng già càng cay, những lời này nhất định có đạo lý, người già ít nhiều đều có vài thập niên kinh nghiệm, chênh lệch như vậy không phải dễ dàng bù đắp.
“ Anh Bác, từ từ đã, em với anh đi chung đi.” Tiền Tường đi theo Triệu Bác Thừa cùng nhau lên xe, hắn biết Triệu Bác Thừa hôm nay tới hiện phát sóng trực tiếp của cuộc thi nấu ăn, cho nên tới Triệu gia chờ y cùng nhau đi qua “Anh Bác, en cùng anh thương lượng chuyện này.”
“Không đến lượt mày thương lượng.” Triệu Bác Thừa lạnh lùng nói.
“Anh trước tiên cứ nghe em nói chuyện gì đã, chuyện này đối với anh không có gì khó.” Tiền Tường không được Triệu Bác Thừa đáp lại, lo lắng tự mình tiếp tục nói “Anh xem anh lần trước giúp Lục Cảnh Ngọc nói chuyện, hại em ở trước mặt Tuấn Minh thật mất mặt, em cùng hắn là bạn đặc biệt tốt, anh lại là anh họ của em, anh sao có thể giúp đỡ đối thủ của hắn. Lúc này Tuấn Minh tham gia thi đấu, anh có thể hay không chiếu cố hắn một chút?”
“Tao vì cái gì phải chiếu cố hắn? Mày với hắn có phải bạn tốt hay không cùng tao có quan hệ gì? Còn có, mày cho rằng chỉ có một mình tao làm giám khảo sao? Hắn không có năng lực, thì không cần tham gia thi đấu.”
“Sao có thể nói như vậy, Triệu gia tài trợ thi đấu nhiều năm vậy, anh lại là người thừa kế tập đoàn Triệu thị, nếu anh thay Tuấn Minh nói, đám lão già ngoan cố kia đều sẽ cho anh mặt mũi. Chúng ta tốt xấu gì cũng là anh em bà con, anh cho em mặt mũi đi.”
“Cho mày mặt mũi?” Triệu Bác Thừa quay đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn “ Mày ỷ vào thanh danh của tao ở bên ngoài làm xằng làm bậy còn ít sao? Tao cảnh cáo mày lần cuối, mày còn dám lợi dụng danh nghĩa của tao đi làm chuyện gì, tao liền đánh gãy chân chó của mày! Không tin mày cứ thử xem.”
Tiền Tường bị khí thế của Triệu Bác Thừa áp tới không dám ngẩng đầu, càng không dám đi nhìn mặt y, hắn từ nhỏ đến lớn, ba mẹ hắn đều không sợ, chỉ sợ người anh họ này, y nếu thật sự tức giận muốn dạy dỗ hắn, tuyệt đối sẽ không nương tay. Nhưng ai biểu thanh danh của anh họ dùng tốt đâu, mặc kệ hắn đi đến chỗ nào người khác đều phải cho hắn vài phần mặt mũi, không chỉ vì hắn là Tiền thiếu gia, còn bởi vì hắn là em họ của Triệu Bác Thừa.
Tiền Tường cùng Trịnh Tuấn Minh là bạn vô cùng thân, bởi vì Trịnh Tuấn Minh làm đồ ăn rất ngon, người lớn lên cũng không tồi, tính cách lại tốt, hắn cảm thấy bọn họ là bạn thân trời sinh, đúng hơn là tri kỷ. Tên Lục Cảnh Ngọc chết tiệt kia luôn là tìm Trịnh Tuấn Minh gây phiền toái, hắn không quen nhìn đã lâu, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn cho một bài học.
Tiền Tường cũng để Trịnh Tuấn Minh nấu cho Triệu Bác Thừa ăn, Triệu Bác Thừa chỉ ăn hai miếng liền buông đũa, cái gì cũng không nói liền rời đi, làm cho hắn cùng Trịnh Tuấn Minh đều mất mặt. Tiền Tường chỉ có thể an ủi Trịnh Tuấn Minh, anh họ hắn là đầu lưỡi hoàng kim, rất khó hầu hạ, không phải Trịnh Tuấn Minh nấu ăn không tốt, mà là anh họ hắn so với người khác có yêu cầu rất cao.
Nhưng làm cho bọn họ không nghĩ đến chính là, ngày đó Lục Đức Ký khai trương Triệu Bác Thừa chẳng những đi, còn cho Lục Cảnh Ngọc đánh giá rất cao, việc này làm cho trong lòng Trịnh Tuấn Minh không thoải mái.
Tiền Tường hứa với Trịnh Tuấn Minh, lần này thi đấu này sẽ để anh họ chiếu cố hắn, tuy rằng Trịnh Tuấn Minh nói hắn đối với tay nghề của mình rất tự tin, không cần ai chiếu cố, hắn cũng tuyệt đối sẽ không thua Lục Cảnh Ngọc, nhưng Tiền Tường cảm thấy mình nên làm chút gì đó.
Cảnh Dương đang ở phòng nghỉ nhắm mắt dưỡng thần, thi đấu chia thành vòng bán kết, trận chung kết cùng vòng tổng quán quân, tiến hành trong ba ngày, đến nỗi nấu món gì, khi bắt đầu thi đấu mới biết được.
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, Cảnh Dương trợn mắt nhìn, là Triệu Bác Thừa, ở nơi này, cũng chỉ có người này thuận tiện ra vào mà không ai dám cản.
Cảnh Dương cùng y ăn nhiều bữa cơm như vậy, hai người cũng coi như người quen, hắn cũng phát hiện Triệu Bác Thừa không khó chơi như hắn tưởng tượng. Lẽ ra Triệu Bác Thừa là người gián tiếp hại chết Lục Cảnh Ngọc, Cảnh Dương phải chán ghét y mới đúng, chính là hắn lại đối với y ghét không nổi, ngược lại có một cảm giác muốn thân cận y. Bất quá đối với người như Triệu Bác Thừa, nếu có thể cùng y trở thành bạn bè, thì tốt nhất không cần cùng hắn trở thành kẻ địch.
“Khẩn trương sao?” Triệu Bác Thừa bên cạnh hắn ngồi xuống.
“Không khẩn trương, chỉ là có chút mệt.” Cảnh Dương giật giật cổ, công việc gần đây quá nhiều, hắn cũng chưa được nghỉ ngơi.
Triệu Bác Thừa giơ tay giúp hắn xoa bóp cổ, Cảnh Dương cương cứng một chút, cũng không ngăn cản hoặc là né tránh, y ấn còn rất thoải mái, hắn cũng dứt khoát nhắm mắt lại hưởng thụ.
Hai người là lần đầu tiên trực tiếp tiếp xúc da thịt, mà cả hai lại luôn không thích bị người khác đụng chạm, tựa hồ đều không chán ghét như vậy.
Đây là lần đầu tiên Triệu Bác Thừa phục vụ cho người khác, làn da của Lục Cảnh Ngọc xúc cảm rất tốt, nhìn cổ hắn trắng nõn, y có chút tinh thần nhộn nhạo, hơn nữa y bắt đầu không thỏa mãn chỉ đơn giản đụng chạm như vậy.