Dịch giả: Đường Huyền Trang(Bạo Quân: Tyrant)
- Chủ quán!
Vẻ mặt Phương Khải có chút buồn bực, có phải mình nên tuyển một nhân viên trông nét hay không? Chứ vừa ngồi xuống, đã bị gọi.
Dưới ánh mắt tràn đầy hiếu kì của mấy người, Phương Khải biểu diễn cho họ một vài thao tác cùng với phương pháp sử dụng máy tính.
- Nhờ vào cái giả lập hiện thực gì đó mà lại có thể để đưa người vào hoàn cảnh khác?
- Không phải vừa nãy chủ quán nói cái gì mà sinh hóa Zombie, Resident Evil hay sao? Ta xác định nơi mà bọn Tống Thanh Phong bàn tán chính là chỗ này!
- Còn có trò chơi mới lạ như vây! Ta chơi trước!
- Trò chơi này sảng khoái! Quá kích thích!
Chẳng qua không phải ai cũng chơi đến quên cả trời đất, hai nữ sinh đi cùng vẫn không dám chơi:
- Hình dáng quái vật trong này quá dọa người, lại đánh mãi không chết... Chúng ta vẫn nhìn trước một chút thì tốt hơn...
Hôm nay Vương Thái không đến muộn, vì hắn muốn thử nghiệm phương pháp mà Phương Khải dậy hắn, cho nên tan học liền chạy tới.
Một lúc sau, ba người Tống Thanh Phong, Hứa Lạc, Lâm Thiệu cũng đến.
Vừa vào cửa, thấy quán net hôm nay nhiều hơn không ít máy, nhưng vấn đề là toàn bộ đã ngồi đầy, lại còn 2 nữ sinh đang đứng nữa?
- Chủ quán?
Tống Thanh Phong vội hỏi:
- Hôm nay sao lại đông người thế?
Phương Khải cũng không biết gì, nói:
- Ta không biết, đang ngồi chơi trò chơi, tự nhiên lại chạy tới.
Tống Thanh Phong cười nói:
- Chủ quán, chẳng có ai làm ăn như ngươi!
Cứ ngồi trong quán chơi trò chơi, cái gì cũng mặc kệ, khách đến cửa vẫn còn ngồi đấy!? Cũng không thèm nhường máy, Tống Thanh Phong không biết nói gì cho phải.
Ở chỗ khác, Thẩm Thanh Thanh ngồi xem Từ Tử Hinh chơi Resident Evil 1, mặc dù bản thân Jill có thuật bắn súng, nhưng Từ Tử Hinh thực sự vấn chưa quen với loại vũ khí kiểu mới này lắm.
Trước mặt nàng là 2 con chó zombie.
Bản trò chơi này khác với bản cũ. Trong bản cũ, bởi vì trong tình tiết kịch bản là 2 nhân vật chính qua cửa không bị thương, cho nên khi bị thương cũng không bị lây nhiêm, nhưng trong phiên bản này, chỉ cần bị dính chút xíu vết thương là bị lây nhiễm.
Tốc độ lây nhiễm, dựa vào vết thương có nghiêm trọng hay không để xác định, nói cách khác, trước khi tìm thấy huyết thanh thì nhất định không thể để bị thương.
Tốc độ 2 con chó zombie rất nhanh, dễ nhận thấy là Từ Tử Hinh rất kiêng kị, lại thêm trình bắn súng của nàng quá bình thường, bởi vậy có chút chật vật.
- Không phải chỉ là 2 con chó à, sao Tử Hinh ngươi cái này cũng không đánh lại.
Thẩm Thanh Thanh phàn nàn.
- Còn nói cái gì mà mình sẽ trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, ngươi nhìn xem, nào có một chút dáng vẻ gì của nhân vật chính, chẳng thấy có chút ưu việt nào.
Một bên khác, Lương Thạch cũng có chút sợ đầu sợ đuôi, lập tức bị Ngô Sơn quở trách môt trận:
- Cái trò chơi này cũng có chút môn đạo, chẳng qua Lương huynh đệ, nếu để ta tới, đảm bảo một búa chém nó thành hai nửa!
Lương Thạch có chút không nhịn nổi, giải thích nói:
- Ngô huynh, trên móng vuốt của loại zombie này có kịch độc, dính một chút sẽ biến thành đồng loại của nó! Vô cùng lợi hại!
- Vô vị! Vô vị! Đánh mấy tên lâu la mà còn cẩn thận từng li từng tí! Thấy chán!
-....
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, lại thêm vừa rồi giết không ít quái nhỏ, trạng thái Phương Khải bây giờ cũng không tệ.
Đương nhiên, trong quá trình giết quái, không bị thương là không thể nào, trong màn hình, đang thấy quân y Rebecca xử lý vết thương cho hắn, đây cũng là nguyên nhân mà Phương Khải có thể rảnh dỗi nói chuyện.
- Chủ quán... Hay là nhường chỗ cho chúng ta?
Lâm Thiệu xoa xoa tay, cười nói
- Nhường cho chúng ta chơi đi.
- Lâm huynh! Ngươi quên hôm nay chúng ta tới làm gì rồi sao?
Không đợi Phương Khải trả lời, Tống Thanh Phong vội nhắc nhở Lâm Thiệu rồi quay sang nói với Phương Khải:
- Chủ quán, ngươi cứ chơi đi, chúng ta xem là được rồi.
- Đúng vậy.
Lâm Thiệu bừng tỉnh đại ngộ, cười hắc hắc nói.
- Chủ quán, chúng ta đang chờ ngươi qua cửa đấy, lão nhân gia ngài cữ chơi trước đi.
Phương Khải cười nói:
- Các ngươi chờ cái gì?
Tống Thanh Phong nói:
- Chờ nhìn tình tiết kịch bản! Chúng ta tự đánh, không biết đến ngày tháng năm nào, nhìn chủ quán trước.
- Được rồi.
Phương Khải bật cười, khỗng nghĩ tới mấy người này còn chú ý đến tình tiết kịch bản.
Một vài thứ trong Resident Evil, để nói cho người ở thời đại này, đúng là không biết nên nói thế nào, nhưng mấy người này cũng đã có một số hiểu biết nhất định với Resident Evil, cho nên nói một vài thứ đơn giản cũng có thể hiểu được đôi chút.
- Chắc các ngươi không biết ý nghĩ của cái tên Resident Evil này là gì.
Phương Khải lấy từ trong ba lô ra một phần văn kiện, phía trên viết: "Di thư của nghiên cứu viên"
Phương Khải giải thích:
- Hẳn các ngươi đều tìm được văn kiện của những nghiên cứu viên này, bên trong nói rất nhiều đến sinh hóa, virus, có thể hiểu rằng đấy là một loại nghiên cứu khoa học về sinh mệnh...
Nghe thấy những chữ khác lạ này, mấy người cảm thấy giống như mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
- Thật sự là một thế giới thần kỳ...
- Ồ! Đây không phải là bọn Tống Thanh Phong sao?
Hai thiếu nữ như phát hiện được điều gì, hai cặp mắt xinh đẹp đều nhìn lại.
- Bọn hắn đang xem chủ quán chơi cái này?
- Chủ quán này thật lợi hại! Tiện tay là có thể đánh chết zombie!
Hai người bàn luận.
- Mà zombie bị chủ quán đánh chết hình như không sống lại?
Lấy thực lực của Phương Khải bây giờ, chém zombie như chém hoa quả, chỉ phải cẩn thận với Hunter và Chimera.
Theo việc không ngừng đánh chết quái cực nhanh, làm cho đẳng cấp hắn cũng tăng lên rất nhanh, đồng thời với thuật cách đấu của Chris càng tùy tâm không chế.
Lâm Thiệu chú ý đến hai người, thấp giọng nói:
- Là mấy người Tịch Tiểu Vân, hình như bọn Tịch Kỳ cũng tới.
- Không cần để ý.
Tống Thanh Phong nói.
- Cửa hàng này mở ở đây, sớm muộn gì bọn hắn cũng biết.
Trong màn hình Phương Khải, thấy hắn đã đi đến tòa thang máy cuối cùng,
- Sắp gặp Boss.
Hắn hoạt động gân cốt trong thang máy một chút.
- Ba.. Ba ti?
Mấy người Tống Thanh Phong nghe mà không hiểu.
- Boss, cách nói trong trò chơi.
Phương Khải giải thích.
- Chính là thủ lĩnh của bọn hắn.
- Nhanh thế?
Mấy người kinh ngạc nói.
- Bây giờ mới được mấy ngày! Chủ quán đã sắp thấy hắc thủ của tòa nhà Arklay này rồi sao?
- Hắc thủ đứng sau?
Phương Khải bật cười.
- Đúng một nửa, chuyện này cũng không thể giải quyết dễ dàng như vậy.
Việc tìm ra lời giải cùng với cơ quan trong Resident Evil 1 tương đôi mất thời gian, nhưng với người thông thạo như Phương Khải thì cũng không phải khó khăn gì!
Trong toàn bộ Resident Evil, thì nội dung bộ trò chơi thứ nhất cũng không phức tạp, chỉ đơn giản là lục soát, giải cứu, rồi chạy trốn.
Nhưng nó lại bao hàm rất nhiều tin tức quan trọng. ví dụ như virus sinh hóa, zombie, âm mưu của Umbrella. Đây đều là ý nghĩa quan trọng với Resident Evil sau này.
Bởi vì tòa Arklay bao phủ đầy sương mù, rồi từng cái đáp án dần lộ ra, mới dẫn xuất một sự kiện sau này! Tất cả mọi người bị sinh hóa, rồi đến thế giới sinh hóa, sau đó mở ra một màn anh hùng ca!
Đồng thời, tòa nhà Arklay này cũng chính là nơi chịu hệ liệt kinh điển nhất của việc sinh hóa, nơi mà Bạo Quân sinh ra.
Phương Khải điều khiển Chris đi ra khỏi thang máy, đi vào một phòng đầy đủ thiết bị nghiên cứ.
Cuối cùng cũng đến thời khắc này.
Trong phòng nghiên cứu, Wesker đứng trước bàn điều khiển, hai tay như bay, đang nhanh chóng nhập cái gì đấy.
- Wesker?
Mấy người nhìn màn hình đầy nghi ngờ, bọn hắn đối với vị đội trưởng tiểu đội Alpha này không thể nói là không quen thuộc, một người mở đường, rồi còn đưa bọn hắn không ít đạn dược, còn nhiều lần nhắc nhở, là một người hoàn toàn xứng đáng với chức đội trưởng.
- Chris, ngươi làm ta cảm thấy kiêu ngạo.
Wesker biết Phương Khải đến, một bên vẫn nhập dữ liệu, một bên mở miệng nói.
Phương Khải cười nhạo một tiếng, nhún vai, không trả lời.
Hắn đã sớm biết sự thật, không cần thiết phải nhiều lời với Wesker.
Đột nhiên, Wesker rút súng ra, chỉ vào Phương Khải!
- Làm sao có thể?
- Chẳng lẽ hắc thủ đứng phía sau là Wesker?
- Hắn có khả năng chế tạo nhiều quái vật như vậy sao?
Mấy người khiếp sợ!
Bọn hắn nhớ đến việc tiểu đội Alpha đến điều tra vụ ấn mất tích, chính là được Wesker đưa vào Arklay.
Nếu hắc thủ đứng sau là Wesker, vậy chẳng phải từ đầu đến cuối đây chính là một cái âm mưu?
Hóa ra là tình tiết kịch bản lại ẩn giấu một cái âm mưu lớn như thế?
Thế mà không ai trong bọn hắn phát hiện được?
Nghĩ đến chuyện này, bọn hắn không rét mà run!
Bọn hắn thấy Wesker ấn vào một cái nút bên cạnh, quái vật được ngâm ở trong một loại chất lỏng màu xanh dần dần được lộ ra.
Đấy là một quái vật hình người, cao hơn 2m.
Cơ thể nó vô cùng cường tráng, móng vuốt của nó so với Hunter còn to hơn, phía trên còn sáng lên ánh kim loại lạnh lẽo.
Ngoại hình thô bạo bá khí như thế, cho dù nhìn qua màn hình, vẫn làm cho người khác cảm thấy một loại lực lượng áp đảo, ngột ngạt.
- Đây là thử quỷ gì vậy?
Mấy người chưa từng thấy quái vật khủng bố như vậy?
- Bạo Quân, Boss qua cửa.
Sắc mặt Phương Khải cũng có chút ngưng trọng.
Không có gì phải nói, vũ khí sinh hóa thô bạo bá khí nhất Resident Evil chính là Bạo Quân, nó là kẻ giã tâm có một không hai.
Chỉ thấy Bạo Quân sau lưng Wesker bỗng nhiên mở mắt, móng vuốt khổng lồ đâm một cái, đem bình thủy tinh đánh vỡ nát! Ngay sau đó, Wesker cũng bị một trảo này xuyên qua!
Dòng máu đỏ sẫm chảy xuống tử móng vuốt khổng lồ, làm cho tất cả mọi người ở đây rung động mạnh.
- Đây là ma vật gì?
Không biết lúc nào, sau lưng Phương Khải xuất hiện rất nhiều người.
- Cảm giác thấy quái thú mà chủ quán đánh còn lợi hại hơn quái thú người khác đánh rất nhiều.
- Bạo Quân? Cái tên thật khí phách.
Thẩm Thanh Thanh cũng tò mò đưa mắt nhìn.
- Nhìn hình dáng của nó giống trùm phản diện...
- Bạo Quân? Thật là một cái danh tự không biết trời cao đất rộng!
Ngô Sơn cười nhạo một tiếng, hắn quay lại nhìn, xem thằng quỷ nào dám lấy cái tên này.
Nhưng khi hắn nhìn thấy một tên cao hơn 2m, có diện mạo dữ tợn, hắn cảm thấy kinh hãi.
Đây rõ ràng là một yêu ma đáng sợ không có tính người!