Hành động kia có phần vô lễ trước mặt một bậc đế vương, thế nhưng Manh Tử Ngọc không quan tâm, nét mặt thay đổi hoàn toàn, toát ra sát khí xâm lấn cả triều.
Cô lườm mắt hàm chứa từng tia nguy hiểm vào Âm Tuyền, chậm rãi bước chân ác ý ra giữa Đại Điện, gắt gao tay trái kẹp chặt tấu xớ bằng thẻ tre, nghiêm giọng nói.
"Âm tướng quân, người ta nói ăn bậy chứ đừng nói bậy!
Trâm khổng tước vốn dùng cho các quý nữ và phi tần, hoàng hậu là trâm phượng hoàng!
Khổng tước và phượng hoàng mặc dù cao quý nhưng địa vị khác nhau một trời một vực, làm sao có thể đem ra xếp ngang hàng?"
Khí thế bừng bừng xâm lược cả triều, bầu không khí trở nên căng thẳng, không ai ngờ miệng lưỡi của nữ nhân thường ngày ít nói nay lại đanh thép khó lường.
Manh Tử Ngọc chống tay, gõ nhịp nhàng tấu xớ vào huyệt Thái Dương, híp mắt nặng nề chưa dừng lại, chất vấn.
"Âm tướng quân, ngươi nói ta lưu luyến chức vị hoàng hậu, là đang muốn ám chỉ ta muốn dành chỗ của con gái ông sao?"
"Đúng là hoang mang tưởng!
Có cho ta cũng không thèm!"
Cô bật cười khinh bạc, quên mất mình đang đứng giữa Đại Điện uy nghiêm, lời nói ra không khách khí chọc giận long nhan.
"Manh Tử Ngọc!!!"
Giọng nói hùng hồn, nộ khí ngút trời Minh Hiên Nhiên giận dữ không phải vì Manh Tử Ngọc đôi co với Âm Tuyền, mà là thái độ trịch thượng không hề để hắn trong mắt, giữa triều dám lộng ngôn.
"Manh Tử Ngọc, nàng có biết nàng đang nói cái gì không?"
Thanh âm gắt gỏng, ngón tay thô ráp gắt gao bấu vào thành ghế hoàng kim, cả gương mặt bao trùm một màu u tối nặng nề, làm cho bất cứ ai co mặt đều hít thở không thông.
Hoàn Nhan thừa tướng sợ Manh Tử Ngọc lại bị trách phạt mạo muội lên tiếng muốn cứu nguy.
"Hoàng thượng Manh..."
"Hoàn thừa tướng không cần phải nói đỡ cho ta đâu!"
Báo động đỏ của hệ thống hiện trước mắt, "chú ý, chú ý", nhắc Manh Tử Ngọc tiết chế lại lời nói nhưng cô trời sinh nóng nảy, vốn không hiền lành như Thương Ánh Tuyết, gai mắt tên hoàng đế lâu nay, bị đám nịnh thần ức hiếp hắn không nói lí lẽ lại quay sang nổi nóng. Cô càng không thể tỏ ra nhượng bộ, gạt bỏ tất cả, tự làm theo ý mình, ngăn cản Hoàn Nhan tránh liên lụy ông.
Manh Tử Ngọc đầy ngữ khí kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày, đứng trước bậc đế vương dõng dạc nói.
"Hoàng thượng, thần không hề có ý đồ giành ngôi hoàng hậu gì cả, xin người minh xét!
Nếu chỉ vì cài trâm khổng tước mà bị đánh đồng ngang hàng với hoàng hậu, còn bị cho là cướp vị trí của Tuyết phi thì thần thật không - phục!"
- Không phục? Nàng cũng có lúc không phục, không muốn nhịn nhục sao?
Minh Hiên Nhiên nuốt xuống cơn giận, nhưng không tài nào nuốt trôi, hắn xác thực là không thích Manh Tử Ngọc dám tự ý cuồng ngôn lộng ngữ.
Âm Tuyền sợ bị bắt tội ngược mà ra sức đổ lỗi vô tội vạ.
"Hoàng thượng, Manh tướng quân, rõ ràng có ý đồ..."
"Ý đồ gì chứ?"
"Ngươi dựa vào một cây trâm mà muốn bắt tội ta?
Khổng tước và phượng hoàng không thể xếp chung ngang hàng, đó là sự thật.
Giống như ngươi vậy, Âm Tuyền một quan nhị phẩm có dám ngang hàng với ta không?"
Manh Tử Ngọc đích thị không còn kiểm soát được bình tĩnh, mỗi một lời nói ra sắc bén như lưỡi đao, mắt hạc toát ra sát khí hung tàn đem đến cho người khác cảm giác bị đàn áp.
"Manh Tử Ngọc ngươi!"
Như bị ai đó nuốt mất lưỡi, dùng kim khâu miệng, Âm Tuyền cãi không lại quay sang Minh Hiên Nhiên viện lí do khác.
"Hoàng thượng, xin người làm chủ cho lão thần!
Thần chỉ là đang bảo vệ tôn nghiêm của hoàng thất, tuyệt đối không có ý xấu!"
"Không có mà lại nhắm vào trâm cài của nữ nhân?
Âm tướng quân, bụng dạ hẹp hòi thật đấy!"
Thanh âm lưu loát trôi chảy, Manh Tử Ngọc không hề chịu kém cạnh, mỗi một lời đều là mũi dao trí mạng.
Cô quỳ xuống, kính cẩn hy vọng kẻ ngồi trên kia sẽ có một lần an minh phân biệt đúng sai.
"Hoàng thượng, Manh Tử Ngọc này không hề chú ý đến chức vị hoàng hậu trước kia, càng không muốn dính líu tới Tuyết phi của người!
Mong ngài làm rõ chuyện này, nếu thật sự cấm nữ tử không được cài trâm khổng tước vậy thì xin người ban chiếu chỉ đi!"
"Thần..."
"Manh Tử Ngọc!!!"
Long nhan nổi giận lên đỉnh điểm, cắt ngang lời của người bên dưới, hắn cảm thấy thái độ nói chuyện của nữ nhân kia thật quá quắc.
Bình thường, vốn đã thiên vị Âm Tuyền, nhất là ông ta còn là phụ thân của nữ nhân hắn yêu nhất. Nay cũng không khác biệt, không cần biết phải trái, ai đúng ai sai, vẫn như cũ nghe lời của lão già kia lại phạt người.
"Manh Tử Ngọc, chỗ thượng triều không phải là chỗ để nàng khua môi múa mép, chuyện này không tới lượt nàng ra quyết định với ta!"
"Người đâu!!!"
"Manh Tử Ngọc sáng sớm làm nhiễu loạn triều chính, gây sự với quan thần trong triều, không coi quân vương ra gì.
Tát mặt 3 cái làm gương!"
- Mẹ kiếp thằng tra nam!
Manh Tử Ngọc bức xúc đến độ đứng bật dậy, suýt nữa cô chửi cả hắn, thế nhưng ý thức sôi sục lại từ từ lắng xuống.
Hệ thống vang lên báo động lần nữa, "tiết chế cảm xúc, bạn là một Ninja".
Tử Ngọc lập tức im lặng nghiền ngẫm, bao lâu rồi cô đã quên mất sự điềm tĩnh vốn có của một Ninja?
Chính vì thiếu đi sự điềm tĩnh ấy mới để những kẻ ỷ thế hiếp người kia được nước, cô đã sai, sai khi trực tiếp gây chuyện, đây là lỗi lớn nhất của một Ninja.
Chuyện lần này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Manh Tử Ngọc, vì một khắc ngu dốt mà tự tạo bi kịch cho mình.
Cô cần phải tự kiểm điểm lại bản thân, nghiêm khắc hơn nữa, muốn làm một nữ phụ trong mắt hắn thì phải dùng mưu, không thể đâm đầu tự hại mình. Cho nên, cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái lãnh đạm, nghe lời nhắc nhở của hệ thống im lặng như ngầm chấp nhận hình phạt.
Lệnh vua khó cãi, nếu cô có ý định muốn giết kẻ kia không phải chuyện đơn giản, bên cạnh hắn còn có Cẩm Y vệ túc trực hộ giá, vũ khí của cô chưa luyện xong, võ công cũng chưa vượt bậc được hắn. Cô lại còn đang muốn thay đổi vận mệnh thân chủ, miễn cưỡng lần này chịu uất ức.
"Người đâu! Hành hình!"
Tiếng của Liêm công công to rõ, một tên lính đứng ở đó bước ra, giơ tay chuẩn bị đánh nhưng nhận ngay ánh mắt sắc bén đầy sát khí như sát thủ liền có chút rụt rè, không dám xuống tay.