Tử Ngọc không kiềm được tức giận mà đập vỡ tách trà, Ninh Hà chàng ràng ở ngoài lần đầu nghe tiếng người mắng mỏ không khỏi lo lắng, gõ cửa hỏi.
"Tướng quân, người làm sao thế ạ?"
*Kẹt*
Âm thanh còn chưa kịp lắng, cánh cửa đang đóng chặt đột ngột mở, Manh Tử Ngọc đứng ngược với ánh sáng của nến bên trong, biểu tình trên khuôn mặt có chút khó coi nhưng vẫn cố kiềm chế.
"Không có chuyện gì đâu, em đừng đứng đây nhiều chuyện nữa, mau về phòng của mình nghỉ ngơi đi.
Ta không cần hầu."
Thanh âm nói ra vô cùng sắc lạnh, vẻ ngoài nghiêm túc mang đến cho người ta cảm giác đàn áp làm Ninh Hà không dám trái ý, có lo lắng thắc mắc cũng đành đè nén.
"Dạ...vậy khi nào người cần thì gọi em một tiếng nhé!"
Manh Tử Ngọc có chút bực bội sinh thành không hài lòng "ừm" qua loa cho xong chuyện, cô nhanh chóng đóng cửa, lắng tai nghe bước chân của Ninh Hà đã rời đi cảm giác tức giận lại sôi sục.
Cô vùng vằng ngồi xuống ghế, hớp một hơi 3 4 cốc nước nóng cũng không hạ quả, càng nghĩ đến mệnh lệnh không thể bất tuân kia cô lại càng muốn thích sát hoàng đế.
Dụng tâm của cô bộc lộ đến mức hệ thống cũng biết, lại hiện ra, nhắc nhở cô.
"Lưu ý, Manh Tử Ngọc, Minh Hiên Nhiên cũng thuộc tuyến tình cảm với nữ chính, hãy điều tiết tâm trạng đừng để ảnh hưởng nhiệm vụ.
Nữ chính ban đầu đã có tình cảm với nam chính, nếu bạn thật sự muốn biến nam chính thành nam phụ hãy cân nhắc hành động của mình."
"Cái tên tra nam này đúng là âm hồn mà!"
Nghe hệ thống nhắc nhở càng khiến Tử Ngọc tức đến phát điên, chiếc cốc trong tay đặt mạnh xuống bàn làm nước văng tung tóe, trong một khắc cô liền nói ra lời thiếu suy nghĩ.
"Hệ thống, nếu bây giờ ta giết hắn rồi kết thúc câu chuyện được không?"
"Hệ thống không ủng hộ cho bạn giết nam chính, cũng không cấm cản bạn làm điều đó.
Tuy nhiên, hãy suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra quyết định.
Minh Hiên Nhiên là vua của một nước, nước lại không thể một ngày không có vua, nam chính được tạo ra mưu mô và tài giỏi để thống trị triều đại này, nếu bạn giết, sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối, bạn có nguy cơ sẽ bị giữ lại thế giới này, đi lại vòng lặp do chính bạn tạo ra."
Hệ thống phân tích rõ ràng cho Manh Tử Ngọc, dù là nhân vật nào thì cũng đã được xây dựng đặc điểm riêng, nếu Manh Tử Ngọc thay đổi cốt truyện thì phải chú ý đến đặc điểm từng nhân vật, suy nghĩ kĩ lưỡng để đưa ra quyết định phù hợp, không thể tùy tiện làm theo ý mình phá hỏng tất cả.
Manh Tử Ngọc nghĩ kĩ cũng thấy bản thân quá nóng nảy, dẫu sao cô cũng là xuyên sách, cốt truyện vốn đã được định sẵn, cô xuyên vào nữ chính muốn thay đổi vận mệnh thì phải tính toán kĩ lưỡng, sơ hở có thể gây hại cho nữ chính sớm hơn, mà bản thân cô cũng gặp rắc rối.
Vậy nên, cô bèn kiềm nén xuống bớt sự bực tức, vận dụng đầu óc để đối phó Minh Hiên Nhiên.
"Minh Hiên Nhiên, chẳng phải ngươi muốn ăn đồ của ta nấu sao?
Được thôi, chúng ta cứ từ từ chơi."
Trong đầu Tử Ngọc lóe lên một kế hoạch, ngày hôm sau cô xuất cung ra ngoài kinh thành mua thức ăn.
Chợ ở trong kinh thành lúc nào cũng náo nhiệt, thức ăn cũng được chính tay mình tự lựa chọn, mặc dù không phải là sơn hào hải vị như trong cung nhưng cũng không thua kém gì mấy.
Tử Ngọc vốn định lựa vài món rồi về nhà, nào ngờ phía trước tụ tập rất đông người khiến cô tò mò chửng lại, len vào xem náo nhiệt.
Tưởng chừng ai đó đang biểu diễn võ thuật bán nghệ kiếm tiền, không ngờ là hai đứa bé đang bán thân, ở dưới đất tờ giấy trắng ghi nội dung, chúng không có nơi nào ở, không có cái ăn cái mặc nên quyết định bán thân làm nô bộc.
Manh Tử Ngọc vốn không muốn quan tâm, nhưng biểu cảm của hai đứa trẻ này làm cô chú ý, tiểu muội muội thì khóc xướt mướt, còn tiểu đệ kia thì một mặt lạnh tanh. Tuổi còn nhỏ mà đã có khí chất kiên định như vậy sau này ắt hẳn sẽ thành nhân tài.
Cô nán lại coi biểu hiện của chúng thêm một tí nữa, bé gái khá xinh xắn nên rất nhanh liền có người chú ý đến hỏi mua.
"Mua muội muội của ta thì phải mua cả ta!"
Tiểu đệ to gan lớn mật yêu cầu, cách nói chuyện cũng ngông cuồng vô cùng, cả ánh mắt cũng sắc lạnh làm cho Manh Tử Ngọc dần có hứng thú.
Biết người chỉ nhắm đến nhan sắc của tiểu muội kia, không có ý mua cả bé trai chẳng những từ chối, còn ỷ mình là người lớn có chút tiền liền muốn cướp người.
Hắn ngang nhiên quăng vài đồng lẻ xuống đất, kéo ngay tiểu muội kia, ca ca vì để bảo vệ muội muội mà dùng sức chống đối, bị hắn dùng roi đánh vào thân một cách thô bạo.
Một màn này khiến Tử Ngọc không thể nhìn nổi, lòng tốt trỗi dậy, mạnh dạn ra tay cứu giúp.
"Dừng lại."
Giữa thành lớn, cô hiên ngang la lên, dùng chức quyền của mình ép thả người, kẻ kia biết thân phận của cô là tướng quân lừng lẫy sợ đến mất mật, ba chân bốn cẳng chạy lấy mạng.
Rất nhanh, nơi tụ tập đông đúc liền trở nên yên tĩnh, hai đứa trẻ còn đang ôm nhau khóc thút thít, Tử Ngọc thấy chúng đáng thương, lấy ra một ít ngân lượng cho chúng.
"Cầm lấy đi, mua ít thức ăn và quần áo, sau này đừng bán thân như vậy, hãy tìm một nhà nào tốt mà xin nương nhờ."
Tiểu đệ im lặng, tay chân ôm lấy muội muội chặt chẽ, âm thầm không chịu nhận số ngân lượng ấy, Tử Ngọc lầm tưởng chúng sợ, miễn cưỡng đặt ngân lượng xuống đất rồi chóng quay người rời đi.
Tức thì, vạt xiêm y của cô bị tiểu đệ kia dùng sức kéo lại, Tử Ngọc xoay người nhìn ngơ ngác, ánh mắt thành khẩn của tiểu đệ như muốn nói gì đó lại sợ không dám.
Hệ thống đột nhiên hiện ra hỗ trợ cho cô.
"Manh Tử Ngọc, đây cô nhi không rõ nguồn góc trong tiểu thuyết, bạn có thể nhận nuôi chúng để giúp ích cho bản thân hoặc có thể bỏ qua."
Tử Ngọc nghe xong cuối cùng cũng hiểu, cô ngồi xổm xuống, tươi cười nhìn cả hai đứa trẻ, hỏi.
"Có chịu đi theo ta không?
Nếu theo ta sẽ được ta dùng cả tính mạng bảo vệ, còn nếu không thì hãy nhận tiền rồi tìm một nhà tốt mà nương nhờ."
Tiểu đệ nhìn muội muội của mình, trong chốc lát liền ra quyết định, nó không nói nhưng âm thầm nhặt tiền trả lại, Tử Ngọc cũng đứng dậy quay bước, nó kéo theo muội muội của mình theo chân Tử Ngọc suốt dọc đường, như ngầm thừa nhận cô sẽ là chủ tử của chúng.
Nữ tử không hề từ chối hai đứa trẻ, đi một đoạn cô dang hai tay ám chỉ cho cả hai đứa nắm lấy tay cô, cả ba cùng bước vào cánh cổng lớn của hoàng cung.