Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hệ Thống, Hoàng Thượng Xin Tránh Xa Ta

"Làm thứ dân? Chọn phu quân gả đi?"

Giọng nói sắc lạnh, người khác nghe không ra được nộ khí trong tiếng nói trừ Manh Tử Ngọc, biết vị đế vương đang giận lên vì yêu cầu kia, cô bèn dựa vào nữ nhân hắn yêu để thực hiện kế hoạch.

"Tuyết phi nương nương, người cảm thấy ý kiến này của Tử Ngọc như thế nào ạ?"

Đương nhiên là hợp tâm Âm Nguyệt Tuyết, nữ nhân mà nàng ta đang phòng bị hiện giờ chính là Manh Tử Ngọc, nếu người đã lên tiếng như vậy là có ý không muốn vào hậu cung. Vậy thì nàng ta không cần phải lo lắng có thêm một đối thủ cướp đi nam nhân nàng ta yêu.

Thuận theo nhã ý của nữ tử kia, Âm Nguyệt Tuyết thật sự nói đỡ cho Manh Tử Ngọc.

"Hoàng thượng, thiếp thấy lời này của Manh tướng quân thật sự không quá đáng.

Người theo người cũng đã nhiều năm chinh chiến, nữ nhân cũng đã quá tuổi gả đi rồi, đợi đến lúc thống nhất Nhiên triều lúc đó càng khó gả đi hơn.

Hay người đồng ý lời thỉnh cầu này nhé?"

"Được! Trẫm đồng ý!"



Thanh âm nhẹ nhàng, Tử Ngọc đang cúi người nghe được không khỏi chưng hửng, cứ ngỡ sẽ gặp khó khăn hoặc đế vương kia sẽ không đồng ý. Thế mà, nữ nhân hắn yêu thích vừa mở miệng, hắn đã đồng ý ngay.

Tử Ngọc không khỏi có chút mừng rỡ trong lòng, mau chóng cúi đầu tạ ân điển. Minh Hiên Nhiên cũng không giữ người lại, cho cô lui đi.

"Thần xin phép cáo lui."

Nữ tử gấp gáp rời đi, còn tung tăng như một tiểu cô nương, ai cũng cho rằng đế vương kia vì nữ nhân hắn yêu mà điều gì hắn cũng làm theo, chỉ có hắn mới biết, đây là kế hoạch khác để hắn chiếm lấy Manh Tử Ngọc.

- Tử Ngọc, chọn phu quân để gả đi sao? Ta sẽ khiến nàng phải chọn ta...

Bàn tay ôn nhu của hắn khoác bên hông nhỏ của Âm Nguyệt Tuyết, nhưng ánh mắt và lòng lại âm thầm hướng về nữ nhân khác.

Thoáng cái, cũng đã đến ngày phong tân hoàng hậu, nghi thức vô cùng long trọng, Âm Nguyệt Tuyết bận bộ cung trang cầu kỳ, một màu đỏ cao quý, màu đỏ hoa lệ, màu đỏ đoan trang mà uy nghiêm tôn lên vẻ đẹp mĩ miều của nàng ta.

Từng bước chân kiêu hãnh đi trên thảm đỏ, quan Tư Lễ thực hiện nghi thức không chút sai sót, còn Manh Tử Ngọc chịu trách nhiêm đảm bảo an toàn và duy trì trật tự ở ngoài Đại Điện.

Hôm nay dù làm nhiệm vụ nhưng Manh Tử Ngọc không mặc quân phục, thay vào đó mà một bộ xiêm y trắng thanh tao, trang điểm sắc sảo, trên tay cầu theo cuộn tranh vẽ.

Cô đứng trên thành cao chót vót khẽ mỉm cười, đây là nơi có thể quan sát rõ toàn bộ hoàng cung. Có thể trông thấy thích khách, có thể trông thấy binh mã các lộ, cũng có thế trông thấy hoàng hậu lộng lẫy trên lễ đài.

Vẻ đẹp của Âm Nguyệt Tuyết đủ khiến tất cả mọi người phải tự ti, bao gồm cả người đang đứng trên chỗ cao này.

- Thương Ánh Tuyết.

- Nếu là tỷ đứng đây chắc chắn sẽ thấy ghen tị và buồn tủi, nhưng hiện giờ là muội.



- Manh Tử Ngọc này đã thay đổi tỷ, nhan sắc tới tài năng đều vượt bậc...có khi...nữ nhân kia phải ghen tị với tỷ.

Cô kéo lấy một lọn tóc sương lê, kiêu ngạo quan sát tỉ mỉ, đợi đến lúc Âm Nguyệt Tuyết đã đứng cạnh Minh Hiên Nhiên, cô liền dùng khinh công đáp xuống dưới.

Trong gió lạnh của mùa đông sắp tới, bóng người mặc xiêm y trắng thướt tha bỗng dưng trở thành tâm điểm, Tử Ngọc như một tiên nữ giáng trần, nét mặt sắc sảo cười lên đầy ma mị và khí chất.

Vừa tiếp đất cô liền quỳ phục, hai tay dâng lên cuộn tranh.

"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.

Nhân ngày sắc phong tân hoàng hậu thần có chút quà mọn xin dâng lên cho người ạ."

"Là gì thế?"

Minh Hiên Nhiên cùng những người chứng kiến không khỏi tò mò, Tử Ngọc hiên ngang đứng lên, sải bước ung dung đến rất gần. Cô khoe ngay bức chân dung do chính tay cô vẽ, người trong tranh chính là Âm Nguyệt Tuyết.

"Thưa hoàng hậu nương nương, đây chính là tranh do chính tay thần vẽ về người, rất mong người sẽ hài lòng."

Tử Ngọc tươi cười khoe khoang, đây là cách để cô lấy lòng nữ nhân độc địa kia, giảm bớt sự ghen ghét của nàng ta đối với thân chủ.

Bức chân dung được vẽ tỉ mỉ đến từng chi tiết làm cho ai nấy cũng trầm trồ không hết lời khen ngợi. Minh Hiên Nhiên cũng không ngoại lệ, hắn nghe nói Tử Ngọc từ khi bị rắn cắn đã trở nên khác lạ, chẳng những siêng năng luyện tập võ công, tân trang cho bản thân mình, còn giỏi cả cầm kì thi họa.

Hắn đúng là phải có vài phần đánh giá tư chất tốt của Manh Tử Ngọc.

Còn Âm Nguyệt Tuyết, nhìn thấy bức chân dung về mình được vẽ đẹp hơn cả sự tưởng tượng không khỏi ưng bụng, nàng ta cho cung nữ nhận tranh vẽ.



Tử Ngọc dâng đồ xong cũng nhanh chóng quay lại nhiệm vụ, khi cô rời đi Đế Hạc ở phía sau nhìn cô bằng một cặp đăm chiêu khác thường.

Có làn gió lạnh thổi qua, thêm vài phần buốt giá da thịt, Manh Tử Ngọc nhìn về phía buổi đại lễ bên dưới, hai người họ tay trong tay. Cho dù cô cố gắng không nghĩ ngợi nữa, nhưng vẫn không tránh được cảm giác quạnh hiu, bởi đây là cảm xúc của thân chủ.

Thương Ánh Tuyết rất yêu Minh Hiên Nhiên, một tình yêu mê muội không có cách nào thoát ra, dù về sau nàng là người chiếm được trái tim Minh Hiên Nhiên nhưng thua cho sự tham lam của hắn, dẫn đến cái chết bi thương.

Còn hắn, khi người ra đi mới bộc lộ tình yêu giấu kín trong lòng thì mọi thứ cũng đã muộn màng, Tử Ngọc thở một hơi nghĩ đến cốt truyện cũ thấy tội cho Thương Ánh Tuyết.

- Thương Ánh Tuyết, tỷ đừng lo, từ giờ ta sẽ giúp tỷ có một tình yêu thật sự.

Nơi biển người mênh mông, một vai phụ đang ngắm vai chính hạnh phúc, Tử Ngọc cười lên có chút muộn phiền, ánh nhìn thanh lãnh dần trượt sang nam nhân tuấn tú bên dưới.

Từ Dạ Tuân, ánh sáng hiện giờ trong đầu cô, nhìn người thêm một chút, cảm giác buồn tẻ vốn có cũng vơi đi. Cô lại quay về với nhiệm vụ, gắt gao giám sát khắp nơi.

Đám đông bên dưới có vẻ khác thường, cô lao tới trong chớp mắt, nỏ trâm độc của tên thích khách vừa giương, cô đã vặn trật tay hắn, sau đó nhanh chóng điểm huyệt, cuối cùng áp giải hắn rời khỏi, ra bên ngoài mới giao cho Vu An, không hề gây ra bất cứ sự hỗn loạn nào.

Cả đội Ngự Lâm quân không ai dám mở miệng tin này truyền ra ngoài họ sẽ bị phạt tội không làm tròn chức trách. Manh Tử Ngọc cũng không nói gì, lặng lẽ quay lại vị trí cũ, vẫn chăm chú quan sát toàn cục như con sói cần mẫn. Người người trong Ngự Lâm quân đều mở to mắt cùng nữ nhân kia canh gác cẩn thận.
Nhấn Mở Bình Luận