Không một chút sắc thái trên gương mặt của Manh Tử Ngọc, kiên cường nói.
"Hoàng thượng xin hãy ban ân, nếu không...
Thương Ánh Tuyết xin từ quan về làm thứ dân.
Thần bây giờ không còn mặt mũi, mong người cho cơ hội làm lại."
Minh Hiên Nhiên liếc mắt thăm dò từng kẻ đang xì xầm trong triều, nghĩ đến cũng vì kế hoạch phế hậu mà làm mất thanh danh của Thương Ánh Tuyết, bấm bụng cho êm chuyện.
"Được, trẫm sẽ ban cho nàng cái tên."
"Thần xin phép được tự đặt tên."
"Nàng!"
Lời vừa dứt Manh Tử Ngọc đã nhanh nhảu đáp, biểu tình kiên định trên gương mặt chưa thản bớt, Minh Hiên Nhiên tức sắp nổi trận lôi đình, trông ánh mắt đen láy ngập hy vọng kia hắn lại nhóm lên sự khó chịu trong lòng, miễn cưỡng lần thứ hai.
"Muốn lấy tên gì?"
"Manh Tử Ngọc!"
Giọng nói dứt khoát, Manh Tử Ngọc nhíu mày kiếm uy nghiêm.
Hắn sắp mất kiên nhẫn vì người trước mặt, ngồi bịch xuống ghế ngoắt tay ra hiệu cho Liêm Tĩnh the thé nói.
"Ân chuẩn."
"Còn gì để nói nữa không?"
Thanh âm không hài lòng, sắc mặt của Minh Hiên Nhiên đỏ rần, đỏ bốc hỏa đến cả triều đều nhìn ra.
Một Thương Ánh Tuyết hết mực cúc cung, nay lại ăn phải gan hùm dám đòi thay tên đổi họ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng.
Thế nhưng, Manh Tử Ngọc không sợ, bởi vì vẫn còn rất nhiều thứ đặc sắc từ cô dành cho tra nam này, cô phải cho hắn biết thế nào là, có không giữ mất đừng tìm.
Cô cúi đầu tạ long ân, nhàn nhạt đáp.
"Thần...không có gì để nói."
"Nếu đã không, vậy mau đi thỉnh tội, đem phượng ấn giao cho bộ Lễ.
Ngoài ra, Tướng quân phủ của nàng vẫn sẽ là Thương...không Manh tướng phủ..."
Minh Hiên Nhiên chẳng buồn nhìn nữa, phẩy tay ra hiệu.
"Tuân mệnh."
Manh Tử Ngọc bước ra khỏi triều, sắc mặt lạnh tanh chẳng đổi, ai ai cũng tưởng người đang rầu rĩ, còn đang buồn thay.
Trong một buổi ngắn ngủi, Manh Tử Ngọc chuyển đến phủ tướng quân, nơi này là một tòa biệt phủ gần hoàng cung nhất, cũng có thế nói là xa hoa, rộng lớn.
Vu An đi theo cô thỉnh tội, không ngừng tạ lỗi vì đã vô tình hại người, cô cũng chỉ cười trừ, im lặng không đáp, một nụ cười đau thương mà chua xót từ thân chủ bị phế bỏ, tiếp theo đó là nụ cười quái gở làm Vu An ngớ người.
....
Ở Lễ bộ.
Lễ bộ thượng thư Hàn Chi xáo trộn ánh mắt nhìn cảnh có chút lo lắng lùi về sau, nhận phượng ấn từ tay Manh Tử Ngọc, suy xét hồi lâu mới nói.
"Thương hoàng...Thương tướng quân."
"Manh Tử Ngọc, ta đổi tên rồi mà."
Manh Tử Ngọc chán ghét nhắc hộ, giao phượng ấn xong xuôi vốn định quay đi thì bị Hàn Chi gọi lần nữa, nói vài câu an ủi.
"Manh tướng quân...xưa nay hậu cung không can dự chuyện chính sự...thực ra với tài năng của người...không nên ở trong hậu cung, giang sơn Nhiên triều cần người hơn là hậu cung."
"Ờ."
Manh Tử Ngọc quay đầu, cười khinh bạc làm Hàn Chi đứng hình. Chưa được lâu lại nhận ngay ánh mắt xéo xấc khó chịu, tùy tiện nói.
"Đa tạ Hàn thượng thư quan tâm."
"Nói thật thì không phế ta cũng tự từ bỏ thôi, tước vị này...ta - đâu - có - cần...
Ta thích chiến trường hơn."
Cô cười lạnh quay đầu, ánh mắt liếc qua cung điện ngói xanh gạch đỏ, nhếch mép chê bai.
Hàn Chi chưa hết sửng sốt, vốn không định quan tâm nhiều chuyện riêng của vua chúa, nhưng sự khác lạ này làm ông phải đặc biệt bẩm báo cho với Minh Hiên Nhiên.
Ở Ngự Thư phòng, nghe lời kể có chút không tin, văn thư cuộn lại để một góc, hắn thủng thẳng hỏi.
"Thật sao? Nàng ấy nói như vậy?"
"Vâng, thần không dám nói dối...có lẽ...Thương...Manh tướng quân...thật sự buồn trong lòng mới ăn nói không chừng mực."
Tuy là báo cáo nhưng Hàn Chi không quên nói đỡ mấy câu, sợ long nhan nổi giận thì nữ nhân kia lại bị đày xuống đại lao.
Hơn mười mấy năm qua, ít nhiều người ấy cũng vào đó cả chục lần, hễ chuyện gì không vừa ý hắn liền bị nhốt.
Minh Hiên Nhiên ngoài ý muốn cười lạnh, cũng có chút khó chịu, sau một hồi ngẫm nghĩ lại thôi ngoắt tay cho Hàn Chi lui đi. Hắn một mình trong Ngự Thư phòng tiếp tục phê duyệt tấu chương, có lúc nghĩ đến lời kể của Hàn Chi, tự an ủi mình.
- A Tuyết, thật sự chưa từng ham mê chức vị hoàng hậu sao?
- Vậy cũng tốt, không uổng công nuôi dưỡng, chức hoàng hậu này chỉ có Tuyết Nhi mới xứng, A Tuyết vốn - không - xứng
....
Phủ tướng quân.
"Tướng quân, người ổn chứ?"
Ninh Hà rót trà cho Manh Tử Ngọc, trông nét mặt ảm đạm không vui không buồn mà lo lắng cho người.
"Bình thường thôi, ta cũng đâu muốn làm hoàng hậu gì đó, làm tướng quân như vậy không tốt sao?"
Manh Tử Ngọc nhâm nhi tách trà, nhẹ nhàng đáp, muốn cười hớn hở lại không thể cười nổi, cố lắm thì nhếch mép bạc bẽo, bởi thân chủ này quá nặng tình với vị hoàng đế kia. Suy ra, cô cũng khó lòng điều khiển, ít nhiều cũng cần thêm thời gian để thay đổi.
Chính vì chưa giỏi khống chế cảm xúc của thân chủ làm cho Ninh Hà hiểu lầm.
"Nhưng mà...người và hoàng thượng..."
"Trước giờ vẫn là vua thần...
Em đừng nên lo xa, chủ nhân của em rất ổn."
Nói xong, Manh Tử Ngọc đứng dậy chậm rãi trở về phòng, không hiểu nước mắt từ khi nào lại rơi?
Cô phất tà áo tắt đi ánh nến, ngồi trên giường, ngón tay thon dài lướt qua mặt, sờ vào vệt nước mắt còn vương trên gò má, cười mỉa mai.
- Thương Ánh Tuyết, trái tim này nhiều vết thương quá, ta giúp tỷ chữa lành
Ninh Hà trông thấy ánh nến trong phòng đã tắt, lầm tưởng chủ nhân đau buồn, không dám hỏi, yên lặng ở bên ngoài hầu hạ.
Sáng hôm sau, trời còn đang tờ mờ, ánh nến trong phòng đốt sáng khi nào cả Ninh Hà cũng không biết.
Manh Tử Ngọc trở về sẽ phải thượng triều theo đúng chức vụ, vì thế cô dậy rất sớm, không phải soạn báo cáo quân doanh, mà là tự tân trang thành một nữ nhân.
Cửa phòng đóng chặt, khóa trái ở trong, Ninh Hà bồn chồn không vào được đi qua đi lại chàng ràng, có gọi thì chỉ vài tiếng đáp hờ hững.
"Ở ngoài đó đợi ta, cấm em vào."
Không biết vị chủ nhân tôn quý sau khi bị phế hậu tâm trí còn ổn định không?
Ninh Hà ở ngoài chờ mãi đến khi ánh nắng chiếu vào biệt phủ, cánh cửa đóng chặt sau cùng cũng chịu mở.
Bước chân gấp gáp dừng hẳn, Ninh Hà trố mắt chấn động, nữ nhân trước mặt không còn là người mà 8 năm qua y hầu hạ.
Cô nương khoác xiêm y trắng thướt tha, không còn dáng vẻ cứng nhắc của nam nhân trên chiến trường, tóc dài bị cắt ngắt lên vài phân, còn tỉa tót phần mái ôm lấy khuôn mặt góc cạnh.
Trâm cài trên nửa búi tóc, điểm thêm chuỗi hạt lấp lánh, còn tết hai bím nhỏ thả ra trước ngực, cách trang điểm càng làm Ninh Hà kinh ngạc đến chết trân. Mày rườm rà được tỉa gọn gàng vẽ hơi xếch cao ngạo, mí mắt cũng kẻ sắc nét, giữa trán vết chu sa nhỏ, má hồng môi đỏ xen kẽ nước da hơi ngâm lại phù hợp lạ thường.