"Chẳng phải tướng quân nói làm điểm tâm là vì ta sao?
Hôm nay ta ích kỉ, muốn chỉ mình ta gặp người."
Nam nhân nhận giỏ thức ăn, hôm nay lại nở nụ cười quỷ dị, không giống mọi khi gặp Tử Ngọc thì lạnh lùng, rụt rè khó đoán.
Lời lẽ còn đột nhiên thẳng thắn làm Tử Ngọc kinh ngạc, cứ như Từ Dạ Tuân đang bộc lộ tình cảm ra ngoài chốc chốc đứng hình không kịp tiếp thu.
Ánh mắt chứa đựng cuồng si rõ rệt, người mở giỏ thức ăn ra, tự nhiên lấy một chiếc bánh quế hoa cắn một góc, khàn giọng khen ngợi.
"Tay nghề của tướng quân đúng là không chê vào đâu được, càng lúc ta ăn càng cảm thấy ngon."
Tử Ngọc thông minh đủ hiểu Từ Dạ Tuân đang công khai tình cảm, trong lòng mừng rỡ cũng nhu thuận theo phong tình.
"Nếu ngon như vậy...thì ngài phải ăn hết đồ ta làm đấy!
Đừng chia cho ai."
Cô vương tay lấy một cái mạnh dạn đưa lên miệng của nam nhân kia mời mọc, mắt hạc linh động làm lòng người mê đắm.
Từ Dạ Tuân ngay lập tức cắn một góc bánh của nữ nhân đút cho mình, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay kiều xảo của người, chậm rãi ăn hết chiếc bánh.
Tử Ngọc rất phối hợp, không rút tay về, người đối diện cắn miếng nào cô đều dùng ánh mắt mị hoặc câu nhân dụ hoặc người mê đắm, thể hiện tình cảm với Từ Dạ Tuân rõ rệt.
Đến khi chiếc bánh đã được ăn xong, Từ Dạ Tuân bất ngờ dùng sức kéo người lại gần, ánh mắt cuồng si đôi bên chạm nhau, nam nhân hôm nay bạo gan gấp trăm lần, cúi thấp người gần sát nữ nhân, thì thầm bên tai hỏi.
"Manh Tử Ngọc! Người có thích ta không?"
"Có..."
Người cười lên đầy ma mị, thanh âm nói ra mê hồn hương, dụ hoặc Từ Dạ Tuân mê đắm, Tử Ngọc chẳng ngại thừa nhận, còn vương tay lên kéo lấy một lọn tóc vân vê, yểu điệu như hồ ly mê hoặc.
Tiếng nói dịu ngọt của nữ nhân luẩn quẩn trong đầu, nghe được câu này Từ Dạ Tuân càng thêm vui sướng, xác thực chắc chắn trái tim của người mình thích cuối cùng cũng chịu mở liền bắt lấy cơ hội công khai tình cảm.
"Ta cũng rất thích nàng!
Tử Ngọc, ta gọi nàng là Ngọc Nhi được không?"
Người nắm bắt cơ hội, không một chút rụt rè ngón tay đặt lên gò má phiếm hồng của nữ tử, vân vê, 3 phần yêu chiều 7 phần tình tứ yêu cầu.
Sau bao nhiêu ngày chăm chỉ cũng có trái ngọt, Tử Ngọc chờ thời khắc này đã lâu, không ngần ngại đồng ý.
"Chàng muốn gọi thế thì cứ gọi...
Ta cũng sẽ...gọi chàng là A Tuân nhé?"
"Được!..."
Hơi thở của nam nhân trì trệ, ánh mắt long lanh đầy màu hồng của tình yêu, hai người đã nói ra tâm tư, thể hiện sự đồng ý đôi bên tiến tới, Từ Dạ Tuân không còn đoán mò nữa, thẳng thắn nói nỗi niềm giữ kín trong lòng bấy lâu.
"Ngọc Nhi, ta yêu nàng! Ta yêu nàng từ rất lâu rồi.
Ta cứ nghĩ bản thân mình sẽ không bao giờ có cơ hội...
Bởi vì...bởi vì..."
"Bởi vì trước kia ta là người của hoàng thượng phải không?"
Tử Ngọc hiểu ý nam nhân, thông minh không muốn người hiểu lầm, kéo tay người xuống gắt gao nắm chặt, bình tĩnh thanh minh cho mình.
"A Tuân, trước kia là trước kia!
Người của hoàng thượng là Thương Ánh Tuyết, người đã chết rồi, hiện giờ ta là Manh Tử Ngọc.
Ta và hoàng thượng không còn liên can gì nữa, hoàng thượng cũng đã hứa với ta khi thống nhất Nhiên triều sẽ để ta chọn phu quân gả đi, chàng đừng hiểu lầm mối quan hệ của ta với hoàng thượng!"
"Chọn phu quân gả đi sao?"
Biểu tình trên khuôn mặt tuấn tú có chút kinh ngạc, Từ Dạ Tuân biết dạo gần đây Manh Tử Ngọc thường hay chống đối đế vương, nhưng không ngờ vị đế vương kia thế mà lại đồng ý để người chọn phu quân gả đi, làm cho lòng Dạ Tuân ngập tràn sướng vui.
Tựa hồ, may mắn một lúc đến dồn dập, vừa được người mình yêu thầm bày tỏ cảm xúc, vừa được tin người đã tự do, Từ Dạ Tuân lần nữa nắm bắt cơ hội, vội vã thỉnh cầu.
"Manh...Ngọc Nhi, nếu vậy...nàng...liệu sau này nếu nàng không chê...
Có thể gả cho ta không?"
"Ta biết là hơi vội nhưng..."
"Ta đồng ý!"
Lời nói bị cắt ngang, âm thanh văng vẳng trong đầu làm Từ Dạ Tuân giật giật khóe môi, con tim rung động đập dồn dập mất kiểm soát.
Nói như thế...người đã chọn y rồi sao?
Tử Ngọc không để nam nhân ngờ vực hồi lâu, chủ động kéo tay người áp lên má mình, rồi cười duyên nói.
"Ta làm sao có thể chê chàng?
Thân thể ta vốn không sạch sẽ, chàng không chê ta, còn muốn lấy ta thì làm sao ta có thể chê chàng chứ?"
"A Tuân, đợi Nhiên triều thống nhất ta sẽ gả cho chàng, chúng ta từ quan ngao du tứ hải được không?"
"Được! Chỉ cần nàng chịu lấy ta điều gì nàng nói ra ta cũng đồng ý!"
Nam nhân dâng trào cảm giác vui sướng trong lòng, bàn tay áp trên mặt nữ tử dần không yên phận, di chuyển vuốt lên tóc mềm của Tử Ngọc.
Người không né tránh, thành thật đón nhận cử chỉ âu yếm của nam nhân. Tuy nhiên, vui chưa lâu bất ngờ có đoàn canh gác đi qua, cả hai nhanh như chớp trở về trạng thái nghiêm túc, như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Họ bắt buộc phải dừng lại cuộc nói chuyện, Tử Ngọc còn phải đi đưa đồ cho đế vương kia, trước khi đi còn không quên nhắc lại lời mời gọi.
"A Tuân, Trung Thu này ta đợi chàng ngoài cổng thành!"
"Được, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đến!"
Giọng dứt khoát, cả hai kết thúc cuộc gặp gỡ một cách nhanh chóng, nét mặt sau khi đạt được mục đích của đối phương đều rất phấn khởi.
Cô nương tung tăng như đứa trẻ đến Hoàng Xuân điện, bên ngoài Liêm Tĩnh đang đứng chờ phục dịch, nhìn thấy Tử Ngọc đến ông liền cúi đầu chào hỏi.
Cô không mấy để ý đến người này, lạnh lùng mở cửa bước vào trong, ánh nến rực rỡ trong phòng kín, nam nhân ngồi nghiêng mình đọc văn thư, nghe tiếng bước chân biết người hắn chờ đã đến bèn liếc mắt quan sát.
Tử Ngọc tay cầm giỏ thức ăn ung dung tự tại đến gần hắn, sau đó quỳ phục, hắn chỉ xua tay ra hiệu cho người đứng dậy.
Người chỉ vừa mới đặt giỏ lên bàn, hắn liền bực dọc tra hỏi.
"Nàng trễ, đã đến chỗ Cẩm Y vệ phải không?"
Minh Hiên Nhiên u ám liếc mắt, Tử Ngọc không hề giấu giếm, cúi đầu thừa nhận với hắn.
"Vâng...xin hoàng thượng trách phạt!"
"Thôi được rồi...nàng bày đồ ra đi!"
Hắn đang giả làm người tốt, không muốn trách phạt để Tử Ngọc thêm ghét, miễn cưỡng bấm bụng cho qua.