Tử Ngọc cũng không để hắn đợi lâu, nhanh chóng bày đĩa thức ăn ra, liền lập tức làm hắn không hài lòng.
"Hôm nay sao lại là nấm?"
Đã là nấm, còn nguội lạnh chẳng có tí nào hấp dẫn, đơn sơ chẳng khác nào cho ăn mày ăn. Hắn tắc lưỡi một cái bắt đầu lửa giận lại nhen nhóm trong lòng, hẩy đĩa thức ăn, cộc cằn hỏi tiếp.
"Cẩm Y vệ cũng ăn như vậy sao?"
"Bẩm hoàng thượng, không có ạ."
Tử Ngọc bị hắn tra hỏi không giấu giếm, nhưng cũng không thành thật, dùng hết bọt mềm cứng qua mặt hắn.
"Cầm Y vệ hôm nay vẫn ăn bánh, chỉ có người được thần đặc biệt làm nấm xào cho người!"
"Đặc biệt? Nàng nói như vậy là đặc biệt sao?"
Hắn nghe không lọt tai lời lẽ đó, dùng đũa gắp một miếng giơ cao trước mặt Tử Ngọc, cùng người nhìn món đơn sơ.
"Nàng nói xem, nấm xào cũng chẳng có lấy thứ khác phối hợp cùng, nàng đây là đang muốn chọc tức ta ư?"
Đôi đũa trong tay tức thì đặt xuống *cành* lên một tiếng, như dằn mặt Tử Ngọc, tĩnh mạch trên mặt hắn nổi lên, u trầm không vừa ý nhìn người đến toát ra sát khí.
Nữ tử bé nhỏ thừa biết hắn đang giận, sợ hắn trách phạt, tiếp tục xuống nước dỗ ngọt hắn.
"Hoàng thượng, người thật sự hiểu lầm Tử Ngọc rồi.
Hôm nay thần ra ngoài thấy người ta bán nấm rất tươi nên mua về nấu, hình như trong Ngự Thiện phòng không có loại nấm này.
Món này là đầu tiên thần nấu, chưa ai ăn qua cả, thành đặc biệt làm cho người thử trước đó!"
Tử Ngọc cúi đầu cung kính, bộ dáng cún con của cô làm hắn lắng xuống đôi phần tức giận, miễn cưỡng tin lời cô nói là thật. Nhưng nhìn đĩa thức ăn đơn sơ quá mức đến nổi hắn chẳng muốn nuốt, bình thường là không bánh thì là chè, đều là những món ngọt, hắn ăn đã quen đã thích, đột nhiên thay đổi chỉ e đêm nay không hợp khẩu vị của hắn.
"Tử Ngọc, ta chỉ thích nàng nấu bánh nấu chè, những món này sau này nàng đừng làm chi cho cực thân."
Hắn tỏ tốt bụng không trách phạt, Tử Ngọc cúi đầu nghe được câu đó mừng khôn tả xiết, may mắn hắn không hoài nghi quá mức, cô bèn nhanh chóng cầm đũa làm như mọi khi.
"Hoàng thượng, thần xin phép!"
Người chủ động thử độc, gắp một miếng nấm tươi bỏ vào miệng, thứ này ngay cả chính bản thân cô cũng không rõ nó có độc hay không. Thế mà, cô lại liệu mạng ăn, còn cho cả hoàng đế ăn cùng.
"Hoàng thượng, mời người dùng!"
Tử Ngọc nghiêng mình, hai tay kính cẩn mời mọc hắn, ánh mắt nam nhân dần có chút bất nhân, có lẽ vì hắn vẫn còn bực dọc Tử Ngọc thay đổi món, nhưng cuối cùng cũng cầm đũa lên ăn thử một miếng.
Khoang miệng truyền đến mùi vị lạ lẫm, không tệ nên hắn cũng hạ hỏa, gắp tiếp một miếng, đánh giá tay nghề của nữ nhân đang quỳ phục.
- Nàng nấu ngon như vậy...sau này ta nhất định không để nàng nấu cho kẻ khác...
Hắn xác thực rất thích món do nữ nhân này nấu, dù là món nào hắn ăn cũng cảm thấy ngon, vì chờ đợi đồ người nấu mà mấy ngày gần đây hắn thường xuyên ăn ít vào buổi tối, để dành bụng thưởng thức tay nghề của người.
"Tử Ngọc, nàng ăn cùng ta đi."
Đột nhiên có nhã hứng muốn Tử Ngọc ăn cùng, hắn tươi cười hòa nhã dụ hoặc, còn chủ động cầm đũa của cô đưa sang.
Lệnh vua khó cãi, Tử Ngọc khựng lại một lúc rồi cũng ngoan ngoãn nghe theo, lần đầu cả hai dùng bữa chung, hắn ăn không nhiều đa phần đều đùng đẩy cho Tử Ngọc.
Cả hai ăn được một lúc bụng đột nhiên truyền đến cơn đau, tiếp theo là triệu chứng muốn nôn và chóng mặt, Tử Ngọc tối tăm mặt mày chống tay lên bàn, Minh Hiên Nhiên bất thình lình bắt lấy cổ tay của cô, ánh mắt hung tàn nhìn cô tra hỏi.
"Manh Tử Ngọc...nàng đã cho gì vào hả?"
"Thần...không có...nấm này...là nấm độc rồi!"
Phát hiện ra là nấm độc, Minh Hiên Nhiên liền to tiếng gọi người, hắn tay ôm lấy bụng, tay thì giữ lấy Tử Ngọc.
Người chưa gì đã có triệu chứng tệ hơn hắn, ói mật xanh mật vàng ngay trên bàn, cơ thể yếu đuối ngay tức thì ngã lăn ra đất.
"Tử Ngọc!"
Hắn dùng sức nam nhi đỡ ngay người ngồi dậy, vì bản thân ăn ít hơn Tử Ngọc nên triệu chứng không nặng vẫn còn đủ tỉnh táo để xử lí nguy hiểm.
Còn Tử Ngọc, chỉ trong một lúc đã ngất đi, hắn ốm người lòng chợt cảm thấy sợ hãi, ra sức gọi tên.
"Tử Ngọc, Tử Ngọc, nàng tỉnh dậy cho ta!
Nàng không được có mệnh hệ gì đâu đấy!
Ta không cho phép nàng xảy ra chuyện!"
Có nói gì thì cũng vô ích, bởi người đã ngất không thể nghe được, Minh Hiên Nhiên vội vàng kiểm tra thân nhiệt, mới có một lúc mà người đã lạnh ngắt, làm hắn lần đầu hốt hoảng, hét lên.
"Người đâu! Gọi thái y đến nhanh cho trẫm!"
Liêm Tĩnh nghe giọng hối thúc cung nữ không ngừng, một lúc thái ý cũng có mặt, sửng sốt khi nhìn thấy đế vương đang ôm chặt một nữ nhân trong tay.
"Mau, cứu nàng ấy trước cho trẫm!"
Hắn sốt sắng hạ lệnh, không biết từ khi nào hắn lại đặt nữ nhân trong tay hắn lên hàng đầu, còn hơn cả mạng sống của hắn, làm cho Liêm Tĩnh đứng cạnh hoảng hồn can ngăn.
"Hoàng thượng không được, người cũng đang gặp nguy mà!"
"Hoàng thượng là vua, phải chữa cho người trước!"
Lời của Liêm Tĩnh nói ra không hề sai, cả thái y cũng lo cho hắn đầu tiên, nhưng hắn hiện giờ trong đầu chỉ có mình nữ nhân này, kiên quyết không nghe.
"Ta là vua, lời ta nói các ngươi phải nghe!
Chữa cho nàng ấy trước, gọi thêm thái y đến cho ta!"
"Nhanh!"
Giọng quát tháo, lệnh vua không thể cãi, Liêm Tĩnh đành tự mình gọi thêm thái y, Hoàng Xuân điện trong chốc lát trở nên quyên náo.
Minh Hiên Nhiên nhìn thái y bắt mạch thăm khám cho Manh Tử Ngọc mà lòng hắn nóng như lửa đốt. Đầu óc đang xáo trộn chợt thanh tỉnh, hắn như nhận ra sự khác thường của bản thân.
- Minh Hiên Nhiên, ngươi đang làm cái gì đây?
- Rốt cuộc vì điều gì ngươi lại lo lắng cho nàng ấy hơn cả bản thân ngươi chứ?
Tận đáy lòng hắn cũng không rõ rốt cuộc cảm giác lạ lẫm này là gì, hắn bên người mười mấy năm, dù người có đổ máu hay suýt mất mạng hắn cũng không lo đến vậy.
Cớ gì...người vừa trúng độc hắn đã lo đến mức chẳng màn mạng sống của mình?
- Minh Hiên Nhiên...không lẻ ngươi yêu nàng ấy rồi sao?