Mấy ngày sau, Minh Hiên Nhiên mở tiệc mừng chiến thắng Nhiên triều thống nhất, Tử Ngọc là tâm điểm của bữa tiệc, hết đám nịnh thần lời ra tiếng vào lại đến vị hoàng hậu trên kia hỏi chuyện, làm cho Tử Ngọc chán chường không muốn tiếp.
May thay, trong yến tiệc cũng còn có sự hiện diện của người cô thương, một phần đầu óc nặng nề cũng được vơi bớt.
Ca múa triền miên chưa dứt, đợi đến khi vũ nữ kết thúc thì trời đã muộn, có một số quan thần đã bỏ về trước, Tử Ngọc cũng dự định trở về cung của mình thì bất ngờ bị Minh Hiên Nhiên gọi lại.
"Tử Ngọc, ta nghe nói nàng cầm kì thi họa rất giỏi...
Hay là...nàng múa một điệu cho mọi người ở đây thưởng thức được không?"
- Mẹ kiếp, nói thế rồi biết từ chối như thế nào?
Cơ mặt sớm ủ rũ càng thêm rũ rượi, đế vương đã lên tiếng thì Tử Ngọc làm sao có thể từ chối, huống chi hôm nay là tiệc mừng quan trọng, không thể không nhu thuận theo.
"Hoàng thượng xin cho thần chút ít thời gian chuẩn bị."
"Ừm."
Nam nhân thoải mái phẩy tay, Tử Ngọc liền nhanh chóng cho người quay về cung của mình lấy đến một bộ hồng y may theo kiểu Đôn Hoàng, do chính tay cô thiết kế.
Rất lâu sau, Tử Ngọc cũng chuẩn bị xong xuôi, vừa bước ra ai cũng chưng hửng, một nét đẹp thoát tục đập vào mắc người khác, bộ Đôn Hoàng rực rỡ vô cùng phối hợp với nước da ngâm của cô. Từ lối trang điểm cho tới trang phục đều hút hồn người khác, quân vương, Cẩm Y vệ, Thị vệ đều phải nhìn không chớp mắt.
Tử Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng, đêm nay cô sẽ cho người khác thấy tài năng của mình, điệu múa của cô dù cho họ xem, nhưng nó chỉ dành tặng duy nhất cho một mình Từ Dạ Tuân.
Tiếng nhạc bắt đầu vang lên, cơ thể uyển chuyển linh động theo âm thanh, mềm dẻo uốn lượn không thua gì với các vũ cơ trong cung. Tử Ngọc mang linh hồn của người hiện đại, động tác múa ra cũng pha vào chút hiện đại, làm người khác mê đắm ngắm nhìn.
Minh Hiên Nhiên bị cuốn hồn vào trong điệu múa, làm cho tầm mắt dục vọng sáng quắc như ngôi sáng. Sáng đến nổi Âm Nguyệt Tuyết ngồi cạnh như nhìn ra hắn có tâm ý với Manh Tử Ngọc, bỗng chốc trong lòng cảm thấy lo sợ.
Tựa hồ, tình cũ không rủ cũng tới, lo sợ trong lòng khiến nàng ta khi đợi Manh Tử Ngọc kết thúc điệu múa liền cố tình nhắc đến chuyện thỉnh cầu khi xưa của Tử Ngọc, cốt là muốn đuổi người đi sớm.
Vừa hay, Tử Ngọc cũng đang muốn đề cập đến vấn đề đó, được Âm Nguyệt Tuyết mở đường, cô bèn quỳ phục xuống, thỉnh cầu.
"Hoàng thượng, hiện nay Nhiên triều đã thống nhất, thiết nghĩ một nữ tử như thần cũng không nên can dự vào chuyện triều chính nữa.
Cuối mong người thực hiện lời hứa cho thần từ quan, được chọn phu quân gả đi!"
Tử Ngọc áp trán sát đất, thành khẩn đến mức ai ai cũng nhìn thấy, Âm Nguyệt Tuyết cùng những nịnh thần lại lời ra tiếng vào, bắt Minh Hiên Nhiên rơi vào thế bị đọng. Hắn không muốn kẻ khác đánh giá mình thất hứa, cũng không muốn Âm Nguyệt Tuyết nảy sinh nghi ngờ, miễn cưỡng chấp thuận.
"Được, ta sẽ thu lại binh quyền của nàng, cho phép nàng chọn phu quân gả đi!
Tại thời cứ ở Hà Ngọc cung, hai tháng sau làm lễ thành thân!"
"Thần...tạ ơn hoàng thượng!"
Trong lòng vui rộn ràng như được mùa, Tử Ngọc liền không để lâu, vừa được ban ý chỉ, cô thẳng thừng công khai chuyện mình muốn.
"Hoàng thượng, thần xin được gả cho Từ cẩm y vệ!
Mong hoàng thượng tác thành!"
Ly rượu vừa đưa lên cánh môi tức thì dừng lại, cả triều điều trầm trồ, ai cũng nhìn bằng ánh mắt phức tạp về phía nữ nhân đang quỳ, rồi lại trượt lên vị hoàng thượng đang ngồi trên chỗ cao kia.
Không ít tiếng xì xầm vang lên, Từ Dạ Tuân lúc này cũng không còn giấu giếm, mạnh dạn như Tử Ngọc, người cũng ra trước quỳ phục, thỉnh cầu.
"Hoàng thượng, thần và Manh tướng quân đã yêu nhau từ lâu, rất mong người có thể tác hợp lương duyên!"
Từ Dạ Tuân cúi thấp người, mọi chuyện đã công khai lộ liễu, ai ai cũng biết người Manh Tử Ngọc muốn gả cho là Từ Dạ Tuân, không ít người bắt đầu hùa theo tác hợp.
Người ta chỉ thấy Minh Hiên Nhiên miễn cưỡng phải gật đầu, chỉ có hắn mới biết mối hôn sự này chắc chắn không thành.
Tử Ngọc có được sự đồng ý thì vui như hoa nở, quên béng cả việc giữ ý tứ cư nhiên mà ôm lấy nam nhân kia trước những ánh mắt phức tạp, trong đó có Kỳ Anh.
Người đau lòng nhất vẫn là kẻ yêu thầm lặng, cứ ngỡ Manh Tử Ngọc là vì đế vương nên không thể đến với nhau, cuối cùng cả Kỳ Anh và Minh Hiên Nhiên đều chỉ là không khí trong mắt Tử Ngọc.
Người cô muốn lấy nhất chỉ có mỗi Từ Dạ Tuân, đôi uyên ương nhanh chóng khấu đầu tạ ơn đế vương, vui mừng mà không biết tai họa sắp ập đến.
- Manh Tử Ngọc, nàng đừng hòng gả cho người khác.
Ánh mắt đằng đằng sát khí hướng vào hai con người ở bên dưới, trong một khắc đột nhiên có làn khói trắng từ đâu xộc vào, bủa vây cả sảnh lớn.
Từ Dạ Tuân và Tử Ngọc nhận ra có thích khách tức thì vào thế phòng bị, tiếp theo đó có tiếng hét lên. Sảnh lớn náo loạn, một nhóm bịt mặt mặc đồ hắc y từ lúc nào đã xâm nhập vào trong, giết không ít binh lính.
Người chạy tán loạn, kẻ thì lo hộ giá, Từ Dạ Tuân theo thói quen nhanh chóng phóng đến chỗ đé vương hộ giá.
Khói bụi mịt mù che đi tầm nhìn, Tử Ngọc vốn là Ninja đã quen với những việc này, cô tận dụng khả năng của mình xử lí một vài tên. Nhưng khói mịt mù quá nhiều, tiếng hốt hoảng lại vang lên làm cho cô mất đi khả năng phán đoán, không nhận ra được đâu là địch đâu là bạn.
Từ Dạ Tuân và Kỳ Anh cảnh giác cáo độ, hộ giá cho hoàng thượng và hoàng hậu, một mình Tử Ngọc chỉ có một sợi cước bạc trong tay rất khó đối phó.
Thích khách lần này quá ghê gớm, trà trộn vào cung không hay, còn giết hết hộ vệ, bao vây đe dọa tới tính mạng của quan thần và vua chúa. Nếu bình thường, một mình Tử Ngọc sẽ có thể tự mình thoát thân, nhưng hiện giờ cô vẫn còn là quân thần, không thể bỏ mặc đế vương.
Cô nhanh chóng mò đến vị trí của Minh Hiên Nhiên, tiếp ứng cho Từ Dạ Tuân và Kỳ Anh đưa những người khác rời khỏi điện.