Tử Ngọc xoay người về phòng, ngồi trên giường ảm đạm ôm lấy chiếc bụng nhỏ, hơi thở trì trệ không ngớt. Tâm tình đang lạnh lẽo, hệ thống lại đột nhiên phát tín hiệu, báo động cô đang nằm gần với vùng đỏ, có khả năng nhiệm vụ sẽ thật bại và bị giam cầm ở nơi này mãi mãi.
"Manh Tử Ngọc, hãy chú ý bạn vẫn còn cơ hội ở nam chính và nam phụ thứ hai!
Hiện tại nữ chính vẫn chưa có được mối tình khắc cốt ghi tâm, giữa bạn và nam phụ đầu tiên chỉ mới chớm nở tình cảm, không thành thì cũng đừng quá lao đầu vào.
Hãy chuyển hưởng để sớm kết thúc nhiệm vụ nhé!"
"Cảm ơn đã nhắc nhở..."
Nữ tử nghe đến đó lại thêm thở dài, hiện tại không có tâm trạng để nghĩ đến nhiệm vụ nữa. Mặc dù, cô có tình cảm với Từ Dạ Tuân, nhưng xét cho cùng nó chỉ nằm ở một mức độ, không gọi là khắc cốt ghi tâm.
Người cũng đã lấy thê tử khác, cô không thể vì chút tình cảm khiến bản thân cô mắc kẹt ở nơi này, cũng không thể để thân chủ mãi không thể chữa lành con tim.
Cho nên, đợi một thời gian khi bình ổn tâm trí, Tử Ngọc sẽ quay lại với ý định của mình.
Ba ngày sau, trong cung vang lên tiếng hô, hôm nay là lễ thành thân của công chúa Lưu Quốc cùng với Từ Dạ Tuân, do chính Minh Hiên Nhiên chủ trì cho họ.
Tử Ngọc ở Hà Ngọc cung hay chuyện, lấy hết can đảm ra thành cao nhìn xuống, tân nương bận bộ hỷ phục vô cùng lộng lẫy, cả tân lang cũng đạo mạo không thua kém.
Bên dưới làm lễ, người đông đúc bon chen, chỉ có Tử Ngọc mặc xiêm trắng xóa ở thành cao ảm đạm theo dõi. Kỳ Anh tuần tra phát hiện ra cô đứng ở trên, bèn lên đó bắt chuyện.
"Tử Ngọc tỷ tỷ!"
Cô nương đìu hiu có phản ứng, xoay mặt nhẹ cười như không cười, Kỳ Anh chủ động đến gần, cùng cô nhìn khung cảnh náo nhiệt bên dưới.
Hai lần Tử Ngọc đứng ở đây nhìn người khác hạnh phúc, lần đầu là Minh Hiên Nhiên có được nữ nhân hắn yêu, lần thứ hai không ngờ cô lại phải nhìn người mình yêu nắm tay nữ nhân khác.
Cô cùng Kỳ Anh im lặng nhìn cho đến khi đoàn người rời khỏi hoàng cung, chuyển đến phủ đệ ở trong thành mới rời đi.
"Tử Ngọc tỷ tỷ!"
Thanh âm khàn khàn, bước chân của cô bị níu giữ, xoay người liền thấy khuôn mặt có chút rụt rè của Kỳ Anh, dường như có điều muốn nói.
"Kỳ Anh, sao thế?"
Tử Ngọc không khách khí hỏi thẳng, nam nhân kia ậm ừ hồi lâu cũng lấy hết dũng khí nói ra.
"Tử Ngọc, tỷ gả cho ta được không?
Ta sẽ yêu thương tỷ như Từ Dạ Tuân từng làm, ta sẽ dùng cả đời của mình bảo vệ tỷ!"
Có lẽ, Kỳ Anh vẫn chưa từ bỏ tình cảm đơn phương, một lòng một dạ đối với Tử Ngọc. Thế nhưng, tình cảm đó vẫn không được Tử Ngọc hồi đáp, bởi cô đã mang thai con của nam nhân khác, làm sao lại bắt Kỳ Anh ăn óc đổ vỏ.
"Cảm ơn đệ vẫn luôn quan tâm ta!
Nhưng có lẽ ta không thể nhận tình cảm quý giá đó của đệ.
Thật xin lỗi."
Dứt lời, Tử Ngọc liền xoay lưng mặc cho người phía sau thất vọng nhìn theo, muốn gọi lại không có can đảm.
Buổi tối, Tử Ngọc ngồi ở ghế đá ngắm hoa sen, ngắm cả những đóa mẫu đơn hồng hồng rực rỡ, đêm trăng thanh tỉnh khiến lòng người thêm nặng nề.
Cô đang nghĩ tới người ở phương xa chợt có tiếng bước chân uy lực âm lên, thính giác của cô khá nhạy. Nghe liền biết là ai, nhưng cô không để tâm, vẫn ung dung ngước đầu lên cao ngắm trăng.
"Tử Ngọc!"
Thanh âm quen thuộc, Tử Ngọc theo tiếng nói chậm rãi đứng dậy, nhún người hành lễ.
"Hoàng thượng!"
"Sao đêm đã khuya người còn đến đây?"
"Ta đến để xem tình hình của nàng!"
Minh Hiên Nhiên đến một mình, vương tay đỡ Tử Ngọc đứng thẳng, hẳn thủng thẳng ngồi xuống, chờ Tử Ngọc cũng ngồi yên ổn mới bắt đầu vào chuyện.
"Tử Ngọc, lúc sáng ta đã nhìn thấy nàng đứng trên thành...
Nàng ổn chứ?"
Hắn tự mình rót một tách trà nóng, hớp một ngụm giữa đêm lạnh lẽo. Tử Ngọc chưa vội đáp, còn đang liếc mắt đánh giá hắn, cảm thấy hắn đến chắc chắn có chuyện, cô cũng nhu thuận theo.
"Thần ổn!
Hoàng thượng, người đến chỉ để nói như thế thôi sao?"
Tách trà còn chưa kịp đặt xuống liền đột ngột dừng lại. Đối với câu hỏi này hắn lại tỏ ra có chút muộn phiền, rồi cũng chậm rãi nói với Tử Ngọc.
"Tử Ngọc, nàng thân là nữ nhi chưa có phu quân mà đã mang thai rất dễ bị người khác soi mói.
Ta lo...chuyện này thế nào cũng đến tai Từ Dạ Tuân, hơn nữa là đến tai công chúa kia.
E rằng...nàng sẽ gặp rắc rối."
- Rắc rối...
Hắn nhắc đến Tử Ngọc mới nhớ, bản thân hiện giờ có chửa hoang, thời xưa lại rất coi trọng danh tiếng. Nếu việc này lộ ra thanh danh của cô sẽ bị bôi nhọ, chưa hết, Từ Dạ Tuân cũng bị kéo vào rắc rối nếu người người biết đến sự tồn tại của đứa bé.
Thậm chí, có khi người và vị công chúa kia sẽ xảy ra xích mích, Tử Ngọc thì tự rước họa vào thân. Chưa kể còn có những rắc rối sau này, Tử Ngọc nghĩ đến đó bèn thấy lo lắng cho cái thai trong bụng.
Tức thì, cô quỳ rạp xuống đất, cúi đầu hèn mọn cầu xin đế vương.
"Hoàng thượng, thần biết bây giờ mình không còn gì để mất, dù sao thần cũng đã là thứ dân, xin người giúp thần lần cuối cùng này.
Giúp thần rời khỏi hoàng cung, đến một nơi mai danh ẩn tích có được không?"
Đương nhiên là không rồi! Hắn vừa nghe hết câu nội tâm liền nóng như lửa đốt, hắn bỏ ra nhiều công sức như vậy làm sao có thể để người rời đi.
Ngay lập tức, hắn dùng đủ lí do để từ chối.
"Tử Ngọc, nàng hiện giờ không thể rời đi được đâu.
Nàng đang mang thai, ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm, còn chưa kẻ đến lúc sinh nở sẽ ra sao?
Với lại, ta chỉ sợ nàng quy ẩn sẽ ảnh hưởng đến tương lai của đứa nhỏ, nàng muốn nó sinh ra không có cha ư?
Rồi...ngộ nhỡ một ngày nào đó trời xui đất khiến cho mọi chuyện đổ bể, sẽ có bao nhiêu rắc rối, nguy hiểm tìm đến?"
"Tử Ngọc, nàng vẫn nên suy nghĩ cho cái thai trong bụng đi!"
Giọng nói não nề, hắn thở dài dường như rất lo cho Tử Ngọc, nhưng không phải lo như những gì hắn nói, mà lo nữ nhân hắn yêu sẽ rời khỏi hắn mãi mãi, vì thế mà hắn phải ra sức dụ dỗ người.
Tử Ngọc nghe hắn phân tích, tâm trạng đang nặng nề dễ bị hắn thao túng, câu nào hắn nói ra cũng cảm thấy rất có lí.
Cô quỳ bên dưới ôm bụng, đắng đo một hồi cũng không có được kết quả lại đứng dậy ngồi vào ghế rầu rĩ.
"Hoàng thượng, Tử Ngọc thật sự không biết mình phải nên làm gì nữa rồi!"