Tác giả: Đình Băng Trans: Rin_026 Edit: Yu (Miu) Sau khi đã hoàn tất cảnh quay cho 《Vương bài cuối tuần 》, Âu Dương Thiên Nhiên lại trở về đoàn phim 《 Giang Hồ 》tiếp tục vai diễn. Cậu vẫn còn một nhiệm vụ phó tuyến chưa hoàn thành, cho nên dạo gần đây Âu Dương Thiên Nhiên cấp tốc luyện tập, nhất định phải nhanh chóng tăng kỹ thuật diễn của mình lên trong vòng nửa tháng, sau đó vượt mặt Lương Kiến Văn. Vì vậy, tối hôm đó, nhân lúc tất cả mọi người đã ngủ say, Âu Dương Thiên Nhiên liền trộm đi vào không gian Hư Nghĩ, nhờ hệ thống đặt ra tình huống cho cậu.
Kỳ này của 《 Vương bài cuối tuần 》tăng lên không ít ratings, hơn nữa trong lúc tham gia Âu Dương Thiên Nhiên không hề khẩn trương hay lo lắng, lại có được biểu hiện xuất sắc trong trò chơi của chương trình, số lượng fans lần nữa gia tăng không ít. Trong đó, một bộ phận sau khi xem xong chương trình, liền không khỏi có chút mong chờ đối với 《 Tường Vi Hoa Khai 》.
Kết quả, trước sự mong chờ của mọi người,《 Tường Vi Hoa Khai 》bắt đầu khởi chiếu trên sóng truyền hình. Nghe nói, thời điểm công chiếu, ratings thực không tồi. Ngoài ra, ở ngay tập đầu tiên, khi Âu Dương Thiên Nhiên lộ mặt, ratings tăng lên vùn vụt không ngừng. Trong một buổi tối gồm hai tập được phát sóng, sau khi bộ phim được mở màn không bao lâu, trên mạng liền bắt đầu cuồng nhiệt công phá.
"A a a...... Tôi chịu không nổi mất, nam thần quả nhiên vô cùng soái......"
"Quả thật rất đẹp nha. Mẹ ơi, mức độ hoàn hảo trong tiểu thuyết kia, ban đầu tui còn có chút không hy vọng lắm, nhưng tui không thể ngờ là Âu Dương Thiên Nhiên lại có thể đem nam thần Âu Dương Vũ của tui diễn đến động lòng như thế. Bây giờ trong lòng của tui, Âu Dương Thiên Nhiên chính là nam thần."
"Chu Tử Bân đã đẹp trai, Trần Vi Vi đã đẹp gái rồi, mà nam thần Âu Dương Thiên Nhiên của tui lại càng đẹp hơn."
"Nam thần là học bá gì đó, đúng người iu của tui mà. Tui quyết định, về sau Âu Dương Vũ chính là nam thần của tui."
"Liếm bình liếm bình, màn hình của tui đã thay đổi lần thứ hai, căn bản dừng không được làm sao bây giờ?"
"Hai tập làm sao mà đủ chứ, ít nhất phải bốn tập năm tập, Đan Hướng Minh là của Kiều Tường Vi, còn Âu Dương Vũ là của tui."
......
Tập đầu tiên phát sóng đã đem lại phản ứng như thế là vô cùng tốt, số lượng bình luận về phim cũng không ít, chỉ trong một ngày mà 《 Tường Vi Hoa Khai 》đã tiến vào top mười hot search.
Dựa theo phản ứng của người xem hiện tại, quả nhiên vai nam phụ của Âu Dương Thiên Nhiên còn được yêu thích hơn cả vai nam chính của Chu Tử Bân. Cũng đâu còn biện pháp nào, kỹ thuật diễn cao, đẹp trai khó cưỡng, thành tích học tập lại tốt như vậy, cuối cùng còn trở thành tổng tài của một công ty lớn, này không phải tình nhân trong mộng của các thiếu nữ hay sao?
Tác giả của bộ tiểu thuyết 《 Tường Vi Hoa Khai 》cũng đã lên weibo nhận xét, Âu Dương Thiên Nhiên chính là Âu Dương Vũ chân chính dưới ngòi bút của cô ấy cũng là diễn viên phù hợp nhất và tốt nhất đối với nhân vật này.
Trong lúc này, suất diễn của Âu Dương Thiên Nhiên ở đoàn phim 《 Giang Hồ 》cũng đã cận kề kết thúc.
Nhân vật của Âu Dương Thiên Nhiên không có nhiều suất diễn, hiện tại quá trình quay cũng đã hơn phân nửa, kỹ thuật diễn của Âu Dương Thiên Nhiên vẫn chưa vượt qua được Lương Kiến Văn. Điều này khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên tránh không khỏi có chút sốt ruột. Nếu như nhiệm vụ này thất bại, như vậy những thuộc tính mà hiện tại cậu sở hữu phải bị khấu trừ một nửa, hậu quả của nó cậu không dám tưởng tượng đến. Cho nên tâm tình những ngày gần đây, tâm trạng của Âu Dương Thiên Nhiên không tính là tốt. Đến khi 《 Tường Vi Hoa Khai 》chính thức ra mắt, khiến cho nhân khí của cậu tăng không ít, số fans trên weibo ban đầu từ ba mươi mấy vạn tăng lên hơn năm mươi vạn, trong lòng Âu Dương Thiên Nhiên mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
Mới chỉ hai ngày trôi qua, số fans lại có thể tăng lên hơn hai mươi mấy vạn, có thể không vui được sao? Nếu theo như hiệu quả hiện tại, đến khi 《 Tường Vi Hoa Khai 》công chiếu kết thúc, lượng fans của cậu nhất định sẽ đột phá trăm vạn.
- ----
"Cắt! Không được! Kiến Văn! Ánh mắt vừa rồi của cậu không đủ thâm tình, cảnh diễn này quay lại một lần nữa..."
Phân cảnh hôm na phải quay là cảnh hôn của nam chính và nữ chính, Âu Dương Thiên Nhiên cũng đứng ở một bên quan sát. Tuy rằng, trong bộ điện ảnh《 Giang Hồ 》cậu không có cảnh hôn, nhưng chỉ là hiện tại mà thôi, trong tương lai không phải sẽ không có. Đứng một bên quan sát học tập cũng tốt.
Nhìn thấy Lương Kiến Văn bị NG một lần ở cảnh hôn, sau khi bổ tang lại xong, lần tiếp theo đã có thể qua dễ dàng, Âu Dương Thiên Nhiên có chút cảm thán, nghệ sĩ hạng một đúng là nghệ sĩ hạng một, trong lcs đóng phim, ngoại trừ những cảnh quay phải treo dây thép ra, thì những cảnh quay khác chỉ cần hai ba lần đã có thể thông qua. Kỹ thuật diễn quả thực không chê được.
"Thế nào? Có học được thêm gì không?"
Lương Kiến văn ngồi xuống cạnh Âu Dương Thiên Nhiên, một bên cầm chai nước suối lạnh uống, một bên lại cười hỏi Âu Dương Thiên Nhiên. Hắn phát hiện Âu Dương Thiên Nhiên rất thích học hỏi, những lần mà cậu ấy không có suất diễn, đôi khi sẽ đứng một bên quan sát bọn hắn diễn, lại còn rất nghiêm túc.
Có lẽ ban đầu còn tưởng rằng Âu Dương Thiên Nhiên đang diễn kịch, nhưng lâu dần, ai cũng phát hiện gia hoả này thật sự ở một bên quan sát để học tập. Có được bao nhiêu người mới như cậu ấy nghiêm túc học tập để tăng kỹ thuật diễn cơ chứ. Huống chi, Âu Dương Thiên Nhiên cũng đâu phải là đại thiếu gia hay phú nhị đại lắm tiền nhiều của.
"Có một chút."
Nghe vậy ánh mắt Lương Kiến Văn hiện lên chút tán thưởng.
Ở chung với Lương Kiến Văn tính đến nay cũng một tháng, Âu Dương Thiên Nhiên đã có chút hiểu biết về tính cách của anh ta. Con người của Lương Kiến Văn rất rộng rãi, đối với ai cũng điều rất từ tốn lễ phép, với nữ thì lại tôn trọng. Từ khi xuất đạo cho đến nay, tuy rằng cũng có khá nhiều tai tiến, nhưng nghe nói đều là giả cả. So với nhiều nghệ sĩ nhất tuyến mà nói, Lương Kiến Văn là một người phi thường dễ ở chung, cho nên nhân duyên của anh ta rất tốt.
"Cảnh quay buổi chiều là trọng điểm, cùng cố lên nhá."
Đã hết giờ nghỉ ngơi, Lương Kiến Văn lập tức phải trở lại để chuẩn bị cho cảnh kế tiếp. Câu nói vừa rồi của anh ta dường như có thâm ý khác, khiến Âu Dương Thiên Nhiên không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Không sai, cảnh quay vào buổi chiều rất quan trọng, có thể nói, đây chính là tinh hoa của toàn bộ phim. Cụ thể là, nam chính Phong Hành Vân vì nữ chính, quỳ gối trước mặt Phong Lăng, muốn được Phong Lăng chấp nhận, nhưng cuối cùng lại bị Phong Lăng phản đối, ơn nữa còn phế đi võ công bấy lâu của Phong Hành Vân, đem y đuổi ra khỏi cửa nhất phái thần y.
Vì cảnh diễn chiều nay, cả ngày hôm qua không có suất diễn nên Âu Dương Thiên Nhiên đã dành toàn bộ thời gian để nghiên cứu, có điều, chung quy cậu vẫn cảm thấy có một số chỗ dường như không đúng lắm.
"Em đi ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay lại."
Âu Dương Thiên Nhiên thông báo cho Hạ Tuấn Quân một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.
Thời gian gần đây, suất diễn của Âu Dương Thiên Nhiên hầu như không có, nên thường xin phép đi ra ngoài, lại còn không có ai đi theo. Ban đầu Hạ Tuấn Quân còn lo lắng trong lòng, có điều về sau lại phát hiện lần nào Âu Dương Thiên Nhiên cũng đều bình an trở về, hơn nữa theo lời cậu ấy nói là đi không xa lắm, chi nên Hạ Tuấn Quân cũng buông xuống bất an.
"Tôi và cậu cùng nhau ra ngoài đi, dù sao th sáng nay cậu cũng không có cảnh diễn, buổi trưa cho cậu thêm cơm có được không?"
Dạo gần đây, đồ ăn của đoàn phim hình như không tốt lắm, nhìn xem, dáng người của Âu Dương đã có chút gầy xuống rồi. Nếu như bộ dạng này của nhị thiếu gia bị chủ tịch và chủ tịch phu nhân nhìn thấy được, hắn nhất định sẽ ăn đủ nha. Cho nên lần này hắn nhất định phải đưa vị nhị thiếu gia này ra ngoài ăn một bữa no đủ để bồi bổ.
Nghe được bữa trưa được thêm cơm, Âu Dương Thiên Nhiên không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
"Cũng được! Nhớ thêm nhiều cho em."
Mấy ngày gần đây đoàn phim đều ăn đi ăn lại có một món, khiến Âu Dương Thiên Nhiên cũng có chút ngán. Nếu đổi lại là cuộc sống trước kia, đừng nói là ngán, chỉ cần có thể ăn no thì đã vui vẻ rồi. Sau khi vào thế giới này, thật đúng là bị điều dưỡng mà, chẳng qua chỉ là món ăn lặp lại mấy lần mà đã cảm thấy phiền chán, về sau không biết cậu có thể trở nên kén chọn bắt bẻ hay không.
Trước đây Âu Dương Thiên Nhiên còn khó hiểu vì sao những thiếu gia nhà giàu lại kén chọn và bắt bẻ như thế, nhưng giờ lại có thể lý giải, nếu đã có điều kiện như thế, cớ gì phải muốn làm khổ mình?
Cùng Hạ Tuấn Quân đi chung một lát liền tách ra, Âu Dương Thiên Nhiên giả vờ đi vào nhà vệ sinh công cộng, nhìn quanh quan sát một chút, phát hiện không có cameras linh tinh gì, mới yên tâm đi vào không gian Hư Nghĩ.
"Hoan nghênh ký chủ tiến vào không gian Hư Nghĩ, thỉnh ký chủ lựa chọn kịch bản cùng hình thức giả thuyết, xin nhắc nhở nhá, thời gian nhiệm vụ của ký chủ chỉ còn 71 giờ đồng hồ, chúc ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ được giao."
Không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, thời hạn nhiệm vụ chỉ còn chưa đến ba ngày. Trong thời gian này, cảnh diễn của Âu Dương Thiên Nhiên còn thừa lại ba suất, hơn nữa ba suất diễn đó đã có thể diễn xong trong hai ngày, nếu như Âu Dương Thiên Nhiên không thể hoàn thành nhiệm vụ trong ba suất diễn còn lại, như vậy cậu sẽ không còn cơ hội nào khác.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng ít, cho dù là gần đây bộ phim 《 Tường Vi Hoa Khai 》 đã mang đến cho cậu một số lượng lớn nhân khí, cũng không thể khiến tâm tình của cậu vực dậy nổi nữa.
Sau khi Âu Dương Thiên Nhiên đã chọn xong kịch bản và nhân vật của《 Giang Hồ》, vừa định ấn chọn hình thức trở thành nhân vật, đột nhiên cậu có chút chần chờ. Lúc trước cậu vẫn luôn lựa chọn hình thức trở thành nhân vật, là bởi vì hình thức này so với làm khán giả quan sát càng có thể dễ dàng nâng cao kỹ thuật diễn của cậu. Nhưng thời gian gần đây, cậu phát hiện kỹ thuật diễn của mình tựa hồ đạt tới một bình cảnh nào đó, làm thế nào cũng đều không thể đột phá được. Bị khoá lại ở một cảnh diễn khó, mà cảnh diễn này, chính là phân đoạn mà cậu phải chuẩn bị thật kĩ vào buổi chiều này.
Nếu hình thức trở thành nhân vật vô dụng, vậy lần này cậu sẽ lựa chọn hình thức quan sát, biết đâu được, hình thức này có thể giúp cậu bắt được những chi tiết nhỏ mà chính cậu không thấy được.
Sau khi lựa chọn xong, hệ thống lập tức mô phỏng lại tình huống của nhân vật. Âu Dương Thiên Nhiên đứng một bên, nhìn những nhân vật hư cấu biểu diễn xuất sắc.
"Con thật sự đã quyết định?"
Cảnh mô phỏng là nhân vật Phong Lăng đứng ở trước thác nước, đưa lưng về phía Phong Hanh Vân và nữ chính đang quỳ trên mặt đất, y nhìn thác nước đang hối xả chảy xuống độ cao ba nghìn mét phía trước kia, ánh mắt phi thường bình tĩnh, nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
Phong Hành Vân nắm chặt tay nữ chính quỳ trên mặt đất, sau đó thâm tình nhìn nữ chính, ngẩng đầu lên, nhìn người đứng trước mặt chính mình, người đã nuôi mình từ nhỏ cho đến lớn, người mà bản thân xem như cha, như huynh đệ không thể thiếu, cũng là sư phụ của mình - Phong Lăng, dùng ngữ khí kiên định nói.
"Đúng vậy! Con muốn cùng Tiểu Như ở bên nhau, đời này, thiếu nàng ấy là không thể. Con biết, con làm như vậy, là trái với môn quy, cũng phụ lòng của sư phụ, nhưng đồ nhi hy vọng sư phụ có thể hiểu cho con, để đồ nhi có thể cùng nữ nhân mà bản thân yêu ở bên nhau."
"Các ngươi có thể ở bên nhau."
"Thật sao?"
Phong Hành Vân khó có thể tin được, không ngờ sư phụ cư nhiên sẽ sảng khoái đồng ý để cho hắn và người hắn yêu ở bên nhau như vậy.
Phong Lăng xoay người một cái, nhìn hai người đang quỳ gối trước mặt mình, một người là đại đệ tử mà bản thân đã nuôi dạy từ nhỏ đến giờ, một người là cháu gái của kẻ thù đã giết chưởng môn thần y phái đời trước, mặt vô biểu tình, trong mắt như vực sâu tĩnh mịch không thấy đáy.
"Ngươi muốn cùng cô ta ở bên nhau, lập tức liền rời khỏi sư môn, dựa theo môn quy, ta sẽ đem toàn bộ võ công của ngươi huỷ bỏ, thu hồi tất cả những món đồ mà ta đã ban cho ngươi, về sau ta sẽ không còn là sư phụ của ngươi nữa. Ngươi về sau sống hay chết, đều không quan hệ gì đến thần y phái ta."
"Sư phụ......"
Phong Hành Vân mở to hai mắt, không thể tin vào những lời vừa rồi mà mình nghe được, sư phụ của hắn chẳng những muốn phế bỏ võ công của hắn, mà còn muốn trục xuất hắn ra khỏi sư môn. Sao có thể? Sư phụ của hắn sao có thể làm như vậy được, hắn không tin. Sư phụ nhất định đang lừa hắn, người chỉ muốn hù dọa hắn mà thôi.
Trong lòng Phong Hành Vân tự nhận định rằng Phong Lăng sẽ không làm như vậy, hắnngửa đầu, quật cường mà nói.
"Đồ nhi đời này chỉ muốn cùng Tiểu Như ở bên nhau, sư phụ người sẽ không thể chia rẽ tụi con. Nếu sư phụ không đồng ý, như vậy đồ nhi, chỉ có thể lựa chọn rời đi. Sư phụ muốn trừng phạt đồ nhi như thế nào, đồ nhi cũng sẽ không một câu oán hận."
"Hành Vân......"
Nữ chính Tiểu Như vô cùng cảm động, nàng không nghĩ rằng Phong Hành Vân lại nguyện ý vì mình mà lại hy sinh nhiều như vậy. Thậm chí, không tiếc từ bỏ võ công của chính mình, trở thành một cphế nhân. Nàng quá mức cảm động, liếc mắt đưa tình mà nhìn Phong Hành Vân. (Âu cũng là do muốn lấy lòng người yêu:)))) phế là vừa.)
Mà Phong Hành Vân cũng chứng minh lời nói của mình là thật, gắt gao nắm lấy tay của Tiểu Như, kiên định nhìn sư phụ mình.
Đôi mắt của Phong Lăng ban đầu giống như sao trời trong đêm tối, đột nhiên xuất hiện gợn sóng. Dường như trong trong phút chốc ánh sáng vụt tắt, lại tựa như ánh trăng thiếu đi soi sáng của mặt trời. Ánh mắt xinh đẹp kia trở nên phức tạp, không ai có thể hiểu được y đang suy nghĩ điều gì, chỉ mạc danh cảm giác được y khó chịu. Không chỉ là Phong Hành Vân đang quỳ trên mặt đất, hay là Âu Dương Thiên Nhiên đang đứng một bên quan sát cũng cảm nhận được rõ ràng một cổ cảm xúc khó chịu bật ra. Giống như một trái tim hoàn chỉnh bị một bàn tay bóp chặt, không ngừng bóp chặt. Khiến cho Âu Dương Thiên Nhiên cảm giác hô hấp đều trở nên khó khăn, mà trái tim bởi vì khó hô hấp lại dấy lên đau đớn.
Ống tay áo màu trắng tinh khiết nhấc lên một hồi thanh phong, mang theo vài tia nước lạnh lẽo, ngay sau đó, hơn mười cây ngân châm từ trong tay áo to rộng trong của y bắn ra. Phong Hành Vân ban đầu còn quỳ trên mặt đất đột nhiên bị một cổ nội lực đánh bay ra ngoài, tiếp đó, mấy chục cây ngân châm lập tức cắm trên người hắn.
"A......"
Tiếng kêu bi thảm vang lên quanh quẩn trong sơn cốc, đau đớn đến nỗi từng bầy chim tước hoảng sợ bay đi.
Xen lẫn trong tiếng kêu gào thê thảm ấy mang theo khiếp sợ, tuyệt vọng còn có cả kinh ngạc.