Cuối cùng Lạc Lạc và một nhóm người của Ngụy Ngọc Minh đi lên phòng giáo vụ trong tiếng ồn ào nhốn nháo của các bạn học khác.
Khác với mọi lần, lần này Lạc Lạc không hề bị thương, chỉ có điều một thân ướt nhẹp và quần áo bụi bẩn cùng với những lần Ngụy Ngọc Minh tác quai tác quái cũng đủ để thầy giám thị quy Ngụy Ngọc Minh và đồng bọn vào cái tội bắt nạt bạn học.
Chỉ có điều thầy giám thị tuy hùng hùng hổ hổ thế nhưng lại không phạt tụi Ngụy Ngọc Minh nặng nề gì.
Ngụy Ngọc Minh ôm hai bên mặt đau xót, lên tiếng tố cáo.
“Thưa thầy, là do bạn học Lạc Lạc đánh bọn em trước, thầy nhìn vết đánh trên mặt em và các bạn khác đi.”
Thầy giám thị quả thật nhìn thấy những vết thương đó, nhưng bảo một nữ sinh hay bị bắt nạt hội đồng như Lạc Lạc đánh bọn họ thì là điều không tưởng.
“Bọn em không có nói dối.”
Trước đây thầy giám thị cũng từng bị bắt nạt như vậy nên rất đồng cảm với những bạn có hoàn cảnh tương tự, thầy ấy cũng nghe đến chuyện Lạc Lạc bị bạn bè bắt nạt, thế nhưng thầy chỉ là một người có hoàn cảnh bình thường, trong khi một số học sinh trong trường lại có gia thế không thể xem thường.
Gi ống như bây giờ vậy, không thể xử phạt Ngụy Ngọc Minh một cách quá nặng được.
Thầy giám thị nghe vậy bèn quay sang Lạc Lạc muốn cô nói.
“Thưa thầy, là các bạn ấy dội nước vào người em, còn đẩy em xuống đất, sau đó em cũng không biết vì sao mà bọn họ lại quay sang đánh nhau nữa.” Gionjg Lạc Lạc vốn đã mềm mỏng, khi nói chuyện như vậy càng gây cho người khác cảm giác thương tiếc hơn.
Chỉ có điều mấy câu nói ấy lại khiên cho Ngụy Ngọc Minh trợn trừng mắt.
“Mày nói láo, cái con nhỏ điên này, mày dám đặt điều ăn không nói có không hả?”
Thầy giám thị vốn đã không thích nữ sinh chua ngoa như Ngụy Ngọc Minh, nay nghe cô ta nói vậy thì càng nhíu mày chặt hơn.
"Em nói chuyện với bạn học như vậy hả?’
“Nhưng thưa thầy, là nó nói láo trước, chúng em không hề đánh nhau, là do nó đánh bọn em.”
Lạc Lạc cười thầm, sau đó giả bộ bị khí thế của Ngụy Ngọc Minh dọa lùi về phía sau.
“Em không nói láo, làm sao em tự dội nước lên người mình được kia chứ.”
Vừa nói Lạc Lạc vừa sụt sịt, bình thường nguyên thân toàn bị đám người này bắt nạt. Bây giờ Ngụy Ngọc Minh mới chịu ấm ức một chút thôi đã tỏ ra oan bằng trời rồi, vậy không hiểu những năm tháng nguyên thân sống lầm lũi rồi có những giây phút phải dùng dao cứa vào da thịt sẽ như thế nào.
Ngôn luận đẩy con người ta đi đến đường cùng, ở một nơi như trường trung học, vậy mà vẫn có những lời nói ác ý buộc con người ta phải dừng lại cuộc sống.
Lạc Lạc nguyên bản lại sống khép mình và nhu nhược đến vậy, không biết bao năm qua đã chịu đựng trong đau khổ tới mức nào.
Ngụy Ngọc Minh tức giận. “Nước là tao dội, nhưng mặt tao là do mày đánh, mày có dám cãi không?”
“Cậu có bằng chứng là tôi đánh cậu không?”
Lạc Lạc rụt rè hỏi.
Ngụy Ngọc Minh nghe tới đây thì khựng lại, vì để việc bắt nạt bạn bè được suôn sẻ nên Ngụy tiểu thư đây đều chọn những chỗ không có camera giám sát để ra tay, nào ngờ lại có ngày lấy dây buộc mình.
“Mày… mày…”
“Đủ rồi!” Thầy giám thị không muốn dong dài nữa, bèn nói. “Lạc Lạc, em đi về kí túc xá thay đồ đi, hôm nay thầy sẽ báo với giáo viên của em để em nghỉ buổi chiều nay. Còn năm người các em ở lại đây viết bản kiểm điểm đủ 3000 chữ cho thầy, xong mới được đi.”
Ngụy Ngọc Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không làm được gì, chỉ có thể hậm hực nhìn Lạc Lạc rời đi.
Lạc Lạc đứng một lát thì đồng phục trên người cô cũng không còn rỉ nước như trước nữa, chỉ có điều cái cảm giác vải vóc dính trên da thịt vào trời thu hơi lành lạnh này cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.
Cũng may là từ phòng giáo vụ đi về phía kí túc xá của cô cũng không xa, chỉ cần đi qua một con đường rợp bóng cây là được rồi.
Học sinh ở trường THPT số 2 hầu như đều ở trong kí túc xá của trường, bởi vì trường thường có những nhà đầu tư lớn cộng với có rất nhiều con ông cháu cha học trong trường thế nên cơ sở vật chất ở đây có thể nói là nhất nhì ở thủ đô này.
Lạc Lạc cũng là một học sinh nội trú, điều đó giúp cho cô dễ dàng hơn trong nhiều việc.
Đang đi, bỗng dưng Lạc Lạc nhìn thấy một con đường khác, hình như đường đó đi sẽ nhanh hơn và cũng ít người qua lại hơn.
Cô bèn rẽ ngang, con đường này nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, chỉ có điều nó ở sát mép tường, cộng với việc nó hơi cong cong quẹo quẹo nên khá ít người đi.
Lạc Lạc bước đi trong những phiến lá thu rụng, tâm trạng cô khoan khoái đến lạ, cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận cái không khí thanh xuân mà lâu lắm rồi bản thân chưa được trải nghiệm.
Thì đúng lúc này.
“Rầm!”
“Cẩn thận đó!”
Lạc Lạc bị đụng ngã nằm luôn ra nền cỏ, người con trai đang đè lên người cô trừng lớn mắt, chính Lạc Lạc cũng không ngờ chuyện phi lí bực này có thể xảy ra.
bởi vì… bọn họ vừa mới môi kề môi…