Ngày hôm sau, Lạc Lạc đến trường trong ánh mắt chăm chú của nhiều người.
Sau bức ảnh đột nhiên trở nên hot trên diễn đàn, Lạc Lạc đi tới đâu khiến bao ánh mắt phải ghé nhìn tới đó.
Có người bắt đầu so sánh cô với Lạc Hiểu Khuê, Lạc Hiểu Khuê được công nhận trong trường cũng bởi vì cô ta xinh đẹp và giống như một vị thánh mẫu, nhưng sau sự kiện ngày hôm qua, ấn tượng Lạc Hiểu Khuê với mọi người đã sụp đi phân nữa.
Lạc Hiểu Khuê vậy mà lại dùng giọng điệu đó để nói chuyện với em gái mình, còn có thể nói rằng Lạc Lạc đừng đến gần Tần Thương trong khi giữa cô ta và Tần Thương cũng chẳng có gì.
Bước vào cửa lớp học, Lạc Lạc bỗng dưng thấy bàn ghế của bản thân rất lộn xộn, trên bàn còn không thiếu gì những vết phấn nghệch ngoạc và những lời châm chọc độc ác.
Ánh mắt cô trầm xuống ngay tại giờ phút đó, Lạc Lạc đi vào, sau đấy nói lớn tiếng.
“Là ai làm?”
Ngày xưa Lạc Lạc cũng phải chịu những trò như vậy, nhưng thay vì chất vấn như bây giờ, nguyên chủ nhút nhát của ngày xưa chỉ có thể chịu đựng ấm ức rồi cắn răng lau bàn ghế.
Cả lớp không có ai lên tiếng, đúng lúc Lạc Lạc muốn phát giận thì Tần Thương và Ngô Thiếu Hoằng lại cùng nhau đi vào lớp.
Hai vị thiếu gia nhà giàu vừa đi vừa không quen hoạnh họe nhau, người lườm ta một cái, ta đá xéo người một câu, không ai chịu nhường ai, nhìn cảnh này mọi người còn nghĩ hai người đó chuẩn bị xông vào đánh nhau luôn đến nơi.
Nhưng khi nhìn thấy chiếc bàn lộn xộn của Lạc Lạc, cả hai bỗng dừng nói chuyện, Tần Thương bình thường đã lạnh lùng rồi, khi cậu tức giận khí lạnh trên người còn khủng bố hơn nữa, không khác gì một chiếc máy điều hòa 17 độ di động.
“Là ai?”
Gi ọng cậu trầm trầm khiến cho tất cả các bạn trong lớp bỗng dưng run sợ, bọn họ cúi gằm mặt xuống không dám lên tiếng.
Không ai biết tại sao Tần Thương đột nhiên muốn ra mặt thay cho Lạc Lạc, vốn dĩ Lạc Lạc bị bắt nạt cũng đâu có ít, ai mà ngờ được lần này mọi chuyện lại chuyển hướng và diễn biến theo chiều khác hoàn toàn.
Một lát sau, khi Tần thiếu gia bắt đầu hết kiên nhẫn thì có một cô bạn gái bị bạn trong lớp đẩy lên.
Cô gái đó đắc tội khá nhiều người trong lớp rồi, tuy xinh đẹp nhưng tính cách lại khiến người ta không ưa nổi nên không ít lần làm cho người khác cảm thấy ghét.
Thế nên cô gái đó bị đẩy lên trên cũng chỉ có thể trách bản thân cô ta khiến cho nhiều người không ưa mà thôi.
Cô gái xinh đẹp run như cày sấy, tuy nhà cô ta có tiền nên mới có thể vênh mặt được với không ít người nhưng cô ta vẫn rất sợ Tần Thương, so với Tần Thương, nhà cô ta còn không bằng một góc.
Gia đình cô ta chẳng phải nhà giàu có quá mức, còn không bằng nhà họ Lạc, nhưng cô ta dám bắt nạt Lạc Lạc bởi vì cô ta là đàn em của Lạc Hiểu Khuê, cô ta vẫn luôn khoe khoang bản thân được chơi với nhóm bạn của nữ thần. Thế nên nhìn thấy cảnh nữ thần chật vật ngày hôm qua, cô ta đã nghĩ ngay đến việc làm cho Lạc Lạc xấu mặt để lấy lại mặt mũi cho Lạc Hiểu Khuê.
Nhưng đâu có ai ngờ tới giữa đường lại nhảy ra một vị đại thiếu gia giống như con trời.
Nữ sinh ấy bị Tần Thương nhìn tới mức suýt chút nữa thì bât khóc. Thực ra Tần Thương làm cho người khác sợ hãi cũng là vì năm mới vào lớp 10, có một tên đầu gấu trong trường không ưa Tần Thương nên bèn tụ tập đàn em đánh nhau với cậu.
Nào ngờ tên đầu gấu ấy không thành công mà còn bị đánh đến mức nhập viện, sau đó thì bị nhà trường đuổi học. Mọi người nghi ngờ do nhà họ Tần nhúng ta vào, bởi vì chỉ có như vậy cái tên đầu gấu cũng thuộc gia đình giàu có kia mới phải ôm đồ cuốn xéo nhanh đến như thế.
Lạc Lạc đứng dựa vào tường, sau khi nhìn thấy nữ sinh kia tiến lên thì cười nhếch môi.
Đây cũng chỉ là một nhân vật phụ lót đường bị Lạc Hiểu Khuê dùng chán rồi vứt bỏ mà thôi.
“Cậu, mau đổi bàn của cậu qua đây cho tôi.”
Cô gái đó bị Lạc Lạc nói chuyện kiểu đấy thì vô cùng tức giận.
“Cậu nói chuyện với tôi kiểu gì đó?”
Nhưng cô ta vừa mới nói xong thì đã bị Ngô Thiếu Hoằng trừng mắt một cái khiến cho không dám ho he thêm điều gì nữa.
Tần Thương cau mày.
“Đổi.” Xưa nay Tần thiếu gia chưa bao giờ muốn nhiều lời với người khác ngoài Lạc Lạc, thế nên cô gái kia cũng chẳng có phúc phần ấy.
“Tôi lau cho cậu là được chứ gì.” Cô ta hằn học, mấy bàn học này nhìn thì nhỏ nhưng chuyển qua chuyển lại trong lớp thì rất cồng kềnh, thế nên cô ta mới phải nhục nhã nói như vậy.
Chỉ có điều, không may cho cô ta là.
“Không, tôi thấy bẩn, cậu đổi ngay cho tôi.”
Cô gái kia tức tới phát khóc nhưng lại chẳng làm được gì, chỉ có thể đổi bàn qua lại trong ánh mắt của tất cả bạn học trong lớp.
Đây là lần đầu tiên cô ta phải chịu sự nhục nhã như thế này.