Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

Mọi người trong trường sau khi biết được tin tức đó lập tức làm ầm lên.

Lạc Lạc và Lạc Hiểu Khuê liền trở thành trung tâm của mọi sự bàn tán. Chỉ có điều lần này mọi chuyện lại thực sự đi theo ý Lạc Hiểu Khuê, bởi vì tất cả học sinh trong trường đều cho rằng Lạc Lạc là người chép tranh.

Chuyện Lạc Hiểu Khuê từng đi thi hội họa và có được một bức trang cực đẹp được một họa sĩ lớn trong nước công nhận năm xưa là chuyện mà hầu như tất cả học sinh trong trường đều biết cả, thế nên dù Lạc hiểu Khuê có đang bị ghét hay bị nhiều người trong trường không thích cũng không khiến suy nghĩ của bọn họ thay đổi.

“Nhất định là do Lạc Lạc chép tranh, nếu không chỉ bằng cậu ta sao có thể vẽ được một bức tranh đẳng cấp như vậy cho được.”

“Đúng đó, đúng đó, tôi đã xem qua bức tranh đó rồi. Bằng Lạc Lạc thì sao có thể vẽ được, năm xưa Lạc Hiểu Khuê đi thi và có một bức tranh được công nhận thì mới được trường THPT số 22 của chúng ta gọi là nữ thần vườn trường. Bây giờ Lạc Lạc nổi rồi, có Tần thiếu gia và Ngô thiếu gia chống lưng nên cái gì cậu ta cũng dám làm nhỉ?”

“Xì, đúng là chị nào em nấy, tôi thấy Lạc Lạc chẳng tốt mà Lạc Hiểu Khuê cũng chẳng ra gì. Hừ…”



Lạc Lạc không chú ý tới những lời ra tiếng vào đó, chỉ cần đến lúc mọi chuyện cần rõ ràng thì tự khắc nó sẽ rõ ràng thôi.

Nhưng Lạc Lạc nghĩ vậy không có nghĩa là hai cậu trai Tần Thương và Ngô Thiếu Hoằng cũng nghĩ như vậy.

Dạo gần đây hai vị thiếu gia rất hay bốc hỏa, chỉ cần gặp được người nói xấu sau lưng Lạc Lạc thì hai vị đó nhất định sẽ cho người kia biết tay.

Thế nên trong một khoảng thời gian sau đó, trong trường chỉ có những lời nói xấu Lạc Hiểu Khuê chứ không hề có nửa lời liên quan đến Lạc Lạc.

Nhưng Lạc Hiểu Khuê lại không được may mắn như vậy, không có người khác che chở, hào quang nữ chính cũng dần biến mất do hiệu ứng cánh bướm thì phía Lạc Lạc nên cô ta thường xuyên bị mọi người nhìn với ánh mắt bất thiện cùng với việc không còn thân thiết như xưa cũng là chuyện hết sức bình thường.

Mấy ngày gần đây Lạc Hiểu Khuê sống không được tốt. Lạc Đại Hòa và Lã Vân Nhi bắt đầu xảy ra nhiều tranh chấp và bất hòa, Lạc Hiểu Khuê không biết vì sao hai người họ lại cãi nhau, chỉ biết sau mỗi trận cãi vã Lạc Đại Hòa nhất định sẽ đóng sập cửa đi ra ngoài rồi cả đêm không về.

Lã Vân Nhi cũng dần trở nên cáu kỉnh, chuyện bà ta mắng chửi Lạc Hiểu Khuê là chuyện xảy ra thường xuyên, càng ngày Lạc Hiểu Khuê càng không muốn trở về căn nhà không bằng một góc của ngày xưa ấy.

Thực ra căn nhà bây giờ cũng được tính là xa hoa và dùng rất nhiều tiền để mua, nhưng nó lại không được bằng với khung cảnh ngày xưa cô ta thường ở. Căn phòng bây giờ của cô ta còn không bằng một phần ba căn phòng cũ của ngày xưa nữa.

Sống trong giàu có lâu rồi, Lạc Hiểu Khuê thực sự không chịu nổi.



Cô ta bắt đầu trở lên cáu kỉnh và bực bội, cô ta chỉ mong Lạc Lạc đi chết đi, vì chính Lạc Lạc là nguồn cơn của tất cả mọi việc, nếu không có Lạc Lạc, cô ta vẫn được ba mẹ thương yêu, vẫn là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Lạc gia, còn là nữ thần vạn người kính ngưỡng của trường THPT số 2.

Tất cả là do Lạc Lạc, là do Lạc Lạc. Cô ta chỉ hận vì sao Lạc Lạc còn chưa đi chết đi kìa.

Vài ngày sau, Lạc Lạc và lạc Hiểu Khuê được gọi lên phòng vẽ tranh, vị họa sĩ già được mọi người tôn sùng đang đứng giữa một số học sinh cũng tham gia lần nộp tranh này.

Vị họa sĩ già đó nhìn cả hai cô gái, ông nâng bức tranh bên phải lên nhìn, sau đó lên tiếng.

“Em học sinh nào là Lạc Hiểu Khuê?”

Ngay lập tức, tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên, len lỏi vào trong tai của Lạc Lạc.

“Đó, tôi biết ngay là Lạc Lạc chép tranh mà.”

“Đúng vậy, nếu không thì sao ngài ấy lại gọi Lạc Hiểu Khuê chứ?”

“Tôi đoán ngay được điều này ngay từ đầu rồi, dù tôi không thích Lạc Hiểu Khuê nhưng năng lực của cậu ta đã rõ như ban ngày, trong khi Lạc Lạc thì chẳng có gì nổi bật, thế nên Lạc Lạc chắc chắn là người chép tranh.”

Vị họa sĩ già đó mỉm cười hiền từ nói với Lạc Hiểu Khuê.

“Bức tranh này rất đẹp.”

Lạc Hiểu Khuê như được đại xá, mừng rối rít cảm ơn, rồi cô ta lập tức liếc trộm Lạc Lạc, nụ cười đắc thắng nở rộ trên đôi môi màu hồng nhạt.

Chỉ có điều ngay sau đó Lạc Hiểu Khuê lại không thể cười nổi nữa. Bởi vì vị họa sĩ đó đã tiếp tục nói.

“Chỉ có điều, thầy thấy bức tranh này tuy đẹp nhưng lại thiếu sự sống động, vẽ về ngày bình minh nhưng lại không khiến cho người xem cảm giác được sự huy hoàng và sức sống tiềm tàng trong nó. Lạc Hiểu Khuê, em nên nói thật cho thầy biết về tất cả mọi chuyện.”
Nhấn Mở Bình Luận