Lạc Hiểu Khuê sợ đến tái mặt.
Không thể, không thể như vậy được.
Rõ ràng trên tranh của Lạc Lạc không có ghi ngày tháng năm nên cô ta mới dám trộm cắp đạo nhái tranh.
Tại sao bây giờ lại xuất hiện bức ảnh này. Tại sao có thể như thế được kia chứ?
Lạc Hiểu Khuê ngập ngừng mãi, sau đó cô ta mới nói những lời khác một cách khô khốc.
“Không thể nào, nhất định là ảnh ghép.”
Lạc Hiểu Khuê tránh xa mọi người, hồn bay phách lạc.
“Đúng vậy, nhất định là ảnh ghép, không thể có chuyện đó được. Đây là tranh tôi vẽ bằng mồ hôi công sức, không… không…”
Mọi người nhìn Lạc Hiểu Khuê bằng ánh mắt không đồng tình. Chứng cứ rành rành ra đó rồi còn liên mồm chối cãi. Chính vị họa sĩ kia cũng nói tranh của Lạc Hiểu Khuê không bằng Lạc lạc đó sao?
“Còn không chịu nhận sao? Chứng cứ rành rành ra đó mà vẫn còn muốn chối cãi?”
“Sao tôi thấy Lạc hiểu Khuê nói cũng có ý đúng nhỉ, biết đâu Lạc Lạc biết có ngày hôm nay nên đã chuẩn bị từ trước, chỉ chờ được show tấm hình này ra thì sao?”
Lạc Lạc dơ bức ảnh ra.
“Trên này không hề có dấu hiệu chỉnh sửa cắt ghép qua, không tin thì mọi người có thể gọi người chuyên về những mảng này đến để kiểm tra. Và trong bức ảnh cũng có một quyển lịch nhỏ, trên đó cũng ghi ngày tháng em chụp bức ảnh này, không thể sai sót được.”
Thật tình cờ là vị họa sĩ già kia cũng biết cách xem ảnh có phải ảnh ghép hay không.
Ông ấy nhìn qua một lươt, sau đó mới thở dài và lắc đầu nói với Lạc Hiểu Khuê.
“Lạc Hiểu Khuê, bức tranh này đích xác là của bạn học Lạc Lạc, em còn muốn chối sao?”
Lạc Hiểu Khuê sợ hãi vô cùng.
“Không, không thể nào. Em không phục.”
Vị họa sĩ già kia càng nhìn Lạc Hiểu Khuê cứ mãi cứng đầu cứng cổ như vậy thì chỉ có thể thở dài.
“Vậy em còn bằng chứng nào khác chứng minh bức tranh đó là do em vẽ không?”
Lạc Hiểu Khuê cứng họng không nói được gì.
Cô ta chỉ có thể bật khóc rồi vội vã chạy ra ngoài.
Chuyện Lạc Hiểu Khuê chép tranh là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Thế nên ngay ngày hôm đó, tin tức nữ thần đạo nhái đã được truyền đi rất xa. Toàn thể học sinh trong trường THPT số 2 đều há hốc miệng vì không thể tin nổi nữ thần mà họ luôn sùng bái lại có thể làm ra hành động vô liêm sỉ đến mức đó.
Cùng ngày hôm ấy, nữ thần đột nhiên gặp tai nạn giao thông và được đưa vào bệnh viện.
Mọi người đều biết Lạc Hiểu Khuê trong sĩ diện, thế nên không thể chấp nhận được việc xấu xa của bản thân bị phơi bày.
Sau khi nghe tin Lạc Hiểu Khuê bị xe tông nhập viện, Lạc Lạc lập tức xin nghỉ buổi hôm đó.
Tần Thương thấy Lạc Lạc đi ra khỏi lớp thì cũng đi theo.
“Cậu đi đâu? Tôi đưa cậu đi.”
Lạc Lạc lắc đầu từ chối. Cô thấy dạo gần đây Tần thiếu gia đã bắt đầu ít trốn học đi rồi, dù Tần thiếu gia luôn đứng đầu bảng thì Lạc Lạc vẫn không muốn vì mình mà Tần Thương làm mất đi chuỗi ngày chăm chỉ phấn đấu.
“Không cần đâu, tôi bắt xe là được rồi.”
Tần Thương thấy Lạc Lạc từ chối thì cũng không giận, cậu chỉ lẳng lặng đi theo cô từ lúc rời khỏi lớp đến khi lên xe.
Lạc Lạc cũng thật hết cách với vị đại thiếu gia này.
“Cậu đi học không thú vị hơn việc đi theo tôi thế này à?”
Tần Thương ngả người vào ghế dựa phía sau, nhắm mắt nói.
“Không phải là do tôi sợ cậu bị bắt nạt rồi không biết đường tìm ai mà khóc lóc sao.”
“Tôi là người như vậy sao?”
Tần Thương hé mắt ra nhìn cô, sau đó tự nghĩ tự cười.
“Chứ còn gì nữa.”
“Hừ.”
Hai người không nói gì cho đến khi chiếc xe taxi dừng lại ở bệnh viện nhân dân số 1 của thành phố.
Tần Thương xuống trước, sau đón còn đưa tay ra đỡ ở trên cho cô khỏi đụng đầu.
Hai người đi vào trong bệnh viện, Tần thiếu gia bèn hỏi.
“Sao cậu lại muốn tới đây thăm bà chị gái đó của cậu vậy?” Người khác tôn xưng Lạc Hiểu Khuê làm nữ thần nhưng trong mắt Tần thiếu gia thì vị tiểu thư Lạc gia đó thật chẳng ra gì.
“Đến làm vài chuyện quan trọng, sau này cậu sẽ biết thôi.”
“Không thể tâm sự với tôi trước hả?”
“Không.”
Đến trước cửa phòng bệnh 701, Lạc Lạc đẩy cửa đi vào, lúc đi đến bên trong thì cô đã nhìn thấy Lạc Đại Hòa và Lã Vân Nhi đứng chờ sẵn ở đó.
Lạc Đại Hòa vừa nhìn thấy cô đã tỏ ra không vui.
“Mày làm gì ở đây?”
Lạc Lạc đi vào, sau đó mới nói một cách nhỏ nhẹ.
“Đương nhiên là đến thăm chị gái ruột của tôi rồi.”
“Mày có ý gì?”
Lạc Đại Hòa vừa muốn nổi bão thì ông ta bất chợt nhìn thấy Tần Thương.
Tuy Tần gia và Lạc gia không hợp tác nhưng ông ta vẫn may mắn nhìn thấy Tần thiếu gia mấy lần, thế nên chỉ cần nhìn thoáng qua là ông cũng biết người tới là vị thiếu gia độc nhất vô nhị của Tần gia.
“Tần… Tần thiếu gia… sao cậu lại đến đây?”
Sau khi nghe thấy Lạc Đại Hòa nói như vậy, Lạc Hiểu Khuê lập tức quay sang với khuôn mặt sửng sốt.
“Tần Thương, có phải cậu đến thăm tôi đúng không?”
Tần Thương không buồn cho hai người này một sắc mặt tốt.
“Không, tôi đến vì Lạc Lạc.” Ý là, nếu Lạc Lạc không tới đây thì mấy người đừng mơ trông thấy được tôi.