Hơn năm phút sau, Lạc Lạc đỡ Lăng Hạo ra khỏi phòng vệ sinh với gương mặt đen xì.
Nhưng rõ ràng là Lăng thiếu gia lại cảm thấy rất vui vẻ, hắn liên tục nhìn qua Lạc Lạc, phát hiện cô không hề có ý định chú ý đến mình thì mới biết điều thu liễm ánh mắt lại.
Chỉ có điều cái nhìn nóng bỏng thỉnh thoảng vẫn lia qua, khiến Lạc Lạc tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Anh mà còn nhìn nữa thì đừng có trách tại sao lại phải ở lại bệnh viện một mình.”
Lăng nhị thiếu gia nghe vậy bèn lập tức nhận sai.
“Anh sai rồi, anh không nên làm như vậy.”
“Vậy anh sai chỗ nào?”
“Chỗ nào anh cũng sai hết.”
Nói như vậy chẳng khác nào Lạc Lạc đang làm mình làm mẩy, nhưng Lạc lạc cũng không thể bắt bẻ hắn được, chỉ đành cho hắn một cái nhìn sâu hoắm.
Một lát sau, quản gia đi vào với một hộp giữ nhiệt nhiều ngăn trông rất lớn.
Thấy hai vợ chồng hòa thuận ngồi đó, nhị thiếu gia cũng không có việc gì nghiêm trọng thì ông mới nở một nụ cười rồi đi gần vào.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi đem đồ ăn do đầu bếp trong nhà đặc biệt làm tới rồi đây.”
Vì nhị thiếu gia bị bệnh nên đầu bếp rất tận tâm làm ra những món dễ ăn dễ tiêu và đầy đủ dinh dưỡng cho người đang nằm trên giường bệnh.
Ông mỉm cười dọn đồ ăn ra, thấy Lăng Hạo cứ mãi nhìn Lạc Lạc thì cũng thấy lòng vui phơi phới theo.
Có ai mà không biết Lăng nhị thiếu gia của nhà họ Lăng lạnh nhạt và cực kì bạo ngược đâu, trước đây ông còn nghĩ khéo nhị thiếu gia sẽ không thực sự tìm được ý trung nhân, nào ngờ quay đi quay lại, thiếu phu nhân do trời ban lương duyên cũng đã tới rồi.
Đúng lúc này, vệ sĩ đang canh giữ bên ngoài đột nhiên mở cửa vào báo cáo.
“Thưa thiếu gia, là chúng tôi thất trách, đã để cho Lương Vi đã chạy trốn rồi ạ.”
Nghe thấy vậy Lạc Lạc cũng không bất ngờ, dù sao thì tính đến thời điểm hiện tại Lương Vi vẫn là nữ chính, trên người đeo hào quang, luôn thoát được khỏi hiểm cảnh là một điều bình thường mà những cốt truyện vẫn luôn có.
Nhưng Lăng nhị thiếu gia lại không cảm thấy vậy, ngược lại hắn còn bất ngờ cực kì, thêm vào nữa là tức giận, không nghĩ lại có người có thể trốn khỏi trùng trùng điệp điệp vệ sĩ của hắn.
Cô gái này rõ ràng là không bình thường, cần canh chừng đàng hoàng, không nên để cô ta đến gần Lạc Lạc nửa bước chân.
Nghe thấy tên của một người lạ mặt, quản gia bèn khó hiểu hỏi.
“Lương Vi?”
“Không có gì, bác về trước đi, nếu cần gì tôi sẽ gọi sau.”
“Được, thiếu gia và thiếu phu nhân mau dùng bữa đi, sáng mai tôi sẽ lại đến.”
Thấy Lạc Lạc vẫn còn đứng ở đó, có vẻ như cô cũng để tâm chuyện của Lương Vi hồi nãy, Lăng Hạo lại cảm thấy đây cũng chỉ là một chuyện cỏn con, không có gì để lo, hắn nhất định sẽ dẹp hết chướng ngại vật trên con đường vợ hắn đi.
Việc hôm nay là ngoài ý muốn, nhất định nó không thể phát sinh thêm một lần nào nữa đâu.
Nhất định là như thế.
“Tiểu Lạc, lại đây dùng bữa đi.”
Lạc Lạc quyết định ném chuyện của Lương Vi sang một bên, dù sao thì nữ chính của thế giới này cũng đã lệch lạc so với nguyên tác lắm rồi.
Theo như lời của hệ thống thì không sớm thì muộn ý thức của thế giới cũng sẽ thu lại vòng hào quang đó trên người Lương Vi.
Lúc ấy bằng với tính cách đắc tội khắp mọi nơi của nữ chính, cô ta sẽ không thể có cuộc sống êm ả như bây giờ được nữa.
Ngày hôm sau, Lạc Lạc có việc nên cần về trường một lát.
Trước khi đi Lăng hạo đã muốn cho vệ sĩ đi theo cô nhưng lại bị Lạc Lạc cản lại.
dù sao cô cũng đến trường, đây không phải nơi thích hợp để vệ sĩ đi cùng cô.
Vốn Lăng nhị thiếu gia đã không an tâm rồi, nhưng bị vợ yêu thuyết phục nên chỉ có thể âm thầm cho người theo sau bảo vệ cô mà thôi.
Dù sao làm như vậy cũng không phạm theo quy ước của Lạc Lạc, vệ sĩ riêng đi kè kè bên cạnh ở trong trường là điều khiến mọi người quá chú ý mà.
Chỉ có điều…
Cái may không tới cái rủi lại tới.
Qủa nhiên ban đầu Lăng Hạo lo lắng cho cô là đúng.
Lạc Lạc ngồi xe của lái xe nhà họ Lăng đến trường.
Vốn dĩ cũng không có việc gì xảy ra trong quãng đường ấy.
Nhưng khi cô vừa đặt chân được tới cổng trường đại học thì lại có một chiếc xe tải lao tới với vận tốc không gì cản nổi.
Rõ ràng chiếc xe đó đang mất lái, và nó lao thẳng về phía Lạc Lạc như thể đã được soi đường chỉ hướng sẵn.
Tiếng mọi người hò hét dần trở lên chói tai hơn, tiếng còi xe, tiếng gầm rú của động cơ tạo thành một bản nhạc hỗn loạn ngay trước nơi này.
“Trời ơi tránh ra đi!”
Không chỉ Lạc Lạc, những sinh viên ở gần chỗ cô cũng không thể nào mà phản ứng quá nhanh trong trường hợp này được.
Đây đúng là thời điểm cổng trường học đông đúc nhất, người này xô người kia ngã ra đất.
Chiếc xe tải ấy vẫn cứ lao tới.
Để rồi…
“Rầm!!!”