Mọi chuyện nói thì chậm nhưng diễn ra thì lại nhanh.
Tuy cô có thể nhìn thấy chiếc xe đó lao đến, nhưng lại không thể tránh.
Giống như ý thức của thế giới này quá lớn, nó đã biết cô là người xâm nhập, là một kẻ ngoại lai, nó buộc phải tìm ra cách để loại trừ cô.
Để giúp cho thế giới này chỉ xoay quanh nữ chính, Lương Vi vĩnh viễn độc tôn độc ngã.
Lạc Lạc nhắm mắt lại, đón nhận cơn đau kéo đến.
Hệ thống gào khản cả cổ, đây là lần đầu tiên trong ngần đó năm, Lạc Lạc thấy hệ thống nghịch tập lại có biểu hiện như thế.
[Ký chủ!!!]
“Rầm!”
Lạc Lạc ngã quỵ ra đường.
Ấy vậy nhưng cô lại không cảm thấy đau.
Đúng vậy.
Cô không cảm thấy đau đớn.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy bao nhiêu học sinh khác đang nằm ra đường.
Máu chảy đầm đìa.
Đây thực sự là vụ tai nạn thảm khốc nhất năm. Nó đã lấy đi tương lai của bao sinh viên nơi ngôi trường danh giá mà đáng lẽ ra họ sẽ ra đời để thực hiện ước mơ, để làm rạng danh ba mẹ.
Và trong lúc đó.
Lạc Lạc cũng nhìn thấy chính mình nằm trong đống máu chảy đấy.
Hai mắt Lạc Lạc trợn lớn.
Không thể nào.
Không thể có chuyện đó được, rõ ràng cô đang đứng đây, cô không có chuyện gì mà.
Chính hệ thống trong đầu cô cũng đang khóc lóc thảm thương.
[Ký chủ ơi huhuhu…]
Nhưng chính Lạc Lạc cũng không đủ bình tĩnh để trả lời nó.
Là ai cũng thế, nhìn thấy mình đang đứng ở trong đống máu đó cũng không thể bình tĩnh được.
Một lát sau, cô đột nhiên nâng hai tay lên…
Đúng như cô nghĩ, cô có thể nhìn xuyên thấu qua hai tay mình.
Cô nhìn xuyên xuống đường, nhìn thấy vệt máu đang loang dài.
Hệ thống bình tĩnh lại sau cú sốc.
[Ký chủ… tuy chúng ta thoát ra khỏi nhân vật giữa chừng nhưng nhiệm vụ vẫn được tính là hoàn thành.]
Lạc Lạc nghe hệ thống nói nhưng đầu chỉ thấy ong ong.
Thế nghĩa là…
Cô chết rồi sao?
Vậy Lăng Hạo phải làm sao bây giờ?
Một Alpha bạo ngược điên cuồng lại luôn cần có Omega khác dỗ dành thì phải sống sao qua đợt bộc phát tin tức tố đây?
Hệ thống an ủi cô.
[Ký chủ đừng lo lắng. Đây là nhiệm vụ cuối cùng trong tổng số các nhiệm vụ cứu rỗi mà ký chủ được giao rồi. Sau khi nhận được phần thưởng. Tôi sẽ giúp ký chủ đi đến các thế giới để gặp lại những nhân vật chính.]
Nghe thấy hệ thống nói như vậy nhưng lòng Lạc Lạc cũng không nhẹ nhõm đi bao nhiêu.
Khi bắt đầu có tình cảm với Lăng Hạo rồi, vậy mà thế giới lại ép cô phải rời khỏi đây.
Cô phải làm sao?
Lăng Hạo phải làm sao hả?
Nhìn thấy những người xung quanh bắt đầu phản ứng lại với sự kiện vừa rồi.
Có người hét lớn, có người khóc lóc, có người hoảng loạng cực độ.
“Mau gọi cảnh sát và cứu thương đi nhanh lên!”
“Trời ơi chết người rồi!”
“Mau! Có ai gọi hay chưa hả?”
Tên tài xế cũng bị kéo từ trên xe xuống.
Gã ta nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng nhũn hai chân và quỵ hẳn xuống đất.
Gã giết người rồi.
Không những là một mạng người, mà là rất rất nhiều người nữa kia.
Cảnh sát và cứu thương đến rất nhanh.
Chẳng mấy chốc cả con đường ngập trong máu đỏ cũng bị phong tỏa.
Cổng chính của đại học A chẳng mấy chốc trở thành nơi tất cả mọi người đi qua đó cũng e ngại.
Những bạn học còn cứu được thì sẽ được đưa lên xe cấp cứu để tới bệnh viện gần đây nhất.
Còn những người bỏ mạng thì chỉ đành nằm đó, chờ cảnh sát tới khám nghiệm hiện trường.
Và đương nhiên Lạc Lạc chỉ có thể nằm trên nền đất lạnh lẽo, không còn cơ hội nằm trên cáng cứu thương nữa.
Con số thương vong lần này quá lớn.
Có tám bạn học bị thương, có nhiều người bị thương rất nặng không biết sẽ ra sao.
Còn có năm người khác nằm dưới đất.
Chính thức bỏ mạng khi bánh xe đi qua.
Đúng lúc này.
Ngoài vòng cảnh sát bỗng nhiên trở lên ồn ào.
“Tránh ra!”
Giọng nói người đàn ông trầm khàn lúc này đã trở lên hoảng loạn cực kì.
Chỉ cần nghe thôi Lạc Lạc cũng biết người tới là ai.
Ngoài Lăng Hạo ra thì còn là ai nữa?
Lăng nhị thiếu gia đứng trong vòng trong của đám vệ sĩ, sau khi cảnh sát biết được đây là người nhà của nạn nhân thì cho hắn vào ngay lập tức.
Lăng Hạo chống nạng đi vào, bước càng lúc càng nhanh.
Khuôn mặt hắn lúc này đã trắng bệch không còn một giọt máu.
Sau khi đến chỗ Lạc Lạc, hắn đột nhiên ngồi thụp xuống.
Tiếng xương cốt va chạm với đất to đến nỗi làm cho Lạc Lạc còn tưởng chỗ xương đó đã nứt ra rồi.
Hắn ngồi trước mặt Lạc Lạc.
Bàn tay to lớn đưa ra, run rẩy đỡ lấy thân thể lạnh băng đanh nhắm nghiền hai mắt.
Hắn run run, sau khi để cô nằm lên đùi mình, hắn không phát hiện ra lúc này giọng hắn đã run rẩy cực độ rồi.
“Lạc Lạc… Tiểu Lạc… vợ yêu à…”
Nhưng hắn có gọi thế nào, Lạc Lạc cũng không tỉnh dậy và đáp lời hắn như mọi lần nữa.
Cô nằm đó, xinh đẹp như một thiên thần.
Nhưng máu đỏ loang ra khiến bức tranh thiên thần nhuốm màu u buồn cùng cực.