Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hệ Thống Show Ân Ái



Khán giả vô cùng phấn khích khi nghe tin có người sẽ mặc đồ nữ, nhưng nhóm đạo diễn ý thức được chuyện này không ổn, Tổng giám đốc Thẩm không giống với những minh tinh khác, anh không cần phải lấy lòng khán giả, cũng không cần làm theo sự sắp xếp của ekip chương trình, ngược lại ekip chương trình còn phải khóc lóc cầu xin anh phối hợp, trong tình cảnh này, êkip chương trình sao dám ép Tổng giám đốc Thẩm mặc đồ nữ?
Thực ra ở trong xe dã ngoại đã chuẩn bị vài bộ quần áo cho Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh không thích thì có thể thay bộ khác, nhưng tại sao ở đây lại có chuyện mặc đồ nữ?
Đạo diễn nhíu mày lại, ra hiệu bảo trợ lý của mình đi đến xe dã ngoại xem thử, trợ lý vừa mới đến gần, cửa xe đã được mở ra, ảnh đế Lương nhảy ra từ bên trong với chiếc áo choàng giống như của Trung Tiêu tướng quân trong bộ phim 《Tướng Quân, trên đầu còn đội thêm một bộ tóc giả, cậu cười tủm tỉm, quay người lại rồi đưa tay về phía cửa xe như định đỡ người ở bên trong xuống.
Không ngờ, bên trong thật sự có một bàn tay duỗi ra, nhưng không phải đặt lên tay của ảnh đế Lương, mà là đánh mạnh một cái lên tay cậu.
Bị đánh, nhưng Lương Trung Tuyền không hề tức giận, còn cười nói: “Nhanh lên, bé cưng, mau ra đây, để em đỡ xuống.”
Anh quay phim đưa máy quay lại gần, quay cảnh Tổng giám đốc Thẩm đang ở cửa xe.
Điều mà khán giả cảm thấy đáng tiếc đó là Tổng giám đốc Thẩm không hề mặc đồ nữ, anh chỉ mặc một bộ đồ màu sáng cùng kiểu với bộ của Lương Trung Tuyền, hai người một người đen một người trắng, một người đứng ở bên ngoài giơ tay ra, một người ở bên trong trừng mắt lườm người ở bên ngoài, nhìn vô cùng hòa hợp.
Vừa nãy, trong đầu các khán giả đều toàn là đồ nữ, nhưng bây giờ họ đã nhanh chóng quên mất chuyện này, họ ngây người trước “khung cảnh” trước mắt, Tổng giám đốc Thẩm mặc đồ cổ trang thực sự rất đẹp!
Chỉ là khi nhìn lên mặt, vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc của Tổng giám đốc Thẩm so với vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười của ảnh đế Lương trông phản cảm hơn, đây cũng là lý do khiến fan phản đối CP này trong thời gian đầu.

Giống như trong tập “Câu chuyện tình yêu ở nông thôn” kia, lúc ấy Thẩm Úc Tiều mặc một chiếc áo len màu xanh da trời, nhìn như một cậu chủ nhà giàu.

Còn bây giờ anh mặc lên mình một bộ đồ cổ trang, đội tóc giả, so với lúc đó thì đường nét trông mềm mại hơn nhiều, không chỉ vậy, nhìn còn uyển chuyển và tự nhiên hơn, cũng không có cảm giác là người hiện đại mặc đồ cổ trang, lại còn cùng xuất hiện với người phong lưu phóng khoáng như ảnh đế Lương, nên nhìn anh hiền lành hơn nhiều.

Các đường nét trên khuôn mặt nhìn cũng tinh tế hơn, vẻ đẹp ngang bằng với ảnh đế Lương, hoàn hảo đến mức không giống người thật.

Có phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.

Lương Trung Tuyền liếc mắt nhìn thấy trợ lý của đạo diễn đang ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người ở trước mặt, trong lòng không khỏi ghen tị, câu dịch người đến chắn ở trước tầm nhìn của người trợ lý, đồng thời tránh đường để Thẩm Úc Tiều xuống xe.
Chiếc áo choàng cổ khiến Thẩm Úc Tiều di chuyển hơi khó khăn, anh vịn tay lên cửa xe, do không cẩn thận nên vừa mới bước một chân xuống anh liền bị mất thăng bằng, Lương Trung Tuyền dùng một tay giữ lấy eo anh, cúi người xuống sau đó lại đứng lên, vác anh trên vai.
Thẩm Úc Tiều hoảng sợ, mặc dù anh không hét lên nhưng lại lập tức nắm lấy tóc của Lương Trung Tuyền.
Vấn đề là, tóc này không phải tóc thật, để được nhanh hơn chuyên viên trang điểm đã không cố định nó chắc chắn, khiến Thẩm Úc Tiều vô tình kéo rơi búi tóc giả của Lương Trung Tuyền trong lúc hoảng sợ.

Nhìn thấy tóc của ảnh đế Lương bị làm rối tung lên như một cái ổ gà, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng, ngay cả bầu không khí cũng trở nên vô cùng xấu hổ.
Còn Thẩm Úc Tiều đang ở trên vai cậu, vì không có điểm tựa nên anh cảm thấy không an toàn, chỉ đành chịu đựng bầu không khí khó xử này, anh từ từ đưa tay lên đầu rồi nắm lấy tóc thật của cậu.
Lúc bộ tóc giả bị kéo ra, sóng bình luận ngừng lại trong phút chốc, sau đó lại nổi lên.

[Ha ha ha! Tôi không thế nhớ nổi đây là lần thứ mấy bị lật xe nữa ha ha ha!]
[Ha ha ha đưa tay cho người, bộ tóc giả liền bị kéo đi!]
[Trời ơi! Ha ha ha! Hai vợ chồng này làm thế nào mà trong tập nào cũng đều có một cảnh gây ấn tượng thế! Tôi cười chết mất!]
[Lật xe (N / N) đếm hết số quân bỏ mạng…]
[Ha ha ha cười lớn trên tàu điện ngầm, bị giật mất thứ trên đầu ha ha ha! Kiều Kiều là quan trả thù riêng à]
[ Chỉ có mình tôi để ý đến hành động này sao? Đỡ ở trên vai cũng hơi quá rồi! ]
[Lầu trên ăn cơm chó chưa đủ à? Không cần đưa bài cho họ, chỉ cần cười là hết chuyện!]

Lúc Tiểu Mỹ nhìn thấy bộ tóc bị kéo xuống, suýt chút nữa thì không thể nhịn cười, nhưng với sự chuyên nghiệp hơn người của mình cô ta đã kìm lại được, cô ta cố kiềm chế bước lên phía trước, định giảm bớt bầu không khí xấu hổ này, nhưng trước khi cô ta kịp lên tiếng thì ảnh đế Lương đã không còn kìm được nữa: “Phụt, ha ha ha… “
Tiếng cười đột ngột này giống như vừa nhấn vào nút play trên màn hình đang dừng lại, trợ lý đạo diễn và chuyên viên trang điểm ở trên xe cùng nhau che miệng lại, vai hai người không ngừng run lên.
Tổng giám đốc Thẩm thấy cậu cười cũng cười theo rồi dùng bàn tay đang cầm bộ tóc giả của mình đánh lên vai cậu: “Mau bỏ anh xuống.”
Lương Trung Tuyền cười đến mức gần như kiệt sức nhưng vẫn cố gắng dùng sức nói: “Em không quan tâm, em lấy bộ tóc để đổi lấy vợ nên em không thể buông tay ra được.”
Hai người giằng co một lúc lâu, cho đến khi ảnh đế Lương kiệt sức mới chịu bỏ Tổng giám đốc Thẩm xuống đất.

Chuyên viên trang điểm mỉm cười, nhận lấy bộ tóc giả từ tay Thẩm Úc Tiều rồi trang điểm lại cho ảnh đế Lương một lần nữa, anh quay phim cũng ra hiệu đi theo để quay cảnh ảnh đế Lương đội bộ tóc giả lên đầu.

Sau khi trang điểm xong thì cũng đã đến giờ ăn trưa, hai vợ chồng cuối cùng cũng đứng ở bên cạnh Tiểu Mỹ rồi được đến một khoảng sân rộng với phong cách cổ kính ở bên đường.
Giọng nói của đạo diễn vang lên từ chiếc loa nhỏ: “Chào mừng quý khách đã bước vào thế giới hư cấu, nội dung của buổi phát sóng trực tiếp này là… sống đến tập cuối cùng!”
Đạo diễn vừa nói xong, một nhóm diễn viên quần chúng cải trang thành gia đinh và người hầu lần lượt đi ra từ trong phòng.


Giống như tái hiện lại cảnh tượng người đi đi lại lại trong bộ phim《Tướng quân, mọi người đều bắt đầu vào việc, ngay cả khi đi ngang qua chỗ hai vợ chồng, họ cũng phải hành lễ.

Khán giả ngây người trước kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp của nhóm diễn viên quần chúng, không ngờ nhóm đạo diễn thực sự dựng lại cảnh trong bộ phim 《Tướng quân》.

Mặc dù nhiều khán giả đã nhìn thấy một số diễn viên quần chúng khá quen ở trong buổi phát sóng trực tiếp những kẻ hoang dại trên đảo, nhưng họ vẫn vô cùng phấn khích.
Giọng nói của đạo diễn trong chiếc loa nhỏ tiếp tục vang lên: “Đây là một thế giới hư cấu, câu chuyện xảy ra ở một nước tên là “Nước Cao Kích”, ảnh đế Lương là một vị tướng quân có kinh nghiệm tương tự với Tiêu tướng quân, công cao chấn chủ, nên bị Hoàng Thượng nghi ngờ, hắn có thể lấy đi mạng sống của tướng quân bất cứ lúc nào.

Còn Tổng giám đốc Thẩm là một Tổng giám đốc lớn ở thế giới hiện đại, xuyên vào người của một môn khách đã qua đời ở trong phủ tướng quân, trong phủ này có người muốn lấy mạng của anh, đồng thời nguy cơ bị bại lộ thân phận của anh cũng có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

NPC sẽ dẫn cốt truyện, nhiệm vụ của hai người là sống đến tập cuối cùng!”
Giả thiết này hơi rắc rối, Lương Trung Tuyền cầm lấy bản tóm tắt nhân vật Tiểu Mỹ đưa, nhìn sơ qua rồi hỏi: “Nếu không thể sống đến tập cuối cùng thì sao?”
Đạo diễn: “Nếu không thể sống đến tập cuối cùng, cậu chỉ có thể trở thành người phục vụ cho những vị khách mời còn sống sót khác!”
Lần này thực sự có hình phạt, lúc đầu khán giả cảm thấy cốt truyện hơi buồn cười, sau đó lại đau lòng thay đạo diễn, từ lúc có ảnh đế Lương, ngay cả hình phạt cũng phải tính toán kỹ lưỡng.
Lương Trung Tuyền: “Còn một câu hỏi nữa.”
Đạo diễn tức giận: “Sao cậu có nhiều câu hỏi thế!”
Lương Trung Tuyền: “Câu cuối cùng, nếu OOC thì làm như nào?”
Đạo diễn cười nhẹ: “Có NPC đánh giá, người dân có thể chơi tùy ý, nhưng người xuyên không thì không, nếu NPC đánh giá người xuyên không OOC, người đó cũng sẽ chết.”
Sau khi đạo diễn nói xong, Tiểu Mỹ đưa hai vợ chồng vào một gian phòng, Thẩm Úc Tiều nằm lên giường theo yêu cầu của kịch bản, bất lực cùng Lương Trung Tuyền đứng ở bên mép giường nhìn nhau.
Ảnh đế Lương cảm thấy hơi buồn cười, cậu cúi người xuống nhéo lên mặt anh: “Cứ coi như chơi một lần cho vui đi, chúng ta hãy cố gắng sống đến cùng.”
Thẩm Úc Tiều cũng lặng lẽ nắm lấy tay Lương Trung Tuyền, trở thành fans điện ảnh cứng nhất của Lương Trung Tuyền, Anh có xem bộ phim 《Tướng quân》vài lần, tuy là ông xã của anh cùng người đàn ông khác tạo CP khiến anh cảm thấy không thoải mái, những vẫn bị vị tướng trong bộ phim đó thu hút, đặc biệt là cảnh “Chén chè trong đêm tuyết rơi”, lúc đó anh đến thăm ban nên đã nhìn thấy đoàn phim quay cảnh này trong mùa hè, nhưng lại không có chút cảm giác không ổn nào.

Nếu có thể, anh cũng muốn bù đắp những điều đáng tiếc của “Tướng quân Tiêu”.
Hơn nữa, không biết có phải là do trùng hợp hay không, đây là thành phố điện ảnh H, nơi lần đầu tiên anh và Lương Trung Tuyền gặp nhau, cách trang điểm của Lương Trung Tuyền lúc đó giống với công tử Tiêu Dao, điều này khiến anh có cảm giác mình không phải xuyên về thời cổ đại mà là xuyên về sáu năm trước, lúc đó anh nấp ở sau góc tường, nhìn chàng trai đang mặc một bộ đồ cổ trang, đạp đổ bức tường rồi tự tin nói: “Tôi cảm thấy vui với lựa chọn của mình.”
Đúng lúc này, một diễn viên quần chúng đội chiếc mũ lưỡi trai xuất hiện,nhìn như hình tượng phổ biến của một người “đạo diễn”, anh ta cầm một chiếc loa nhỏ đứng ở sau máy quay.

Còn một diễn viên quần chúng khác đóng vai người phụ trách cầm chiếc bảng phân cảnh đứng ở trước máy quay.

Đạo diễn giả nói: “Được rồi, những người xuyên không chú ý, tướng quân báo đạo và bé cưng của hắn ta, A!”
Hai vợ chồng vẫn nhìn nhau, im lặng không nói gì, dường như vẫn còn cảm thấy xấu hổ với vai diễn trong vở kịch này của mình.

Hơn nữa hai người cũng không biết phải làm gì, bởi kịch bản trong tay hai người chỉ viết nhân vật và cảnh đầu của hai người.

Đột nhiên Tiểu Mỹ đã nắm hết kịch bản chạy đến bên giường khóc lóc và nói với Thẩm Úc Tiều: “Công tử! Người tỉnh rồi! Tại sao công tử lại không cẩn thận để mình rơi xuống sông chứ? Hu hu may là tướng quân đến cứu người lên, nếu không Tiểu Mỹ sẽ không thể nhìn thấy người nữa! Hu hu.”
Tổng giám đốc Thẩm từ từ ngồi dậy, cúi đầu nhìn Tiểu Mỹ, mặc dù cô nhóc đang khóc thật, nhưng nhìn máy quay ở khắp căn phòng, anh vẫn hơi ngây người, hơn nữa anh chưa bao giờ thử diễn xuất nên không thể bắt kịp nhịp điệu của Tiểu Mỹ.
May mắn là, mặc dù ảnh đế Lương không biết gì về cốt truyện, nhưng sự chuyên nghiệp vẫn còn đó nên cậu nhanh chóng phản ứng lại, kết hợp với hành động đỡ anh đứng dậy: “Tiểu tiên sinh vẫn còn hoảng sợ sao? Đừng sợ, không sao rồi.”
Giọng đạo diễn vang lên: “Xin hãy chú ý vai diễn của mình, cậu là một vị tướng quân bá đạo!”
Ảnh đế Lương từ từ nhìn vào máy quay, rồi nở một nụ cười không mấy thiện cảm với đạo diễn.
Đạo diễn chọn im lặng.
Thẩm Úc Tiều biết vai của mình là một người xuyên không, nhưng anh cũng biết giả thiết này chẳng có ích gì, lúc nhỏ anh không có hứng thú với mất thứ này lắm, nên tự nhiên cảm thấy đây không giống với các tác phẩm văn học.

Cho nên anh đành phải cố gắng hết sức để nhập vai, anh bỏ tay Lương Trung Tuyền đang nắm lấy tay áo mình ra, thờ ơ nói: “Ta không sao, cảm ơn tướng quân.”
Đúng lúc này, người thứ tư ở trong phòng đóng vai người giúp việc, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Gần đây tiểu tiên sinh tự ý đi ra ngoài hơi nhiều, lúc người bị phụ thân bán vào phủ làm thiếp, người đã khóc lóc nói mình không phải là người đồng tính, muốn tướng quân ban cho người một danh phận mới, bây giờ danh phận đã có, tại sao người lại quay ra ăn vạ tướng quân chứ?”
Thẩm Úc Tiều nhập vai, lập tức sắp xếp và phân tích những thông tin mình vừa nhận được, hai mắt ảnh đế Lương đứng ở bên cạnh cũng sáng lên, sau khi biết vai của bé cưng nhà mình là “môn khách”, cậu cảm thấy không hài lòng lắm, nhưng biết được mối quan hệ giữa hai người là như vậy, cậu cũng không cần phải lo lắng nhiều.
Cậu nghiêng đầu, quát tên giúp việc: “Ngươi là ai, ngươi dám vượt quy tắc.”
Tên giúp việc cúi người xuống: “Tiểu nhân là Phú Quý, tướng quân, Tả công công, trợ thủ đắc lực nhất ở bên cạnh Hoàng Thượng vẫn đang chờ ngài ở đại sảnh.”
Lương tướng quân gật đầu, giơ tay vỗ nhẹ lên chăn của ” Thẩm tiểu tiên sinh” : “Nếu ngươi hối hận thì hãy nói với ta.”
Sau khi nói xong, cậu đi ra ngoài theo cốt truyện.
Thấy ảnh đế Lương ngoan ngoãn đi theo cốt truyện! “Phú Quý” vừa mừng vừa lo kéo rèm cửa lên: “Mời tướng quân đi bên này.”
Còn Tiểu Mỹ ở trong phòng cũng bắt đầu diễn vai phụ của mình: “Công tử, thật đáng sợ, trong phủ có người muốn giết công tử! Hiện tại rất nguy hiểm, nhưng bên cạnh người lại chỉ có một người hầu là ta, cho nên bây giờ chỉ còn kế đến tìm tướng quân để được che chở!”
Thẩm Úc Tiều: …
Tưởng là cốt truyện trong tập này sẽ khiến khán giả cười nghiêng ngả, hóa ra vẫn là một chương trình phát sóng trực tiếp thể hiện tình cảm, tác thành cho khách mời cũng rất nhanh! Thế nhưng lại có nhiều người tỏ ra rất mong chờ, “Nam thiếp bị đưa vào phủ tướng quân”, nghe khá là kích thích, hơn nữa dựa theo vai thì hai người vốn không có tình cảm gì nên được đẩy lên, bởi vậy đây không phải là chương trình phát sóng trực tiếp chuyện yêu đương của Tổng giám đốc Thẩm và ảnh đế Lương sao!
Tiểu Mỹ tự động bỏ qua biểu cảm của Tổng giám đốc Thẩm, cô ta tiếp tục: “Công tử, ta biết người không muốn, nhưng để giữ mạng sống, lần này đành để người chịu ấm ức vậy!”
Thẩm Úc Tiều: “Ta tình nguyện.”
Đôi mắt của Tiểu Mỹ ngấn lệ: “Không, ta hiểu rất rõ về người, người không cần phải tỏ ra mạnh mẽ để an ủi ta đâu!”
Thẩm Úc Tiều: “Ta thật sự tình nguyện, ta không ép buộc bản thân mình.”
Tiểu Mỹ: “Không! Người không muốn!”
Tổng giám đốc Thẩm liếc nhìn chiếc máy quay ở bên mép giường, bất lực gật đầu: “Được rồi, ta không muốn.”


Nhấn Mở Bình Luận