Vệ Tây Lẫm V: Diện mạo hoàn mỹ, vóc dáng chuẩn tỉ lệ vàng.
Cố Duyên Tranh nắm chặt tay Vệ Tây Lẫm, cúi sát xuống, chóp mũi chạm mũi hắn, thấp giọng thủ thỉ: "Trưa nay ăn ở đâu đây? Xong chúng ta tranh thủ đi dạo một chút.
Lâu lắm hai ta không hẹn hò rồi."
Giọng Vệ Tây Lẫm mang ý cười mềm mại: "Được.
Em muốn ăn cháo."
Cố Duyên Tranh rút điện thoại ra để tìm các quán cháo nổi tiếng.
Vệ Tây Lẫm ghé vào vai y, cùng xem di động.
Cố Duyên Tranh thuận tay ôm người bên cạnh, nghiêng mình bao trọn vào lòng để hắn dựa thoải mái: "Quán Trăm loại cháo này thế nào? Nào là cháo rau củ, cháo hải sản, cháo đỗ đen, cháo vị thuốc cũng có luôn, điều kiện coi như không tệ."
Vệ Tây Lẫm từ chối cho ý kiến: "Lướt tiếp xem đã."
Cố Duyên Tranh chiều theo ý hắn kéo thêm.
Quán cháo ở Đế Kinh nhiều vô kể, mỗi quán lại đăng hình đủ loại đủ vị với màu sắc hấp dẫn khiến người ta thèm thuồng.
Vệ Tây Lẫm vô thức liếm bờ môi.
Cô Duyên Tranh cầm lòng không được hôn lên cánh môi bị liếm phơn phớt hồng.
Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm nhau, cả hai như bị điện giật hơi run rẩy, tầm mắt dây dưa giao nhau.
Một lần nữa, song phương xích gần, môi lưỡi lặng yên quấn quýt, triền miên hồi lâu khiến hai người xúc động phản ứng.
"Bảo bối, em đã đồng ý với tôi học kỳ sau không ở trong trường nữa." Tiếng Cố Duyên Tranh khàn khàn vấn vít quanh tai Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm khẽ run, ngẩng đầu trừng y.
Cố ý hả? Biết rõ hai người đã lâu không được gần gũi, biết rõ mình chịu không nổi sự khiêu khích của người đàn ông này.
"Ừ, không ở trường nữa." Hắn ngồi dậy, cướp điện thoại, đàng hoàng xem thông tin các quán ăn.
Cố Duyên Tranh nhìn tưởng bình tĩnh chứ thực ra cũng không tốt hơn hắn là mấy, ngừng một chốc lại tiếp tục ôm eo thanh niên.
Từ Lôi đang ngồi ghế phụ bất ngờ trầm giọng với Mập Mạp ở ghế lái: "Tăng tốc." Hắn quyết định sau này sẽ để bốn vệ sĩ thay phiên lái xe, Mập Mạp chưa đủ mẫn cảm với một số việc.
Mập Mạp không hiểu ra sao: "Sao vậy?"
Từ Chấn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: "Chiếc xe màu đen kia có hơi khả nghi vì đã bám theo ta lâu rồi."
Vẻ mặt Cố Duyên Tranh lạnh lùng, quay đầu quan sát: "Chắc là phóng viên.
Không sao đâu."
Vệ Tây Lẫm cũng nói: "Bọn họ thích thì cứ để bọn họ làm, tôi chỉ đi ăn cùng A Cố thôi mà."
Hắn âm thầm giao phó 002: [Tiểu Nhị, tra xem ai.]
Màn hình hiện lên vài thông tin.
Họ tên: Tào Tuấn Dân
Tuổi: 27
Nghề nghiệp: Phóng viên của báo Tin tức giải trí Đế Kinh
...
Vệ Tây Lẫm có hơi ấn tượng với cái tên đó, mỗi khi phỏng vấn đặt câu hỏi tương đối sắc bén.
Nhất là buổi ký tặng vài ngày trước, tay phóng viên ấy hùng hổ dọa người, hệt như đôi bên có thù gϊếŧ cha vậy.
Có điều, Vệ Tây Lẫm không buồn để ý.
Nghề này, cũng chỉ biết dùng bút tấn công người mà thôi.
Hơn 10 phút sau, Vệ Tây Lẫm đeo kính râm: "Mập Mạp, đỗ xe ở đây đi.
Mọi người về trước, tôi và A Cố sẽ tự đi."
Cố Duyên Tranh hiểu tâm ý người yêu nên tâm trạng vô cùng tốt.
Mập Mạp gật đầu, chờ hai người xuống mới lái xe rời khỏi.
Tào Tuấn Dân vẫn bám sát Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh, nhưng cả hai chẳng để gã vào lòng, vừa tán gẫu vừa bước về phía quán cháo.
"Nghỉ hè, chúng ta về trang trại ở hai ngày nhé?" Cố Duyên Tranh đề nghị: "Trang trại tuyệt ra sao em còn chưa trải nghiệm, mới chỉ xem ảnh thôi."
"Được.
Em đã nghĩ kỹ, xong [Bleach] chúng ta sẽ về đó." Vệ Tây Lẫm hiểu người đàn ông này luôn phối hợp với lịch trình của mình khiến hắn vui vẻ mỉm cười.
Cố Duyên Tranh đáp ứng: "Tôi sẽ sắp xếp."
Trong quán lắp điều hòa nên vô cùng mát mẻ.
Cách bày trí có phần đặc biệt giúp người ta tự nhiên như ở nhà mà không phải đi ăn hàng.
Nữ phục vụ xinh xắn mà tháo vát cất tiếng ngọt ngào: "Hoan nghênh quý khách đến Trăm loại cháo, mời vào trong.
Xin hỏi các vị đi mấy người ạ?"
Cố Duyên Tranh đáp: "Hai người."
"Mời đi bên này." Nhân viên phục vụ dẫn họ đến một bàn bốn người.
Cố Duyên Tranh để Vệ Tây Lẫm ngồi trong còn mình thì ngồi bên cạnh hắn.
Nhân viên đưa menu cho Cố Duyên Tranh.
Y đặt quyển menu đã mở ở giữa: "Em muốn ăn gì?"
Vệ Tây Lẫm thoáng liếc qua vị trí cách họ ba bàn, Tào Tuấn Dân, người vẫn đang tưởng mình kín kẽ lắm rồi, chuyên tâm chọn món, thương lượng với Cố Duyên Tranh: "Em muốn món thanh đạm chút, cháo rau củ nhé? Lấy thêm một phần há cảo hấp, một phần sủi cảo tôm vây cá và một phần xíu mại được không?"
Cố Duyên Tranh gật đầu, dặn nhân viên.
"Vâng, mời hai anh chờ một lát ạ." Phục vụ lễ phép khom lưng rời đi.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh không vội, một bữa cơm mất hơn một tiếng.
Cố Duyên Tranh hỏi Vệ Tây Lẫm sau khi ăn xong: "Em muốn đi đâu?"
Vệ Tây Lẫm thoải mái rằng: "Tùy ý đi dạo đi."
"Ừ, tranh thủ chọn quần áo cho tôi." Cố Duyên Tranh lơ đãng đề nghị.
Vệ Tây Lẫm buồn cười quan sát y.
Hắn cảm thấy người này ngày càng tự nhiên hơn rồi, trước kia quần áo y đều là hàng đặt may riêng, kể từ khi hai người yêu nhau, ngoại trừ trang phục dự tiệc hầu hết còn lại là đồ mình mua, có cái hàng hiệu có cái trên cửa hàng online.
Hắn kéo Cố Duyên Tranh về phía trước: "Mau đi thôi."
Ban đầu Vệ Tây Lẫm vốn định chọn mỗi quần áo, nào ngờ càng đi càng hào hứng, bất kể trang phục, cà vạt, giày, mũ, chỉ cần hợp với người yêu là mua mua mua! Thành ra cuối cùng bốn tay xách không xuể, đành đợi trong shop rồi gọi Mập Mạp đến giúp đỡ.
Lần đầu tiên, Cố Duyên Tranh được diện kiến bộ mặt cuồng shopping của vợ nên vô cùng bất ngờ.
Dạo chơi gần bốn tiếng, trong khi y hết xách nổi đồ thì Vệ Tây Lẫm chưa thỏa mãn, đánh giá Cố Duyên Tranh từ đầu đến chân: "Hay là mua luôn quần áo thu đông?"
Cố Duyên Tranh thở dài: "Em không mệt à?"
Vệ Tây Lẫm vui vẻ đáp: "Không mệt.
Quả nhiên cảm giác tiêu tiền ở thế giới thực sướng hơn nhiều.
Dù sao cũng mất công rồi, ta mua thêm hai bộ đồ ngủ nhé.
Đúng rồi, còn nữa, khăn mặt trong nhà cũng nên thay mới rồi." Hắn phấn chấn tiếp tục chiến đấu.
Cố Duyên Tranh chậm rì rì dừng phía sau.
Vệ Tây Lẫm thúc giục: "Nhanh lên!"
Cố Duyên Tranh xoa thái dương, ánh mắt cưng chiều xen lẫn bất đắc dĩ, chợt thấy khu nghỉ chân ngay cạnh thang máy: "Bảo bối, tôi đợi em bên kia."
Vệ Tây Lẫm khoanh tay ôm ngực, dùng ánh mắt Sao anh mất hứng vậy nhìn y.
Cố Duyên Tranh xoa đầu hắn, cường điệu than vãn: "Em đã tung tăng được bốn tiếng rồi, là bốn tiếng đó."
"Thôi được." Vệ Tây Lẫm hơi bất ngờ, nhưng một người dù thể lực tốt đến đâu thì hoạt động liên tục bốn tiếng cũng sẽ mệt.
Hắn suy nghĩ một chốc, có lẽ vì ở cùng Cố Duyên Tranh nên tâm trạng hắn tốt, không biết mệt là gì.
Bước thêm hai bước, hắn quay đầu, giọng điệu ngờ vực: "Thể lực anh kém hơn xưa đúng không?"
Mặt Cố Duyên Tranh tối sầm, ý vị sâu xa nhìn hắn, chỉ cười không đáp.
Tối nay, nhất định phải để vợ yêu trải nghiệm xem thể lực mình có tốt hay không mới được.
Y ngắm nhìn bóng người trong lòng khuất xa đồng thời ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ở đó có một người đàn ông trung niên vắt chân, buồn chán nghiêng ngó xung quanh, trông thấy Cố Duyên Tranh thì tỏ vẻ đồng cảm, nháy mắt đùa giỡn: "Cậu cũng mệt vì hộ tống vị kia mua sắm à?"
"Vị kia?" Khóe miệng Cố Duyên Tranh nhếch lên, gật đầu, hơi nghiêng người trông ra xa.
Vách tường của căn phòng và gian hàng đều làm bằng thủy tinh nên từ đây hoàn toàn có thể quan sát được mọi hành động chọn lựa áo ngủ của Vệ Tây Lẫm.
"Đúng vậy." Người đàn ông vỗ đùi, phàn nàn: "Tôi nghĩ mãi không thông, tan tầm để bà ấy đi bộ nửa tiếng về nhà thôi cũng không chịu, thế mà shopping gì đó hai ba tiếng chẳng thấy kêu ca câu nào!"
Bên cạnh ông ta là một người khác trẻ tuổi hơn, nghe thấy cuộc đối thoại của họ thì vô cùng thông cảm tiếp lời: "Đâu chỉ mỗi thế? Vị kia nhà tôi dạo phố bao giờ cũng nhiệt tình hơn hẳn việc khác!"
Cố Duyên Tranh nhác thấy Vệ Tây Lẫm đã mua xong, đứng lên gật đầu chào hai chiến hữu, mua hai cốc nước ở quán gần đó.
Ngay khi y trở về khu nghỉ chân cũng là lúc Vệ Tây Lẫm quay trở lại.
Cố Duyên Tranh nhận túi từ tay hắn, đưa cốc nước trái cây cho hắn.
"Muộn rồi, ta về thôi."
Vệ Tây Lẫm thấy biểu cảm thận trọng của y, buồn cười: "Được, em cũng mệt rồi."
Cố Duyên Tranh cười cười: "Hôm nay đi quá nhiều rồi, lần sau sẽ lại hộ tống em tiếp."
Vệ Tây Lẫm uống một ngụm nước trái cây mát lành, gật đầu chấp thuận: "Về thôi."
Người đàn ông trung niên và trẻ tuổi giật mình ngó bóng lưng hai người, bối rối trao đổi ánh mắt với nhau.
Về đến nhà, Vệ Tây Lẫm bắt Cố Duyên Tranh thử từng bộ một.
Y cũng rất phối hợp.
Y trời sinh như người mẫu nhờ thân hình quá hoàn mỹ.
Dù cho Vệ Tây Lẫm chỉ mua áo phông và quần đùi nhưng khoác lên chẳng khác nào đồ thời thượng, vô cùng hấp dẫn.
Vệ Tây Lẫm chụp không ít ảnh bằng điện thoại.
Tắm rửa sau bữa cơm chiều, hắn nằm ườn trên giường, gác chân chơi máy tính.
Đèn trên trần đột ngột tắt phụt chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ trên đầu giường, ngay sau đó một mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm xông vào mũi, Cố Duyên Tranh xuất hiện bên người hắn, đai áo ngủ không thắt.
Tiếp đó, macbook bị người ta cướp mất.
Vệ Tây Lẫm quay đầu, đôi mắt giật giật: "Anh tính làm gì vậy?"
"Bảo bối, ban ngày nghe lời em có phải buổi tối đến lượt em chiều tôi không?" Cố Duyên Tranh trở mình đè lên hắn, mạnh mẽ chèn ép.
Vệ Tây Lẫm nghiêm túc chất vấn: "Em nên phản kháng trong hiểm cảnh hay biết thời biết thế?"
Người yêu mở vạt áo ngủ hắn, hết sức nghiêm túc đáp lại: "Nếu muốn tăng phần tình thú thì phản kháng, nếu muốn đánh nhanh thắng nhanh thì ngoan ngoãn thuận ý trời."
Vệ Tây Lẫm nghiêng mặt nói: "Không, em còn có thể hóa bị động thành chủ động." Dứt lời, hắn bất ngờ trở người áp Cố Duyên Tranh xuống.
Cố Duyên Tranh gật gật: "Tôi cũng thích tư thế cưỡi ngựa này."
Vệ Tây Lẫm: "..."
Cre: yulemalu217.lofter.comimgwebtruyen.