Vệ Tây Lẫm V: Đời người thi thoảng yên ả thì hạnh phúc nhưng đời cứ mãi yên thì đúng là thảm.
"Tốt cho em?" Cố Duyên Tranh châm thuốc, hít một hơi, đột nhiên nhớ đến điều gì lại dập tắt: "Em cảm thấy vui, đó mới là muốn tốt.
Còn chị gọi cái này là tốt cho em ấy à, đó chỉ là ảo tưởng của chị thôi.
Chị không chấp nhận quan hệ bọn em cũng được nhưng hành động của chị lại khiến em thật sự thất vọng."
Cố Duyên Yên như bị đánh một cú mà ôm ngực, đôi mắt gắt gao trừng y dần đỏ hồng, xúc cảm đau đớn hòa quyện cùng bướng bỉnh cố chấp.
Thân hình cao lớn của Cố Duyên Tranh từ từ tiến lại, ấn cô ngồi xuống, khẽ thở dài.
Thông qua thám tử tư mà y biết lý do thật sự chồng chị mình, Điền Tín bỏ mạng.
Anh ta học chung đại học với Cố Duyên Yên, cả hai quen biết qua tiệc liên hoan của bạn bè.
Điền Tín từng kể anh ta vừa gặp đã yêu Cố Duyên Yên, theo đuổi suốt một năm cuối cùng tâm hồn thiếu nữ của cô cũng bị cướp mất.
Tốt nghiệp xong, cô đồng ý lời cầu hôn của Điền Tín.
Trên thực tế, ba mẹ Cố hết sức gai mắt tên này, thậm chí một đứa trẻ mới mười ba như Cố Duyên Tranh cũng ghét.
Thân làm trụ cột gia đình nhất định phải có khả năng gánh vác, ấy vậy mà Điền Tín ngoài đẹp trai, dẻo miệng thì chẳng có gì đáng khen, lại còn thiếu chính kiến.
Cuộc sống của anh ta chỉ xoay quanh Cố Duyên Yên còn lại chẳng được tích sự gì.
Thế nhưng cô lại chết mê bộ dạng đó, vì quan điểm của cô là biết yêu thương chiều chuộng bà xã chính là tiêu chuẩn tất yếu của một người đàn ông, những thứ khác có hay không, không quan trọng.
Cô không những tuyệt thực còn làm đủ điều dại dột chỉ để gả cho người này.
Ba mẹ Cố hết cách đành đáp ứng.
Sau khi về chung nhà, Cố Duyên Yên e sợ người thân sẽ nhúng tay vào sinh hoạt vợ chồng, ảnh hưởng đến tình cảm đôi bên, vì thế mà ngăn cấm họ tra hỏi đời sống của hai người.
Nếu ba mẹ hỏi thêm vài câu thì cô sẽ phát hỏa.
Nhà họ Cố quản không nổi cô.
Cố Duyên Yên từng cãi nhau với Điền Tín nhưng đều là mâu thuẫn nhỏ, lại nhanh chóng trở về hòa thuận, hầu hết đều vì Điền Tín chủ động nhận sai, chủ động sang nhà vợ đón và dỗ dành bà xã, cực kỳ kiên nhẫn.
Tóm lại quãng thời gian vợ chồng của cả hai rất đỗi ngọt ngào.
Người nhà cũng vì thế mà chủ quan, ba mẹ Cố còn thầm cảm khái mình hiểu lầm.
Nào ngờ Điền Tín là song tính luyến ái (bisεメual).
Anh ta thích nam hơn nữ song vì Cố Duyên Yên xinh đẹp, gia cảnh khá giả, kết hôn với người phụ nữ này chẳng những thuận tai thuận mắt mà còn có tiền xài.
Đời sống anh ta chia ra hai nhiệm vụ chính, vừa đối xử tốt với vợ vừa bao dưỡng nam tình nhân.
Cố Duyên Yên có thể cung cấp vật chất còn bồ nhí có thể thỏa mãn tâm hồn xáƈ ŧɦịŧ, giống hệt như thiên đường.
Điền Tín rất cẩn thận, dịp lễ nhỏ lẻ nào cũng nhớ tặng quà Cố Duyên Yên, chỉ cần có những dịp tụ họp là lại rủ cô cùng tham gia.
Ở đó, ai mà chẳng hâm mộ cô được một tấm chồng vàng son.
Thế nhưng, thiên hạ làm gì có bức tường nào không lọt gió.
Sinh hoạt hoang dâm của Điền Tín và đàn ông vẫn bị Cố Duyên Yên phát hiện, cô như sét đánh, bất tỉnh nhân sự bên đường.
Sau khi tỉnh táo, cô lập tức thuê thám tử điều tra người đàn ông này và sự thật càng khiến cô kích động.
Tên chết tiệt này không những song tính luyến mà còn chơi đùa đàn ông trước và sau kết hôn, thậm chí có những người đã qua lại được bốn năm năm kể từ khi họ chung sống, có thể nói cờ đỏ trong nhà không ngã, cờ màu bên ngoài phấp phới bay*.
Tiếc rằng, Cố Duyên Yên chưa kịp ra tay thì xe của Điền Tín và tình nhân va chạm với xe tải, đồng loạt chết tại chỗ.
(*家里红旗不倒, 外面彩旗飘飘是什么意思: cờ đỏ trong nhà là vợ, thải kỳ phiêu bay là tình nhân bên ngoài, câu này có nghĩa là mối quan hệ giữa vợ ở nhà và tình nhân khá hài hòa.)
Vì lo lắng người thân hoài nghi đối thủ ra tay mà khi điều tra, Cố Duyên Yên phải giấm giếm thay anh ta.
Cô vẫn đè nén bí mật này mãi trong lòng.
Biết bao đau khổ tủi hờn không thể khóc lóc bày tỏ với người thân.
Cô có thể oán trách gì khi chính cô là người sống chết đòi lấy người ta?
Cô hận Điền Tín, hận không thể quay về quá khứ xé xác tên khốn này; cô cũng hận đồng tính luyến ái, cùng là đàn ông mà có thể nảy sinh hứng thú với nhau! Run rủi làm sao, hôm nay, người em trai cô yêu thương hết mức nói rằng y yêu đàn ông! Sao có thể chấp nhận nổi?
Nhớ đến đây, ánh mắt Cố Duyên Yên thêm phần hung ác.
Cố Duyên Tranh thấu hiểu cảm xúc của cô nhưng không thể đồng ý cách làm của cô.
"Chị là người thân của em, nếu có thể xoa dịu lòng mình thì chị muốn làm gì thì làm.
Song mặc kệ chị muốn gì, chỉ mong chị lưu ý, em là em trai chị, mà Tây Lẫm là người mà em trai chị yêu đến mức không thể từ bỏ.
Bất luận chuyện gì em sẽ cùng người đó đối mặt."
Cố Duyên Tranh đến trước mặt Cố Duyên Yên, ôm lấy khuôn mặt thân thuộc, đặt nụ hôn nhu hòa lên vầng trán cô và rót một tách trà nóng cho cô rồi rời đi.
Cố Duyên Yên vuốt trán, dòng lệ chảy dài, ngã ngồi trên ghế sofa, đột nhiên đứng dậy mà hất toàn bộ đồ trên bàn làm việc xuống đất.
Vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Thiếu gì người tốt lại yêu đàn ông?
Cố Duyên Tranh rời khỏi công ty Thiết kế thời trang Yên Yên, gọi điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt vô tình như ánh mắt: "Cao Thước, cho cậu một ngày, bắt cóc một người.
Tên Tào Tuấn Dân, nghề nghiệp phóng viên, chụp một ít ảnh...!Tôi đợi tin của cậu."
Trong văn phòng, Cố Duyên Yên thất thần hồi lâu nay đã bình ổn tâm trạng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi."
Thư ký Phàn Tinh đẩy cửa, ân cần quan sát gương mặt tái nhợt của cô, nhanh chóng bước tới: "Sếp, chị không sao chứ?"
Cố Duyên Yên dời ánh mắt về phía thư ký, sâu xa hỏi: "Em trai tôi thích đàn ông, cô thấy tôi nên làm gì mới chia cắt được họ ---- mà không làm ảnh hưởng đến em mình?" Phàn Tinh đã theo mình tám năm, mặc dù giữ chức trợ lý nhưng vẫn nắm giữ 5% cổ phần, Cố Duyên Yên tin với nhân phẩm ấy, cô sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Phàn Tinh kinh hãi: "Sếp..."
"Trả lời câu hỏi của tôi là được rồi." Cố Duyên Yên thiếu kiên nhẫn cắt ngang.
Phàn Tinh suy tư, cứng ngắc đáp: "Có lẽ...!nói chuyện này cho ba mẹ đối phương, bậc sinh thành nào mà chấp nhận con mình yêu đương một người đàn ông khác, ắt sẽ tìm cách ngăn cản thôi.
Ngoài ra, có thể khảo nghiệm chung thủy, nếu sắp xếp một kẻ chen ngang thì..."
Cố Duyên Yên đang nghe nhập tâm, bỗng lạnh mặt.
Phàn Tinh càng hốt hoảng, lập tức ngậm miệng, cúi gằm mặt chẳng dám nhìn thẳng.
Cố Duyên Yên bình ổn cảm xúc: "Tiếp đi."
Đâm lao đành theo lao, Phàn Tinh không thể rút lời, đành nói hết: "Tốt nhất là khiến em chị cảm thấy đôi bên xảy ra vấn đề là do đối phương có lỗi, dần dần, tình cảm hai người ắt sẽ tan vỡ."
Cố Duyên Yên trầm ngâm: "Có thể lợi dụng thân phận minh tinh của người này để tung tin không?"
Phần Tinh chấn động, vô thức suy đoán xem người nổi tiếng kia là ai, song bà chủ cứ nhìn chằm chằm khiến cô không dám phân tâm, lặng lẽ thu hồi các suy đoán, dè dặt bày cách: "Nếu đã là minh tinh thì không nên dùng truyền thông đâu, bởi phóng viên rất am hiểu việc truy xét tin đồn thất thiệt bất cẩn chút là liên lụy đến em trai chị ngay."
Sâu trong lòng Cố Duyên Yên cảm thấy lời cô ấy rất có lý.
Bức hình cô gửi Tào Tuấn Dân, mặc dù đã làm mờ nhưng không chừng vẫn còn những chỗ bị cô xem nhẹ, vạn nhất bọn chúng đoán ra nửa còn lại là em trai, thanh danh của y cũng bị hủy hoại.
...
Cố Duyên Tranh vừa lái xe dọc theo tuyến đường vừa đè tai nghe.
"Vân Phong, anh rảnh không...!Một tiếng nữa gặp ở công ty anh."
Năm nay Vệ Vân Phong tốt nghiệp nên anh nhanh chóng nâng cấp văn phòng chuyển phát nhanh nhỏ lẻ thành công ty giữa thị trường bão hòa, thành công đưa tên tuổi mình nằm trong top 10 ngành vận chuyển.
Trên đường đi, Cố Duyên Tranh ngoặt về công ty mẹ Hải Nạp để lấy tài liệu, khi đến điểm hẹn thì Vệ Vân Phong đã chờ ở đấy.
Hai người lên ô tô đến một quán trà gần đó.
"Có chuyện gì?" Vệ Vân Phong hỏi thẳng.
Cố Duyên Tranh đến gặp mình thì chỉ có thể là vì Tây Lẫm.
Cố Duyên Tranh đưa một tập tài liệu cho anh: "Đây là tấm chân tình của tôi.
Anh thử nhìn xem."
Vệ Vân Phong mở tập file, đập vào mắt là dòng tiêu đề to bự Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần công ty. thì kinh hãi, khép tập tài liệu lại: "Cậu có ý gì đây?"
Cố Duyên Tranh nhìn anh ngạc nhiên thì giải thích: "Danh sánh toàn bộ cổ phần mà tôi nắm giữ, bao gồm tập đoàn Hải Nạp, bất động sản Vĩnh Hằng và một số công ty con khác, tất cả đều được chia đôi để giao một nửa cho Tây Lẫm.
Các bất động sản tôi đang sở hữu đều thuộc về em ấy."
Vệ Vân Phong mở tập tài liệu nhìn kỹ lần nữa, quả thực không giả vờ, có phần dao động, nhìn y đầy phức tạp.
Cố Duyên Tranh như chưa phát giác: "Mọi người không ủng hộ chúng tôi, không chỉ vì nghĩ rằng đàn ông yêu đàn ông là trái lẽ thường mà còn sợ tôi lừa Tây Lẫm, sợ chúng tôi không thể tiến xa.
Tiền chẳng thể chứng minh tình cảm của tôi dành cho em ấy nhưng sẽ chứng minh thái độ của tôi.
Tôi cho rằng anh sẽ không phủ nhận điều này."
Vệ Vân Phong không nêu ý kiến.
"Tấm chân tình thứ hai," Cố Duyên Tranh tiếp tục nói: "Tối nay, tôi sẽ dẫn Tây Lẫm về ra mắt gia đình.
Thành ý thứ ba, sau khi ba mẹ tôi về hưu, chúng tôi có thể come out trước công chúng."
Vệ Vân Phong lặp lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Chị gái đã lấy ảnh chụp của chúng tôi trong máy tôi," Cố Duyên Tranh cảm nhận tầm mắt phẫn nộ của anh, biết anh hiểm lầm vội giải thích: "Chỉ là ảnh thân mật bình thường thôi chẳng có gì khác.
Tôi lo chị ấy sẽ gửi cho ba mẹ anh.
Tránh được một lần nhưng không tránh được lần hai, nếu chẳng may họ nhận được ảnh mà tức giận đổ bệnh, hai chúng tôi cả đời chẳng thể bình an.
Cho nên tôi nghĩ, không bằng tôi chủ động thừa nhận với họ trước."
"Hai người đã bàn bạc gì chưa?" Vệ Vân Phong uống một hớp trà, não xoay chuyển cực nhanh.
Cố Duyên Tranh lắc đầu, nhớ thời gian này Vệ Tây Lẫm rất bận rộn thì không khỏi đau lòng: "Em ấy đang bề bộn công việc nên đừng để em ấy thêm phiền lòng.
Tôi hy vọng em ấy có thể cả đời vô lo vô nghĩ, làm điều mình thích.
Những việc còn lại đã có tôi lo."
--------------------------------
Nguồn: yulemalu217.lofter.comimgwebtruyen.