Cố Duyên Tranh V: Nghe nói, đời người có ba cửa ải: thi cấp ba, thi đại học, mẹ vợ.
Nói có lý.
Vệ Tây Lẫm tỉnh lại, nhìn thấy quầng thâm cùng đôi mắt phiếm tơ máu của người đàn ông mà hoảng sợ, từng đợt chua xót cuộn lên trong lồng ngực.
Ra là người đàn ông này để ý hắn tới tình trạng này, chỉ giận dỗi không để ý y mà thôi, thế mà có thể khiến y mất ngủ suốt đêm.
Hắn mím môi, không nói chuyện, xốc chăn lên xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm.
Cố Duyên Tranh xoa xoa đôi mắt lên men vì đã mở to cả đêm qua, xoa mũi đứng dậy, mặc quần áo vào xong liền nhìn hướng phòng tắm âm thầm thở dài, bước qua.
Vệ Tây Lẫm thấy y trong gương, nhanh chóng dời mắt, tiếp tục đánh răng.
"Còn giận sao?" Cố Duyên Tranh nắm vai hắn, cẩn thận nhìn biểu tình thanh niên trong gương.
Vệ Tây Lẫm chà chà chà.
"Bảo bối, kỳ thật trong lòng anh hiểu rất rõ, chuyện này là anh không đúng, nhưng anh buộc phải làm vậy."
Cố Duyên Tranh nói làm Vệ Tây Lẫm kinh ngạc ngẩng đầu.
Vì cái gì?
"Vì anh sốt ruột." Cố Duyên Tranh ôm eo hắn, cằm gác trên vai hắn, nghiêng đầu hôn lên tóc hắn: "Anh muốn nhanh chóng được ba mẹ em tán thành, người hai nhà chân chính trở thành người một nhà.
Đừng giận anh nữa, được chứ?"
Kết cục cả nhà sum họp cũng là cái kết Vệ Tây Lẫm muốn nhìn thấy, cơn tức của hắn hoàn toàn bay hơi, nhưng vẫn không vui, sửa soạn xong, xuống lầu trước.
Cố Duyên Tranh cảm thấy nếu y còn không nhanh chóng rửa mặt, người yêu thật sự có khả năng bỏ y lại, vẫn là sau này tìm cơ hội giải thích rõ ràng vậy.
Vệ Tây Lẫm dưới lầu nhàm chán chuyển kênh TV, chờ Cố Duyên Tranh xuống lầu, cầm bóp tiền và di động đứng dậy.
Cố Duyên Tranh thả lỏng.
Tuy người yêu còn đang dỗi, thế nhưng rõ ràng cũng không muốn cãi nhau với y.
Y cầm chìa khóa xe, dắt tay thanh niên, bị hất ra cũng không tức giận, mở cửa xe, chất các loại rượu ngon yến mạch thực phẩm dinh dưỡng vào xe.
Vệ Tây Lẫm thân là con người thu lễ cũng nhìn không được: "Anh cẩn thận ba mẹ cầm mấy thứ này đập anh."
"Lo cho anh?" Cố Duyên Tranh cười đi đến trước mặt hắn, đè hắn lên xe.
"Tránh ra." Vệ Tây Lẫm duỗi tay đẩy y ra.
Cố Duyên Tranh tiếp tục chất đồ vào xe.
Vệ Tây Lẫm cảm thấy nhất định là y đã bị tính năng hữu hiệu của không gian kíƈɦ ŧɦíƈɦ lợi dụng rồi, ngay cả khoảng trống chỉ chừng một lóng tay cũng bị lấp đầy.
Hắn cạn lời mở cửa lên xe, khởi động xe: "Anh không đi, em có thể đi trước."
Lúc này Cố Duyên Tranh mới dừng tay, đến cạnh ghế lái: "Anh lái xe."
"Ít nói nhảm." Vệ Tây Lẫm nhìn thoáng qua quầng thâm mắt của y.
Người ngủ không đủ giấc không có quyền lái xe.
Cố Duyên Tranh xoa xoa đầu hắn, qua ngồi xuống ghế phó lái.
Lúc đi ngang qua tiệm bán đồ ăn sáng, y bảo thanh niên dừng xe, xuống xe mua bữa sáng.
Là tiệm Phạm Ký thanh niên thích nhất, bánh bao hấp nho nhỏ mịn màng và bánh ngàn tầng vàng óng được đựng trong túi giấy, cách túi giấy vẫn có thể ngửi thấy hương thơm.
Ngoài ra còn có một chén canh thơm nồng.
Chút chỗ này rõ ràng không đủ cho hai người ăn.
Vệ Tây Lẫm nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: "Của anh đâu?"
"Anh không đói, em ăn đi." Cố Duyên Tranh dùng đũa đút bánh bao nhỏ cho hắn.
Vệ Tây Lẫm trực tiếp dùng tay lấy một cái bánh bao nhét vào miệng y.
Cố Duyên Tranh cười khổ, một ngụm nuốt luôn bánh bao nhỏ, sao đó liền tự giác chia ăn với hắn.
Lúc ô tô sắp vào thôn, Vệ Tây Lẫm dừng xe lại, không nói một tiếng giúp Cố Duyên Tranh sửa cà vạt, tiếp tục lái xe tới.
Ba Vệ và mẹ Vệ đã sớm ở nhà chờ, một trái một phải ngồi trước cửa phòng khách, cứ như môn thần.
Vệ Vân Phong vẫn là thoải mái nhất, vẫn luôn chơi điện thoại, không biết là đang gửi tin hay vẫn chơi game.
Ô tô tiến vào viện, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh thấy tư thế của ba mẹ Vệ, nhìn nhau, cùng nhau xuống xe.
"Ba, mẹ."
"Bác trai, bác gái."
Ba Vệ mẹ Vệ ít nhiều còn ừ một tiếng đáp Vệ Tây Lẫm, còn Cố Duyên Tranh thì xem như không thấy.
Cố Duyên Tranh cứ như không nhận ra được thái độ không chào đón của bọn họ, lễ phép hỏi: "Gần đây hai bác khỏe không ạ?"
Ba Vệ nhẫn nhịn, xoay người vào nhà, nói lạnh như băng: "Có chuyện tiến vào rồi nói."
Cố Duyên Tranh muốn xách quà vào, vừa tới cửa đã bị mẹ Vệ ngăn lại: "Ngài Cố, không cần khách sáo, để lại trong xe đi."
Vệ Tây Lẫm kéo Cố Duyên Tranh vào nhà: "Mẹ, mấy thứ đó đều là con và A Cố cùng nhau chuẩn bị, mọi người nhận lấy đi."
Vệ Vân Phong nhân lúc người không chú ý, thoáng nhìn qua Cố Duyên Tranh dò hỏi.
Cố Duyên Tranh nhìn nhìn Vệ Tây Lẫm, lắc đầu với Vệ Vân Phong.
Vệ Vân Phong nhíu mày, lộ ra nét mặt không tán thành, tựa như lúc này mới thấy Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Sao tụi mày lại tới?" Một bộ không có ý tốt.
"Vệ Tây Lẫm, mày còn không biết xấu hổ mà trở về?" Vệ Vân Phong trực tiếp chĩa mũi dùi về phía Vệ Tây Lẫm: "Làm trò trước mặt ba mẹ, anh hỏi mày lại một lần, rốt cuộc mày có chịu tách khỏi nó hay không?"
Cố Duyên Tranh khẩn trương nhìn Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm không hề do dự, kiên định nói: "Chúng em sẽ không tách ra."
Tâm Cố Duyên Tranh rung rinh rồi thả xuống.
Mẹ Vệ trừng mắt, mặt trầm xuống, muốn mở miệng.
Vệ Vân Phong lại phát tác trước một bước: "Vậy anh đây liền đại diện ba mẹ nói cho mày biết, từ nay về sau bọn họ không có đứa con trai mày!"
............
Nguồn: misakiau.lofter.comimgwebtruyen.