Vệ Tây Lẫm V: Niên thiếu khinh cuồng, người thắng làm vua.
"Reng reng reng......"
Tiếng chuông kết thúc tiết thứ hai của chiều thứ sáu vừa reng, bọn học sinh ùa ra khỏi phòng học, tụm năm tụm ba nói chuyện, họp thành mấy nhóm, không hẹn mà cùng tuôn ra cổng trường, cả trường đều sôi sục.
Vì cuối tuần nghỉ ngơi đã bắt đầu, chỉ cần tối chủ nhật trở lại trường là được.
Vệ Trừng Trừng cũng lẫn trong dòng người.
Cô cũng ở lại trường nhưng trong nhà có xe, chiều thứ sáu nào cũng sẽ có người đến đón cô về nhà.
Cõng cặp sách bước ra cổng trường, nhìn thấy người đàn ông thân cao cao đẹp trai, hai mắt sáng ngời, nhanh chóng bước qua: "Anh Cố, sao hôm nay anh lại tới đón em?" Vừa đến gần cô vừa dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Cố Duyên Tranh, âm thầm tán thưởng.
Lẽ ra trong nhà cô có anh hai sáng sủa, anh ba khôi ngô, cũng gặp Cố Duyên Tranh không ít, hẳn là nên miễn dịch với nhan sắc, nhưng mỗi lần nhìn thấy Cố Duyên Tranh cô vẫn không nhịn được tán thưởng ngoại hình và khí chất của y.
Cũng chỉ có người xuất sắc như anh ba mới có thể đứng cạnh Cố Duyên Tranh mà không tự ti.
"Anh ba em có việc, vừa lúc anh phải đi thăm bác trai bác gái nên thuận tiện đưa em về." Cố Duyên Tranh nhận lấy cặp sách của Vệ Trừng Trừng, yêu ai yêu cả đường đi, y cũng thích Vệ Trừng Trừng: "Có đói bụng không? Có muốn đi ăn gì trước không?"
"Em muốn ăn KFC, được không ạ?" Vệ Trừng Trừng chú ý tới ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, đáy mắt hiện lên nét kiêu ngạo.
Người đẹp trai như vậy là bạn của anh ba mình, đương nhiên đáng để cô kiêu ngạo.
Cố Duyên Tranh không để ý tới lòng hư vinh của cô bé, dẫn cô đi về phía trước.
Gần đây có chi nhánh KFC, vừa vặn xe cũng đậu bên đó.
Y mua cho Vệ Trừng Trừng một phần ăn gia đình.
Y lái xe, Vệ Trừng Trừng ngồi trên ghế sau ăn KFC, nhìn thấy trong xe có mấy hộp quà, đồ ăn, thuốc lá và rượu, đều là hàng hiệu, âm thầm líu lưỡi.
Tuy rằng mấy năm nay trong nhà có điều kiện rất tốt, nhưng một nhà cô vẫn mang bản chất giản dị.
Mấy thứ này dù đưa ba mẹ cũng sẽ không dùng cho bản thân, hơn nửa là đợi tết hết năm thì tặng người.
Mới ra nội thành, di động Cố Duyên Tranh liền vang lên.
Là Vệ Tây Lẫm gọi.
"Không phải vừa tách ra chưa đến một giờ sao?" Cố Duyên Tranh trêu ghẹo.
Vệ Trừng Trừng chú ý thấy nét mặt dịu dàng của y, vô thức lắng nghe cuộc trò chuyện.
Âm thanh Vệ Tây Lẫm có chút buồn bực: "Em có chính sự! Đón Trừng Trừng chưa?"
"Đã đón, hiện tại vừa ra nội thành."
"Trước đó quên nói với anh, lúc về nhớ lấy cải trắng chua.
Mua ở ngoài không ngon bằng mẹ em làm.
Đừng quên đó."
Cố Duyên Tranh cong môi: "Đã biết." Nếu tiết lộ chuyện Tây Lẫm thích ăn dưa chua ra chỉ sợ fan hắn cũng không dám tin.
"Vậy anh lái xe cẩn thận." Vệ Tây Lẫm nói xong liền ngắt điện thoại.
Cố Duyên Tranh lái xe rất vững, chưa tới mấy hồi đã đến thôn Cây Hòe.
Hiện giờ thôn Cây Hòe xưa không bằng nay, trở mình thành một thắng cảnh du lịch nho nhỏ, trên đường Minh Tinh, người đi đường và xe lượn lờ, cực náo nhiệt.
Ba mẹ Vệ nhìn thấy Cố Duyên Tranh đều rất vui.
Nếu Cố Duyên Tranh đã tới, vậy tất nhiên phải ở lại một đêm, buổi tối ăn cơm liền theo ba Vệ uống hai ly.
Vệ Trừng Trừng nghe y nói chuyện với ba mẹ, không khí tựa như người một nhà, chỉ cảm thấy quái dị.
Cô biết Cố Duyên Tranh và anh ba có quan hệ rất tốt, nên quan hệ với người nhà bọn họ cũng tốt, nhưng hình như có chút tốt quá rồi chăng.
Thái độ của Cố Duyên Tranh đối với ba mẹ cô như ba mẹ của chính y vậy.
Cô vẫn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không biết.
Cố Duyên Tranh đã nhận thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của cô nhưng làm bộ không biết.
Vệ Trừng Trừng còn nhỏ, chuyện giữa hắn và Vệ Tây Lẫm không dễ nói thẳng.
Nhưng y cũng không định bỏ mặc vấn đề này, thế nên gần như mỗi tháng đều theo Vệ Tây Lẫm đi thăm Vệ Trừng Trừng, hoặc dẫn Vệ Trừng Trừng về nhà bọn họ ở hai ngày.
Nếu Vệ Tây Lẫm không có thời gian y liền đi một mình, mục đích giúp Vệ Trừng Trừng vô tri vô giác tiếp nhận chuyện y và Vệ Tây Lẫm ở cạnh nhau.
Trước mắt xem ra hiệu quả không tồi.
Sau khi ăn xong, nói chuyện với ba mẹ Vệ một chốc, Cố Duyên Tranh chuẩn bị về phòng Vệ Tây Lẫm nghỉ ngơi.
Vệ Trừng Trừng nhân lúc ba mẹ không chú ý liền trộm theo sau.
"Anh Cố."
Cố Duyên Tranh xoay người: "Trừng Trừng, có việc gì à?"
Vệ Trừng Trừng chần chờ một chút, thăm dò nhìn nhìn dưới lầu, bước hai bước đến gần y, thấp giọng hỏi: "Có phải anh với anh ba em......"
Cô nhanh chóng liếc mắt ngắm Cố Duyên Tranh một cái, cúi đầu lại nâng đầu, bướng bỉnh nhìn thẳng vào y, chờ đáp án.
"Nếu anh nói là......" Cố Duyên Tranh không xác định thái độ của cô, thử nói dò.
Vệ Trừng Trừng có một loại cảm giác quả nhiên như thế, mấy chỗ khó hiểu trước kia bỗng trở nên thông suốt, không biết vì sao lòng cô cũng không thấy phản cảm, tò mò hỏi: "Có phải ba mẹ với anh hai em đều biết rồi không?"
Cố Duyên Tranh khen ngợi cô nhạy bén, không có ý định lừa cô, gật đầu nói: "Vì lo em không tiếp thu được nên mới không nói với em."
Vệ Trừng Trừng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, chiếu theo thái độ của ba mẹ, hiển nhiên bọn họ đều đã tiếp nhận Cố Duyên Tranh, thở dài một hơi như bà cụ non, dứt khoát nói: "Nếu vậy hai anh phải sống thật hạnh phúc đó."
Cố Duyên Tranh bật cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Yên tâm."
Vệ Trừng Trừng lại nhìn y một cái, rời đi.
Cố Duyên Tranh suиɠ sướиɠ nhìn xuống lầu, đến tận đây, cuộc chiến với nhà họ Vệ mới xem như thật sự kết thúc, cũng đạt được thắng lợi toàn diện.
Xe Cố Duyên Tranh ngập đồ chạy tới, ngập đồ chạy về.
Táo, lê, cam, đậu phộng và rau dưa nông sản chất thành tầng tầng.
Đương nhiên còn có cải trắng chua Vệ Tây Lẫm thích do mẹ Vệ làm.
Trừ ghế lái, cả xe đều đã đầy.
Trở lại thành phố, Cố Duyên Tranh ghé qua chỗ ba mẹ để lại một phần nông sản trước, lại đến nhà Cố Duyên Yên để lại vài món, cuối cùng mới trở về nhà của y và Vệ Tây Lẫm.
Cố Duyên Yên nhìn xe hơi chạy xa, tâm tình phức tạp.
Từ khi biết được quan hệ giữ Cố Duyên Tranh và Vệ Tây Lẫm, mặc kệ cô làm gì, kể cả việc không cho Điền Tâm Tâm tiếp xúc với Cố Duyên Tranh, Cố Duyên Tranh vẫn quan tâm cô và Điền Tâm Tâm như vậy, cứ như từ đó tới giờ vẫn chỉ có cô canh cánh trong lòng.
Điều này khiến cô cảm thấy vừa vô lực lại vừa mất mát, hiện còn có thêm cảm giác không biết làm sao.
Nhưng bắt cô không chút khúc mắc tiếp nhận Vệ Tây Lẫm thì tuyệt không thể nào!
Vệ Tây Lẫm trong phòng khách nghe tiếng động cơ liền chạy ra ngoài.
"Anh đã về."
"Cứ chạy ra như vậy sao? Hồ đồ quá!" Cố Duyên Tranh nhíu mày nhìn thanh niên chỉ mặc áo len và dép lê trước mắt, nhanh chóng bước đến trước mặt hắn, thúc giục "Vào nhà." Hôm nay lại nhiệt độ lại giảm thêm hai độ, trời âm u, nhìn có vẻ sắp có một trận tuyết.
"Không sao, ra có chút thôi." Vệ Tây Lẫm không cho là đúng, mắt trông mong nhìn vào trong xe: "Có lấy dưa chua không?"
Cố Duyên Tranh không nói chuyện, kéo thanh niên vào nhà rồi lại ra ngoài dọn đồ trong xe.
Vệ Tây Lẫm nhấc chân muốn qua hỗ trợ, bị Cố Duyên Tranh trừng một phát liền ngoan ngoãn lui chân về.
Cố Duyên Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, trước lấy dưa chua người yêu thích nhất vào, đưa cho phòng bếp.
Vệ Tây Lẫm theo vào: "Chú Lưu, hôm nay để con làm cơm trưa đi.
Đã lâu không ăn dưa chua, chỉ nghĩ tới cũng muốn chảy nước miếng."
Lưu Phúc nghe cảm thấy buồn cười, trong mắt ông, dưa chua thật không có gì đặc biệt, ông không thể hiểu được vì sao Vệ Tây Lẫm lại chấp nhất với dưa chua như vậy.
"Tùy em ấy đi, không cho em ấy giải nghiện em ấy sẽ luôn để trong lòng." Cố Duyên Tranh nói với Lưu Phúc.
Lưu Phúc cười gật đầu: "Vậy tôi tới giúp."
Trong nhà ấm áp, Cố Duyên Tranh dọn đồ xong cũng cởϊ áσ khoác, thay dép lê, nhìn thấy laptop Vệ Tây Lẫm đặt trên mặt đất, trên thảm còn bày đầy đồ ăn vặt, bút và sách vở, laptop vẫn đang mở.
Y đi qua ngồi xuống, vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người yêu lưu lại trên thảm, nong nóng.
Trên thảm tuy loạn, nhưng lại có một loại cảm giác ấm áp, toàn thân y từ trong ra ngoài đều ấm lên, tùy ý nhìn về phía laptop.
File docx mở ra, là truyện mới của Vệ Tiềm.
"Harry Potter......Harry Potter and the Sorcerers Stone?"
Nhìn tiêu đề có vẻ là truyện cổ tích, Cố Duyên Tranh không mấy hứng thú, nghe được mùi hương trong phòng bếp, tùy ý lướt xuống xem tiếp, chờ Vệ Tây Lẫm gọi y ăn cơm y mới nhận thức được bản thân thế mà xem đến mê mẩn, hơi kinh ngạc.
"Cục cưng, em dùng dưa chua làm cá hầm cải chua với dưa chua xào trứng, thơm không thơm không?" Vệ Tây Lẫm dọn món ra bàn, tranh công hỏi Cố Duyên Tranh.
Lúc làm dưa chua xào trứng, dưa chua vắt đến ráo nước rồi mới xào, hơn nữa bỏ thêm ớt cay và hành băm, vừa chua vừa cay lại vừa thơm.
Hắn cảm thấy mình có thể ăn thêm một chén cơm.
Cố Duyên Tranh bước qua, ôm hắn từ phía sau, trong lòng ngực có hắn tựa như không ăn cơm cũng no: "Rất thơm."
Vệ Tây Lẫm kiêu ngạo nói: "Thơm đi? Mau tới nếm thử."
Thấy người yêu ăn ngon miệng, bất tri bất giác Cố Duyên Tranh cũng ăn không ít.
Ăn cơm xong, hai người tản bộ tiêu thực bên hồ.
Cố Duyên Tranh hỏi Vệ Tây Lẫm: "Đã bắt đầu đăng tiếp truyện mới?"
"Còn chưa." Vệ Tây Lẫm lười biếng ghé vào vaiy để y kéo đi: "Antony xóa [Bàn Cổ] rồi, nói 8 giờ tối cùng nhau đăng lên.
Hai truyện mới của chúng em đồng loạt đăng nhiều kỳ trên hai trang web tiểu thuyết được yêu thích nhất ở Hoa Hạ và nước Anh là Tân Lục và Green Tree, như vậy có thể tiện cho độc giả trong nước và nước đối phương đọc.
Ba tháng sau, dù truyện có kết thúc hay chưa, so tổng đề cử, lưu trữ và đặt mua."
"Thắng thua có thưởng phạt không?" Cố Duyên Tranh thoải mái cõng người không xương trên lưng, không nhanh không chậm tiến về phía trước.
Vệ Tây Lẫm có chút ngượng ngùng, nhìn nhìn hai bên thấy không người, mặt dày để y cõng.
Gió bên hồ đặc biệt lớn, gió lạnh đánh úp từng đợt, tát vào mặt như đao cứa, nhưng hai người vẫn chưa tính vào nhà, người đã được ấm.
"Cậu ta nói nếu cậu ta thắng thì em phải làm một chuyện cho cậu ta; em nói nếu em thắng, bảo cậu ta quyên hết tiền thu được từ đặt mua và đánh thưởng của [Bàn Cổ] cho cô nhi viện ―― của quốc gia chúng ta.
Ha ha ha." Vệ Tây Lẫm chậm rì rì nói, đầu đặt trên đôi vai dày rộng của người đàn ông, ngáp một cái.
"Ý kiến hay." Cố Duyên Tranh cười, xoa bóp đùi hắn, bước chân trầm ổn nhẹ nhàng, cõng người yêu vào nhà ngủ.
Lại một trận gió thổi tới, phất tóc hai người lên, tựa như muốn giữ bọn họ lại, nhưng chỉ phất lên năm ba chiếc lá khô, bay đi từ từ dừng trên mặt hồ.
.........