Vệ Tây Lẫm V: Tôi biết tôi đẹp trai như đã được PS, các bạn khỏi cần cường điệu nữa, thật đó.
Cảnh đầu tiên của [Chạy mau nào, anh em] được quay ở vườn Bách thảo Vũ Hán.
Nơi này bảo tồn hơn mười một vạn loài thực vật nguyên sinh, có vườn kiwi với nguồn gen rộng nhất, có vườn chuyên trồng các loài cây dại vùng Hoa Trung rộng nhất, có vườn chuyên trồng cây thuốc Trung Hoa và mười sáu vườn chuyên trồng những loài cây đặc sắc khác.
Hôm nay đúng tiết xuân, quang cảnh ở quảng trường đường hoa và vườn thực vật thủy sinh, vườn trúc, vườn lan đang ở độ đẹp nhất.
Mặc dù không phải là cuối tuần nhưng du khách trong vườn vẫn đông như trẩy hội.
Lần rút thăm thứ hai là để phân tổ.
Vệ Tây Lẫm, Đặng Đông, Hạ Phong và Triệu Dung Nhược là bốn người đội đỏ, thay vào quần áo thể thao màu đỏ mà tổ tiết mục đã chuẩn bị trước; Vũ Châu Nhi, Hướng Thiên Túng, Biên Thành và Bách Lâm là đội lam cũng thay vào quần áo thể thao màu xanh da trời mà tổ tiết mục đã chuẩn bị sẵn.
Tám người khoác chiếc áo có dán bảng tên, trước kia họ chỉ xem xé bảng tên trên tivi, đây là lần đầu tự mình thể nghiệm vậy nên hứng thú bừng bừng.
Đạo diễn nói: "Cho dù là cảnh sát hay là ăn trộm thì yêu cầu đối với thể lực đều phải cao, cho nên chúng tôi muốn kiểm tra thể lực của các bạn.
Trò chơi thứ nhất tên là Cuộc thi tiếp sức trò chơi tuổi thơ."
Vệ Tây Lẫm lộ ra vẻ hứng thú trên mặt, mà không hề hay biết cảnh này đã bị chuyên viên quay phim thu vào.
Kiếp trước, tuổi thơ của Vệ Tây Lẫm không có kỉ niệm gì đáng nói, mà người trải qua tuổi thơ của đời này cũng không phải chính hắn, nên đối với cái gọi là trò chơi tuổi thơ hắn khá có hứng thú.
Đạo diễn giải thích: "Mỗi một tổ có bốn đội viên phải chia ra hoàn thành bốn trò chơi là bắn bi, lăn vòng, ném bao cát và nhảy dây.
Đội viên thứ nhất đứng ở khoảng cách quy định đưa viên bi vào lỗ nhỏ, rồi lập tức cầm vòng chạy về phía đội viên thứ hai, giao vòng cho người đó.
Đội viên thứ hai lăn vòng đến chỗ đội viên thứ ba, sau khi hai người đập tay thì thành viên thứ ba nhặt bao cát chạy về phía độ viên thứ tư.
Khi đáp trúng đội viên thứ tư, đội viên cuối cùng bắt đầu nhảy dây, phải nhảy được mười cái.
Đội có thời gian thi ngắn hơn sẽ là đội chiến thắng.
Ngoài ra, đội chiến thắng còn nhận được một đầu mối liên quan đến thân phận ăn trộm và cảnh sát.
Khoảng cách giữa các đội viên là một trăm mét."
Vệ Tây Lẫm, Đặng Đông, Hạ Phong và Triệu Dung Nhược thương lượng đôi chút.
Đặng Đông là con gái, thể lực kém nhất nên xếp ở mục cuối cùng.
Trò chơi thứ hai hẳn là có độ khó lớn nhất, yêu cầu phải dùng một sợi dây mảnh lăn một cái vòng, Vệ Tây Lẫm là người đầu tiên chủ động xung phong hoàn thành mục này.
Triệu Dung Nhược là người chơi thứ nhất, Hạ Phong giải quyết hạng ba.
Trò chơi bắn bi yêu cầu bắn viên bi nằm bên ngoài đụng vào viên bi có cùng đường kính, để cả hai viên cùng lăn vào trong một cái lỗ nhỏ.
Trên mặt đất có vẽ một hình tròn có đường kính nhỏ, vị trí của lỗ nhỏ nằm ở điểm chính giữa.
Trò chơi này cũng tương đối khó.
Lần đầu tiên, Triệu Dung Nhược dùng lực quá nhỏ, viên bi đi được nửa đường thì dừng lại bất động; lần thứ hai lại dùng lực quá lớn, viên bi lăn một chút là ra ngoài vòng tròn.
Năm lần liên tiếp không trúng, Triệu Dung Nhược căng thẳng đến độ vò đầu bứt tai khiến bảo vệ và du khách vây xem bên ngoài cười to.
Lần thứ sáu, cuối cùng Triệu Dung Nhược cũng thành công.
Vệ Tây Lẫm nhận được vòng, sử dụng một sợi dây thẳng tắp có móc khống chế vòng lăn về phía trước.
Trong khoảng một trăm mét, trừ lay động hai lần thì móc câu không hề tuột khỏi vòng lần nào, trót lọt đến được đích.
Người xem phát ra hàng loạt tiết hoan hô, hấp dẫn càng nhiều du khách đến gần, sau đó thì điên cuồng thét lên bày tỏ niềm yêu thích và nhiệt tình của họ đối với Vệ Tây Lẫm.
Trải qua một hồi thi đấu khẩn trương, đội đỏ của Vệ Tây Lẫm cầm 3 giây yếu ớt làm ưu thế giành được chiến thắng, lấy được một đầu mối.
Người của đội lam chỉ có thể đứng đằng xa nhìn.
"Ăn trộm nhiều hơn cảnh sát một người." Đạo diễn nói với bốn đội viên của đội đỏ.
Bốn người Vệ Tây Lẫm nhìn nhau.
Nói cách khác, ăn trộm có năm người còn cảnh sát chỉ có ba người.
"Bây giờ đi đến nơi thi đấu tiếp theo —— Thung lũng hạnh phúc ở Vũ Hán*!"
(*Wuhan Happy Vally: là công viên giải trí cực lớn ở thành phố Vũ Hán.)
Hai đội đỏ lam chia ra ngồi hai xe, lên đường.
Trong Thung lũng hạnh phúc ở Vũ Hán, nhân viên đã sớm giữ lại sân cần dùng, ngoài ra còn sắp xếp duy trì an ninh trật tự.
Du khách Thung lũng hạnh phúc nhận ra [Chạy mau nào, anh em] đến đây ghi hình cũng hét ào lên đồng thời giơ điện thoại chụp.
"540! Ở đây, ở đây!"
"Nhị thiếu! Nhị thiếu!"
"Nữ thần Vũ Châu Nhi!"
"..."
Trên mặt đám người Vệ Tây Lẫm hiện lên nụ cười tiêu chuẩn.
Một bên vẫy tay chào fans, một bên vào sân.
"Vừa rồi tôi nghe thấy có người cất giọng phá âm, các bạn phải yêu quý cổ họng chứ." Vệ Tây Lẫm quan tâm nhìn các du khách quanh đó: "Tôi biết chúng tôi đẹp đến độ như đã được PS, nhưng các bạn không nên vì vậy mà kích động quá đâu."
"Oa oh!" Các du khách bị chọc cười, tiếng thét càng chói tai hơn.
Bảy người khác phối hợp đứng thành một hàng với hắn để fans có cơ hội chụp hình.
Có fans hạnh phúc suýt xỉu, có fans thì đăng weibo ngay và luôn, suиɠ sướиɠ nói rằng nhất định vì hôm qua cậu ta nhặt được tiền giao cho chú cảnh sát, nên hôm nay vận may mới đến cửa thế này.
Đạo diễn nói: "Trò chơi này tên là Chớ đạp ô trắng* nhằm kiểm tra năng lực phản ứng của các bạn.
Chắc mọi người không xa lạ gì với trò chơi này."
(*Nó là Piano Tiles hoặc Dont tap the white tile ấy.)
Mọi người rối rít gật đầu.
"Trong một phút đồng hồ không được dẫm vào ô trắng, thời gian bốn người sử dụng cộng lại ở đội nào dài hơn thì đội đó là đội chiến thắng, đồng thời sẽ nhận được một đầu mối quan trọng.
Ngoài ra, người không đạp trúng ô trắng nào khi đếm ngược kết thúc sẽ lấy được một đầu mối riêng."
Ý chí chiến đấu của tám ngôi sao sôi sục.
"Thêm vào đó, lúc một người trong đội khiêu chiến, đội viên của đội khác không thể dùng tay chân để gây trở ngại.
Nếu có người hỏi thì người khiêu chiến phải trả lời, không thể đáp lại bằng im lặng."
Tám nghệ sĩ vui vẻ, quy tắc này khiến trò chơi càng thêm thú vị.
Ánh đèn quanh sân vụt tắt, trên đất chỉ còn bốn hàng bốn cột, tổng cộng mười sáu ô được chia ra bởi ánh đèn với cường độ khác nhau.
"Ai tới trước?"
Đặng Đông tinh tế nhu mỳ là một người đẹp mang hương vị cổ điển.
Cô nở nụ cười yêu kiều nhìn Vệ Tây Lẫm, đề nghị: "Vệ Tây Lẫm, chắc cậu cảm nhạc rất tốt, không bằng cậu lên trước đi?"
"Được thôi." Vệ Tây Lẫm cũng không khiêm tốn: "Tôi tới thả con tép bắt con tôm."
Tiếng nhạc vang lên: "Ready——go!"
Mười sáu ô vuông bắt đầu biến đổi màu sắc trắng đen.
Vệ Tây Lẫm nhanh chóng dùng chân phải đạp ô đen ở góc phải dưới, sau đó dùng chân trái đạp ô đen ở hàng thứ hai từ dưới lên.
Cách thức và cử động có tốc độ không chậm, một tay hắn ở trong túi quần còn cơ thể thì dễ dàng chuyển động chợt trái chợt phải.
Có ô đen vừa xuất hiện hắn đạp lên tức thì, tạo thành một loại hiệu quả chợt nhanh chợt chậm giống như trượt băng vậy.
Tư thế ưu nhã, ung dung mà không vội vã.
Tiếng thét chói tai của người xem càng to hơn, làn âm thậm chí còn lấn át tiếng hét của du khách chơi tàu lượn siêu tốc cách đó không xa.
"Vệ Tây Lẫm, đẹp trai ngây người!"
"540, cố gắng lên!"
Mấy người Vũ Châu Nhi đều nhìn đến ngẩn ngơ, không để ý hình tượng há hốc miệng.
Không ngờ Vệ Tây Lẫm chẳng những hát hay, diễn xuất tốt, đạo diễn được, khiêu vũ giỏi mà ngay cả chơi trò chơi cỏn con này cũng chơi đến xuất sắc như thế.
Mọi người đều đồng thời cảm thấy hắn giống như đứa con được trời cao chiều chuộng, tựa như chẳng hề có bất kỳ khuyết điểm nào.
Khóe miệng cong cong, biểu cảm ung dung quả thật mê người, các fans vừa thét inh tai vừa che ngực, sợ sẩy ra là tim nhảy khỏi lồng ngực.
Chuyên viên quay phim của Vệ Tây Lẫm chụp được mấy tấm không tệ, ngoài ra mấy máy quay phim khác của đài truyền hình cũng nắm lấy cơ hội chụp lại phản ứng của các ngôi sao.
Người đội lam sửng sốt một lúc lâu mới tỉnh hồn.
"Mau, gây nhiễu cậu ta!"
Biên Thành dùng ma âm quấy nhiễu hắn, anh ta không ngừng phát ra những âm thanh quái lạ nhưng đều vô dụng.
Vũ Châu Nhi áp dụng phương thức đặt câu hỏi: "12 cộng 79 bằng bao nhiêu?"
Vệ Tây Lẫm không chút nghĩ ngợi: "91."
"Châu Nhi, câu hỏi của cô đơn giản quá rồi!" Biên Thành kháng nghị.
Vũ Châu Nhi nhún nhảy không ngừng, chu mỏ nói: "Vậy các anh mau giúp tôi hỏi đi, tôi nhất thời không biết hỏi gì cả.
Fans của tôi ơi, cũng giúp tôi đặt câu hỏi đi nào!"
Hướng Thiên Túng nói: "1577 chia 2 bằng bao nhiêu?"
"788.
5."
Câu hỏi của fans thì năm hoa tám dạng: "540, mẫu con gái lí tưởng của cậu là gì?"
"Nam thần, số đo ba vòng thật sự của cậu là bao nhiêu?"
"Nam thần, lúc đi bộ cậu bước chân trái trước hay chân phải trước?"
"Nam thần, anh nằm mơ thấy ai là nhiều nhất?"
Đội viên đội lam cười ná thở, ba đồng đội của Vệ Tây Lẫm cũng hết sức vui mừng.
Đội viên đội lam tham khảo người hâm mộ đặt câu hỏi, khi thấy Vệ Tây Lẫm bị nhiễu nên hơi dừng, bèn tiến công gấp.
"Mau trả lời câu hỏi!"
Vệ Tây Lẫm không thể làm gì khác hơn là vừa trả lời vừa đạp ô đen: "Tôi khá thích con gái khôn khéo; số liệu trên mạng đều là thật, trừ phi gần đây tôi mập lên hoặc là gầy đi; lúc đi bộ, bước chân trái hay chân phải trước quả thật tôi không để ý, câu này ai hỏi vậy? Đủ độc đấy."
Tất cả mọi người ở hiện trường đều cười to, vui vẻ không thôi.
"Người xuất hiện nhiều nhất trong mơ của tôi đương nhiên là chính tôi."
"Ai nữa —— trừ cậu ra!" Vũ Châu Nhi hỏi không có ý tốt.
Không biết fan nào gào lớn tiếng: "A Cố!"
Mà gào cũng thật đúng dịp, lúc này rất nhiều fans đang chăm chú chờ câu trả lời của Vệ Tây Lẫm, thành ra hiện trường cực kỳ yên tĩnh, thế nên khi chỉ có một fan cất tiếng lên, tất cả mọi người đều nghe thấy hai chữ A Cố này.
Mọi người bật cười, bắt đầu ồn ào.
Vệ Tây Lẫm lảo đảo, suýt nữa đáp trúng ô trắng, ngay sau đó vội vàng ổn định lại, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, đúng là A Cố."
"A ——" Các fans kích động hét ầm lên, hưng phấn đỏ bừng mặt.
Các nhân viên an ninh âm thầm chặc lưỡi hít hà, sợ có du khách quá khích vọt vào trong vòng bảo vệ nên không dám phân tâm mà chỉ nhìn họ chằm chằm.
Vệ Tây Lẫm vội vàng khoát tay: "Kích động gì chứ? Tôi còn chưa nói hết đâu.
Mùa hè năm ngoái, tôi và A Cố đến nông trường Cố Vệ giúp bố mẹ tôi thu hoạch trái cây, mẹ tôi cho tôi 99 đồng tiền công, song lúc đó lại bị anh ấy cầm đi mất, cho nên đến nay anh ấy còn thiếu tôi 99 đồng tiền.
Nhắc nhở anh ấy, tôi sợ ảnh nói tôi hẹp hòi; không nhắc nhở ảnh, tôi lại tưởng nhớ.
Đấy chính là tiền mồ hôi nước mắt của tôi đó!"
"Ha ha ha ha..." Khán giả cười phá lên
Có fans còn la lớn: "Chúng em gọi Cố tổng giúp anh!"
Vệ Tây Lẫm bày vẻ vui sướng: "Vậy thì tốt!"
Mấy người Đặng Đông vô cùng thích chí.
Lúc này, ở Đế Kinh xa xôi, Cố Duyên Trang đang ở trong phòng họp hội đồng quản trị của Địa sản Vĩnh Hằng nghe thấy âm thanh thông báo của weibo phát ra từ điện thoại bèn lướt nhẹ màn hình.
Nhìn thấy mấy chục bài Cố tổng, mau trả 99 đồng tiền mồ hôi nước mắt của nam thần đi, y không khỏi cong môi, nhớ đến người y yêu đang ở một thành phố khác, gương mặt sắc bén bỗng trở nên nhu hòa.
Những người khác trong phòng họp tự giác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Thường xuyên thấy BOSS nhắn tin với người khác, họ đã sớm quen rồi.