Vệ Tây Lẫm V: Nghẹn ứ.
Cố Duyên Tranh đã sớm biết có cái đoạn thu ví tiền và điện thoại này, lại cố ý chậm rì rì lấy điện thoại ra, làm bộ nhìn coi có mail hay tin nhắn gì không, sau đó giao điện thoại cho Mập Mạp.
Điện thoại của y và Vệ Tây Lẫm một đen một trắng, họa tiết phía sau thế mà lại hợp thành một hình trái tim, không phải di động tình nhân mới lạ.
Camera man cũng chộp được hình ảnh này như dự liệu của y.
Đối với hành vi không lúc nào không tuyên bố quyền chiếm hữu của người đàn ông nhà mình, Vệ Tây Lẫm tỏ vẻ hắn đã thấy nhiều không thể trách, chỉ có thể làm như không biết.
Nhiếp Cảnh Hưu nói: "Trò chơi đầu tiên, Bắt chước đời người."
Bắt chước đời người: trong thùng thăm có tổng cộng 108 tấm card ghi những nghề nghiệp khác nhau, bốn vị khách quý rút card để chọn ra nghề nghiệp tạm thời của mình và hoàn thành nhiệm vụ được cho trên card.
Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được một số tiền khen thưởng nhất định từ chương trình, tiền dùng để đi xe đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo.
Vì thế, nếu nhiệm vụ thất bại, chỉ có thể tự nghĩ cách đến địa điểm nhiệm vụ tiếp theo.
"108 nghề?" Từ Thải Lam khiếp sợ.
Chu Cẩm Trình nói: "Giờ phút này, tôi thật sự cực kỳ cực kỳ khâm phục tổ chương trình."
Vệ Tây Lẫm buông tay: "Các vị, không phải là giờ chúng ta nên lo mình sẽ nhận được nghề gì hơn sao?"
Tạ Lệ Tư nói: "Chỉ cần không bốc trúng nghề lao động chân tay thì tôi nghĩ mình sẽ làm tốt."
"Thải Lam, cô bốc trước đi, duỗi đầu cũng một đao, rút đầu cũng một đao." Chu Cẩm Trình – người đứng không thấy đau eo – cười nói, có lẽ là đã quên tiếp theo cũng sẽ đến phiên hắn.
Từ Thải Lam ngẩng đầu ưỡn ngực đến trước thùng thăm, dứt khoát đút tay vào, nhanh chóng rút ra một tấm card, nhìn như bình tĩnh, kỳ thực lại khẩn trương đọc nội dung bên trên.
"Nghề: nhân viên tiêu thụ giấy vệ sinh ở siêu thị; Nhiệm vụ: Trong một giờ phải tiêu thụ được 1000 nguyên; Đạo cụ: Bong bóng."
Tạ Lệ Tư hâm mộ: "Cái này còn được đó.
Bằng vào mị lực của chị Thải Lam, một giờ 1000 nguyên còn không phải chuyện nhỏ sao?"
Từ Thải Lam dậm chân, khóc không ra nước mắt: "Giấy vệ sinh đó.
Nói đi nói lại thì giấy vệ sinh bao nhiêu tiền chứ? Muốn bán đủ 1000 nguyên bán bao nhiêu cuộn mới đủ bây giờ?"
Những người khác đều không ngại náo nhiệt: "Ha ha ha......"
Chỉ có mỗi Phó Tinh Châu an ủi Từ Thải Lam: "Chị Thải Lam, không sao, còn có em."
Từ Thải Lam vui mừng: "Đàn em, vậy chị nhờ cả vào em!"
Chu Cẩm Trình rút thăm thứ hai.
Ba người Vệ Tây Lẫm, Từ Thải Lam và Tạ Lê Tư vừa thấy liền cười nghiêng ngả.
Chu Cẩm Trình cạn lời vỗ đầu.
Anh ta là một ông chú lớn tuổi đẹp trai mang vẻ tang thương, dù làm động tác như vậy cũng không tổn hao gì đến mị lực của hắn.
Chỉ thấy trên tấm card của anh viết: Nghề: nhân viên chuyển phát nhanh; Nhiệm vụ: trong một giờ phải chuyển được ít nhất mười kiện hàng; Đạo cụ: Xe đạp.
"Xe đạp!" Từ Thải Lam cười đến run chân, biểu tình vui sướng khi người gặp họa.
"Tôi không tin tôi là người xui xẻo nhất.
Tây Lẫm, mau xem cậu là nghề gì?" Chu Cẩm Trình cố gắng vực dậy tinh thần.
Vệ Tây Lẫm cũng có chút khẩn trương, rút ra một tấm card, lật mặt lại, mặt thả lỏng: "Xem ra vận may của tôi không tồi.
Nghề: thầy giáo lớp một; Nhiệm vụ: dạy một tiết cho nhóm học sinh tiểu học, hơn nữa phải được ít nhất nửa lớp chấp nhận cho qua.
Đạo cụ: loa.
Hình như cái loa này có chút không liên quan?"
"Quả nhiên Tây Lẫm thật may, sinh viên đứng đầu đại học danh tiếng đi dạy học sinh tiểu học quả là y như dùng dao mổ trâu gϊếŧ gà, hẳn cậu ấy sẽ là người thoải mái nhất trong số bốn người chúng ta." Giọng Chu Cẩm Trình khó nén sự hâm mộ.
Vệ Tây Lẫm đắc ý cười cười.
Tạ Lệ Tư là người rút thăm cuối cùng.
"Nghề: nông dân trồng hoa; Nhiệm vụ: Trong vòng một giờ phải bán được ít nhất hai mươi chậu hoa, điều kiện tiên quyết là không được lợi dụng thân phận minh tinh của mình; Đạo cụ: bình phun nước."
"Người hoàn thành cuối cùng sẽ phải nhận hình phạt, giờ thì mấy bạn có thể cầm đạo cụ xuất phát rồi." Đạo diễn nói.
Bốn đội khách đi theo nhân viên công tác leo lên những chiếc xe khác nhau, xuất phát tiến về những hướng khác nhau.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ngồi trên xe thảo luận xem làm sao để những học sinh lớp một giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.
Vệ Tây Lẫm cực kỳ tin tưởng vào nhiệm vụ của mình: "Một tiết hẳn là kéo dài 45 phút, giảng bài nửa tiếng rồi lại cho bọn nhỏ chơi trò chơi, hoặc là dạy tụi nó hát, hẳn là sẽ gây được ấn tượng tốt trong mắt bọn nhỏ đi."
Cố Duyên Tranh gật đầu: "Có lý."
Trên màn hình có một dòng chữ được gõ lên: Sự thật sẽ thật sự đơn giản như vậy sao?
Chữ sau bự hơn chữ trước.
Màn ảnh thay đổi, xe đã đến trường tiểu học Anh Tài.
Đầu tiên tổ chương trình chào hỏi bên phía nhà trường, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh được xếp cho một lớp 36 học sinh lớp một.
Lúc hai người đến, tiết thứ nhất còn chưa kết thúc, vừa lúc có thời gian nhìn qua giáo án của thầy toán, xác định nội dung của tiết dạy này, rất đơn giản, là Hai chữ số cộng một chữ số, ví dụ như 12+3, 53+5 vân vân.
Vệ Tây Lẫm là phụ trách giảng chính, Cố Duyên Tranh phối hợp với hắn giữ gìn trật tự là được.
Tiếng chuông vào tiết thứ hai vừa vang lên, Vệ Tây Lẫm liền cong môi treo lên một nụ cười thân thiện, kẹp giáo án bước vào phòng học cùng Cố Duyên Tranh.
Để ý thấy có hai người xa lạ bước vào, bọn học sinh đều yên lặng, 36 đôi mắt tò mò đồng thời dán vào người bọn họ.
Vệ Tây Lẫm dùng giọng trong trẻo nói: "Chào các em, tôi họ Vệ, thầy giáo này họ Cố.
Tiết này tôi và thầy Cố sẽ giảng bài cho các em......"
Hắn nói còn chưa nói xong, một bé nam ở dưới đã kêu lên: "A, anh là Vệ Tây Lẫm!"
Không đợi Vệ Tây Lẫm phản ứng, nhóc đã lớn tiếng hét với những học sinh khác: "Anh ấy là nam thần quốc dân Vệ Tây Lẫm đó!"
Thoáng chốc, bọn học sinh đã lần lượt nhận ra Vệ Tây Lẫm, khuôn mặt nhỏ mang vẻ hưng phấn, tụm lại thành từng nhóm nhỏ bàn tán sôi nổi, phát ra tiếng ồn ào.
Một bé nam mở to mắt tò mò hỏi: "Sao đại minh tinh lại tới trường tụi mình?"
Ngồi cùng bàn với nhóc là một cô bé, cô bé vui vẻ vỗ tay: "Anh ấy trông thật đẹp nha, còn có thầy Cố kia cũng rất soái! Nếu sau này họ dạy tụi mình luôn thì tốt rồi!"
"Anh ấy không phải minh tinh sao? Sao lại đến dạy tụi mình?" Một bé gái khác khó hiểu.
"Anh ấy rất nổi tiếng, chị tui rất thích ảnh.
Tui cảm thấy anh ấy......!Cũng chỉ có vậy thôi!" Một bé trai nói, giọng có chút chua.
Vệ Tây Lẫm nghe được, có chút buồn cười, ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở.
Bọn học sinh không hề để ý đến hắn, tiếp tục sôi nổi thảo luận ý đồ của Vệ Tây Lẫm khi đến đây.
Vệ Tây Lẫm đành phải dùng thước sắt gõ nhẹ lên bục: "Các em, yên lặng nào."
Cuối cùng những học sinh ngồi hàng đầu cũng trích chút thời gian quay ra liếc Vệ Tây Lẫm một cái, kế đó lại lập tức quay đầu trò chuyện với những bạn khác.
Với những đứa trẻ bảy tám tuổi, thứ chúng nó sợ nhất chính là giáo viên, ngay cả cha mẹ cũng không sợ, càng sẽ không sợ Minh hoàng.
Vệ Tây Lẫm đột nhiên ý thức được rằng hắn đã có chút lạc quan.
Chính vì bọn nhỏ còn nhỏ, thế nên trái lại chúng càng không biết sợ là gì.
Cố Duyên Tranh khoanh tay đứng một bên, dựa tường, vẻ mặt bình tĩnh, lại thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của người thương, y âm thầm bật cười, cảm giác được camera đang quét tới, y liền trở lại vẻ nghiêm chỉnh.
Vệ Tây Lẫm nhỏ giọng nói với màn ảnh: "Có vẻ như tôi đã hiểu vì sao tổ chương trình lại phải cho tôi một cái loa rồi."
"A......" Cố Duyên Tranh khẽ bật cười, giọng quyến rũ dễ nghe như tiếng đàn cello.
Vệ Tây Lẫm liếc xéo y, cầm loa lên: "Yên lặng!"
Vẫn vô dụng.
Phòng học vẫn ầm ĩ như cũ.
Cố Duyên Tranh bước lên bục giảng, trầm giọng nói: "Tất cả các em yên lặng."
Cảm giác áp bách khiến mấy chục đứa nhóc cả kinh, ngoan ngoãn ngồi lại nghiêm chỉnh, tuy không dám nói gì thế nhưng mặt vẫn còn mang nét không phục.
Vệ Tây Lẫm không phục nhìn Cố Duyên Tranh.
Hắn cũng không tin, dựa vào cái gì mà Cố Duyên Tranh có thể khuất phục đám nhóc con này, hắn lại không được? Hắn còn nghĩ muốn được bọn nhỏ phục thì không được dùng biện pháp quá cứng rắn.
Trong lúc Cố Duyên Tranh tọa trấn trên bục giảng, hắn liền âm thầm quan sát các học sinh, muốn tìm một điểm đột phá, công bỏ ra quả không phụ lòng người, hắn thật sự tìm được một đứa nhỏ không giống mấy đứa nhỏ khác.
Đó là một cô bé đang cúi đầu đọc sách, nét mặt bình tĩnh, có thể có khí chất thế này thì tất nhiên không thể đơn giản được.
Vệ Tây Lẫm lén lút bước qua, thấy cô bé đang đọc bài mười, mà hôm nay hắn sẽ giảng bài tám.
Nói cách khác, người ta đã tự học được hai bài rồi.
"Em gái, anh đoán em nhất định là lớp trưởng hoặc lớp phó học tập của lớp đúng không?"
Cô bé kinh ngạc nhìn hắn, nói như người lớn: "Đúng thì sao?"
"Nếu em đồng ý giúp anh, anh có thể vẽ cho em một bức." Vệ Tây Lẫm cầm bút bi và tập trên bàn cô bé, nhanh chóng vẽ vẽ lên trên.
Rất nhanh, một cô bé hiện ra dưới nét bút, giống hệt cô bé lớp trưởng này, ngay cả nốt ruồi trên mặt cũng không bị bỏ sót.
Trong mắt cô bé lập tức hiện lên vẻ vui mừng, còn muốn giữ vẻ bình tĩnh, giòn giã nói: "Không thành vấn đề."
Nói rồi, cô bé vỗ bàn, mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Mấy cậu nghiêm túc nghe giảng đi, không thì tôi sẽ nhớ kỹ tên mấy cậu, báo lại với chủ nhiệm."
Ánh mắt của Vệ Tây Lẫm cũng không tệ, mấy đứa nhóc đều bị bé lớp trưởng này chấn áp, kế tiếp việc giảng bài liền diễn ra trôi chảy.
Tiết học kết thúc, bọn nhỏ đều rất hào phóng dán đầy hoa hồng lên giấy chứng nhận của Vệ Tây Lẫm, mỗi đóa hồng nhỏ đại diện cho một học sinh.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, nhận được tiền xe do tổ chương trình cung cấp ――10 nguyên.
"Chỉ có 10 nguyên?" Vệ Tây Lẫm không thể tin nhìn Nhiếp Cảnh Hưu, phất phất tờ tiền trong tay: "Đạo diễn, ngài có tính lộn không?"
Nhiếp Cảnh Hưu xác nhận: "Không sai, đúng là 10 nguyên."
Vệ Tây Lẫm suy sụp dựa lên người Cố Duyên Tranh, hữu khí vô lực nói: "Đạo diễn, đời khó đừng phá mà."
Đạo diễn không để ý đến hắn: "Mời hai cậu lập tức tiến về địa điểm kế tiếp."
"Được rồi." Vệ Tây Lẫm nhanh chóng ngồi dậy: "Tôi biết mục đích của các anh là muốn làm chúng tôi khó xử, thế nhưng, tôi sẽ không để mấy anh thực hiện được.
A Cố, tiến lên!"
Bọn họ đã nhận được địa chỉ của địa điểm thứ hai, nơi ấy có chút xa, chỉ có thể đi xe buýt, vì xe buýt tiện nhất.
Bước ra cổng trường, Vệ Tây Lẫm thấy đối diện có một tiệm kem, sâu thèm ăn trong bụng liền ngóc đầu lên: "A Cố, em muốn ăn kem."
"Không được." Cố Duyên Tranh không chút do dự cự tuyệt: "Một que ít nhất năm nguyên, chúng ta không đủ tiền."
Vệ Tây Lẫm không cam lòng: "Em muốn ăn kem."
Cố Duyên Tranh cho là hắn không nghe rõ, kéo hắn đi về trước, lặp lại: "Chúng ta không đủ tiền."
"Em, muốn, ăn, kem." Vệ Tây Lẫm gằn từng chữ một, mắt trông mong nhìn chằm chằm vào tiệm kem, bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Cố Duyên Tranh bất đắc dĩ dừng chân: "Được rồi."
Khán giả hủ nữ trước TV không hẹn mà cùng nghĩ đến mấy chữ: Tùy hứng thụ và sủng nịch công!
..........