Nghe đến đây thì Thu Nhã và Khánh Tường có thể xâu chuỗi lại câu chuyện rồi. Tuy nhiên, Khánh Tường lại thắc mắc:
- Nếu ngươi biết rành như vậy thì tại sao lúc đó ngươi không cứu nàng?
Nhiếp Huyền lắc đầu:
- Quả thật ta cũng không biết, thậm chí trước đó cũng không hề biết nàng là Ma tổ. Cho đến khi nghe tin nàng bị Sở Lâm moi nội đan ta mới bắt nàng về bên cạnh ta. Lúc nàng say ngủ ta đã kiểm tra cơ thể của nàng, mới phát hiện nội đan của nàng vẫn còn nhưng trong đó lại có một tia ma lực của Ma tổ. Ta bắt đầu nghi ngờ, sau đó dùng kính quá khứ lấy một giọt máu của nàng nhỏ vào. Vậy là trên kính đã hiện lên hình ảnh của nàng từ lức là một cây đinh lăng nhỏ bé cho tới nay.
Thu Nhã chợt hỏi:
- Vậy sao lúc đó ngươi không cho ta biết?
Nhiếp Huyền nhìn Thu Nhã áy náy:
- Bởi vì… thuộc hạ… thuộc hạ… yêu ngài… xin tha thứ cho thuộc hạ.
Nhiếp Huyền dập đầu thật mạnh xuống đất, cả cơ thể đều run rẩy. Thu Nhã thấy vậy lập tức đưa tay đỡ hắn lên:
- Ngươi có tội gì mà xin tha. Khi yêu ai cũng ích kỷ thôi. Có điều… ta bây giờ cũng đã không còn là Ma tổ rồi. Chỉ là một con tiểu yêu tinh, cũng không thể đánh bại được họ trả thù.
Với lại, cô cũng không thể giết Sở Lâm được. Hắn chết, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ thất bại. Cô thì không sao nhưng còn Khánh Tường, cô cũng không thể làm anh bị thất bại được. Tuy cũng không biết nhiệm vụ anh là gì nhưng nhìn những hành động của anh, cô cũng đoán biết được là quy định nhiệm vụ lần này của anh cũng giống như cô. Dù có xáo trộn tình tiết thế nào cũng phải để nữ chính và nam chính bên nhau. Nếu không, với cái độ ghen của anh thì làm sao có thể để tên Sở Lâm này gần gũi cô được chứ.
Chẳng qua, Thu Nhã cũng không biết được lúc này Khánh Tường cũng đang có suy nghĩ tương tự như cô. Anh rất muốn bóp chết tên Sở Lâm này ngay lập tức, nhưng lại sợ làm nhiệm vụ của Thu Nhã thất bại nên cũng cố gắng thu lại cảm xúc.
Tuy nhiên, khi hai người đồng thời có suy nghĩ như vậy thì đột nhiên trước mặt cả hai đột nhiên quay cuồng, sau khi định thần lại thì đã thấy bản thân đứng ở bên ngoài, nhìn vào đám người Lưu Tương và Đinh Lăng. Ngay cả Miêu Linh và Hắc Miêu cũng đã xuất hiện bên cạnh họ. Thậm chí cả hai con mèo cũng đã có thể nhìn thấy nhau. Nhưng Hắc Miêu thì vui mừng:
- Ôi! Hoàng Miêu Linh yêu dấu…
Tiện thể chu cái mõm đen bay về phía Miêu Linh muốn hôn Miêu Linh.
Còn Miêu Linh thì lại thờ ơ, dơ móng vuốt cho nó một cái tát:
- Đàng hoàng lại, đang làm nhiệm vụ đấy. Kiểm tra xem tại sao hệ thống lại bị lỗi thế này đi.
Hắc Miêu ỉu xìu bay lại bên cạnh Khánh Tường tìm cách vào lại hệ thống để kiểm tra.
Còn Khánh Tường và Thu Nhã cũng nhìn thấy nhau. Tuy chỉ là hình ảnh mờ mờ ảo ảo, hai người thử chạm vào nhau cũng xuyên qua luôn nhưng họ lại rất vui mừng vì đã nhìn thấy được hình ảnh thật của họ. Thu Nhã thì không nói, nhưng mà Khánh Tường thì Thu Nhã đây là lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt thật của anh. Cô mừng rỡ hỏi:
- Đây là khuôn mặt thật của anh sao?
Khánh Tường gật đầu, đồng thời dùng ngón tay trỏ và ngón cái đặt lên hai bên cằm, nhướng mày nhìn cô hỏi:
- Đúng vậy! Thế nào đẹp trai không? Có xứng với em không?
Nếu mà có thể chạm được vào anh thì có lẽ Thu Nhã đã như Miêu Linh cho anh một cú đấm vào mặt rồi. Ừ! Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng trông đểu quá, nhìn thấy khó ưa ghê. Cố làm ra vẻ như Miêu Linh vừa rồi thờ ơ nói:
- Đây không phải là lúc nói chuyện này, xem xem tại sao chúng ta lại bị đẩy ra khỏi thể xác của nguyên chủ đi.
Khánh Tường: "..." Buồn!
Nhưng cũng đành ử rũ cụp đuôi mà tìm hiểu nguyên nhân.
Miêu Linh và Hắc Miêu đều đã xâm nhập lại vào được hệ thống nhưng phát hiện cả hệ thống đều đã bị tê liệt, chúng đang loay hoay sửa. Còn Thu Nhã và Khánh Tường đành phải đứng ở ngoài mà xem diễn biến tiếp theo của Đinh Lăng và Lưu Tương ra sao thôi.
Họ thấy Đinh Lăng và Lưu Tương chỉ hơi ngỡ ngàng một lúc, sau đó thì định thần lại. Đinh Lăng dùng ánh mắt vừa xót xa vừa căm hận nhìn vào Sở Lâm. Còn Lưu Tương ở một bên không nói gì, nhưng ánh mắt cũng nhìn vào Sở Lâm và Vân Lôi thánh mẫu đầy hận ý.
Thu Nhã và Khánh Tường nghĩ chắc là do cả hai tuy đột nhiên bị đẩy ra khỏi thể xác của nguyên chủ nhưng ký ức vẫn còn để lại đó, cho nên nguyên chủ mới cho rằng đó là những gì mình đã trải qua. Vì thế nên mới phát ra cảm xúc như vậy. Chỉ khác một điều là Khánh Tường và Thu Nhã là chán ghét cùng bất bình. Còn của Đinh Lăng và Lưu Tương lại là hận ý.
Lúc này, lại thấy Nhiếp Huyền nói với Đinh Lăng:
- Ma tổ yên tâm! Hơn ngàn năm qua, thuộc hạ cũng đã nghiên cứu cách phục hồi lại pháp lực và ký ức cho Ma tổ, và cuối cùng cũng tìm ra được một cách.
Đinh Lăng mở to mắt, nôn nóng hỏi:
- Là cách gì?
Có lẽ nàng cũng nóng lòng muốn trả thù.
Nhiếp Huyền lần này lại không có nói ngay mà nhìn chầm chầm vào Đinh Lăng, nghiêm túc nói:
- Ma tổ! Thuộc hạ sẽ nói cho ngài biết nhưng trước hết xin ngài hãy hứa với thuộc hạ một điều…
- Điều gì?
- Đó là sau khi Ma tổ khôi phục lại pháp lực và ký ức thì xin ngài hãy tách biệt ma giới ra khỏi thần giới và nhân giới. Bởi vì…
Nhiếp Huyền dừng lại một chút, rồi âu yếm nhìn vào Đinh Lăng. Sau đó đưa bàn tay lên khẽ vuốt vào khuôn mặt Đinh Lăng, dịu dàng nói:
- Bởi vì lúc đó thuộc hạ đã không còn ở bên cạnh ngài nữa, cho nên thuộc hạ chỉ muốn ngài vĩnh viễn được bình an. Thuộc hạ yêu ngài!
Thu Nhã và Khánh Tường cảm giác có điều gì đó không ổn, ngay cả Đinh Lăng cũng thế, nàng vội vàng hỏi:
- Nhiếp Huyền! Ngươi nói vậy là có ý gì?