Một trận cuồng phong thổi qua, thổi bay vạt áo đỏ rực của sĩ quan Thịnh.
Vạt áo đỏ tươi tung bay giữa nền cát vàng, sĩ quan Thịnh và con vẹt trên vai ngu ngơ đứng im tại chỗ, gương mặt quân tử đẹp đẽ chính trực kia hiện rõ sự bực mình.
Hạ đại nhân, Hạ Chi Kỳ...
Thứ quân đội nước Thịnh bắt đi không chỉ có sĩ quan Thịnh mà còn có cả IQ của nước Hạ.
Hai ngón tay sĩ quan Thịnh bóp chặt ấn đường.
Hạ đại nhân à, sĩ quan Thịnh ta có ngươi liền biến thành kẻ không tầm thường.
Nước Hạ có một trăm cách khiến hai nước ngừng chiến, nhưng cố tình lại sử dụng cách thứ một trăm lẻ một.
Có lẽ cậu không thể về được nữa.
Con vẹt trên vai giơ chân: "Ngu xuẩn! Ngu xuẩn!"
"Ôi!" Sĩ quan Thịnh mắng: "Sao ngươi có thể mắng chửi người?"
Con vẹt im lặng mấy giây.
"Quá ngu xuẩn! Quá ngu xuẩn!"
Nó mở cánh ra, bay vòng trên không trung, hận không thể bay đến bàn đàm phán nơi tiền tuyến, dùng cánh hung dữ vả cho tên sứ thần họ Hạ kia hai vả.
"Kẻ ngu xuẩn!"
Tùy tùng Trịnh:...
Lời mắng còn khó nghe hơn hẳn lúc bình thường.
Bởi vì Hạ đại nhân phát huy vô cùng xuất sắc, đã đem niềm hi vọng cuối cùng của nước Hạ tặng ra ngoài, hoàng đế nước Hạ nước mắt chảy ngang mà lòng không còn biện pháp, đành phải dâng sĩ quan Thịnh cho bên nước Thịnh.
Điều kiện của nước Thịnh đưa ra nằm trong phạm vi nước Hạ có thể chịu đựng, cũng không ép nước Hạ đi vào ngõ cụt.
Trong quân doanh.
"Ngươi nói xem tướng quân đòi vị sĩ quan nước địch kia để làm gì?"
"Không biết, đòi một sĩ quan chẳng lẽ vì muốn đánh giặc?"
"Hiện giờ có phải đánh giặc gì đâu, tên quân sư kia không có tác dụng."
"Vậy tướng quân định đưa người về làm gì?"
Tùy tùng Trịnh lặng lẽ đi qua.
Còn có rất nhiều tác dụng.
Đám trai già còn trinh chưa lấy nổi vợ như mấy người không hiểu nổi đâu.
Mặc dù bạn đời tướng quân họ chọn là một gã đàn ông nhưng dù sao có vẫn hơn đám người không có. Không có vị sĩ quan này, đoạn đời còn lại tướng quân họ có tìm được kẻ nào hay không cũng khó lòng nói được.
Hơn nữa vợ là đàn ông chắc hẳn chẳng có ai đòi cướp đoạt với tướng quân đâu nhỉ?
Tối đó, tướng quân Dụ từ tiền tuyến trở về, tin tức nước Thịnh chiến thắng đã báo về trước, khuôn mặt có lạnh như băng đáng ra cũng nên nở nụ cười, huống chi người vừa mới chiếm được vợ về, thế mà ai ngờ tướng quân vẫn mang theo dáng vẻ đáng sợ như cũ, nhìn qua chẳng thấy vui vẻ chút nào.
Hắn vừa về đã lập tức đi vào trong lều vải của chủ quân.
Tùy tùng Trịnh tiện tay kéo một anh lính quèn lại chất vấn.
"Tướng quân sao thế hả? Trưa nay ở tiền tuyến không được ăn no hay có người đã cướp bữa trưa của ngài ấy?"
Anh lính:...
Tướng quân Dụ trong miệng của tùy tùng Trịnh không khác gì một cái thùng cơm to.
Quân doanh bây giờ đèn đuốc sáng trưng, bốn phía đều là binh lính bảo vệ, anh lính không dám buôn chuyện về tướng quân.
Anh ta nháy mắt với tùy tùng Trịnh, chỉ ngón tay sang hướng bên cạnh. Hai người họ như hai tên trộm, cúi người chui vào chỗ tối tăm.
Tùy tùng Trịnh: "Chờ một chút."
Anh lính: "Sao thế? Không muốn nghe nữa hả?"
Tùy tùng Trịnh: "Không phải, ta sang phòng bếp bốc nắm hạt dưa."
"... lấy cho ta một nắm."
Có thể thấy tin tức lần này chấn động cỡ nào.
Hai người họ lại lần nữa tụ họp trong góc tối.
Ánh mắt hóng chuyện của tùy tùng Trịnh ánh lên ánh sáng xanh lục: "Nói đi, ai đã cướp cơm trưa của tướng quân vậy?"
"Đâu chỉ có cơm trưa, kẻ này đã định cướp đi tương lai của tướng quân đấy. Tên đó đã hung dữ giẫm hạnh phúc của tướng quân xuống dưới lòng bàn chân, sau đó còn kéo cả ngựa qua giày xéo đi giày xéo lại."
"Vị anh hùng nào có can đảm như vậy!"
"Còn ai vào đây nữa, người kia chính là một đóa hoa kỳ lạ, sứ thần ngoại giao của nước Hạ, Hạ đại nhân, Hạ Chi Kỳ!"
"Hắn là thần thánh phương nào?"
"Là người có thể nói sống thành chết, ban đầu hai bên đang ở thế cờ hòa, hắn há miệng ra kiên quyết đòi nước Hạ đầu hàng nước Thịnh".
Tùy tùng Trịnh đập nắm hạt dưa: "Không phải kẻ này chính là gian tế nước Thịnh chúng ta cài sang đó đấy chứ?"
"Không thể nào đâu, trông có vẻ không giống." Anh lính suy nghĩ lại: "Lúc bàn đàm phán đòi bồi thường bằng sĩ quan Thịnh, Hạ đại nhân đã kêu gào khóc lóc ngay tại chỗ, như thể đất trời đã bị sụp đổ vậy."
Tùy tùng Trịnh chậc chậc lắc đầu: "Bầu trời của hắn sẽ không bao giờ sáng lên được nữa."
"Chứ còn sao nữa!" Hai người họ ngồi xổm trên mặt đất, càng tám chuyện càng phấn khởi, quả nhiên bàn tán tin đồn mãi là thứ thơm ngon nhất.
Anh lính bảo cậu ta cẩn thận lắng nghe: "Trọng điểm đến rồi đây."
Tùy tùng Trịnh vểnh tai.
"Trên bàn đàm phán tướng quân đòi quân sư Thịnh, ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi, hai người họ chắc chắn có mối quan hệ thân mật không thể nói cho người khác biết."
Nói xong, anh ta hớn hở mặt mày nhìn về phía tùy tùng Trịnh: "Chắc chắn hai người họ là một đôi."
Tiểu tử, ánh mắt cũng chuẩn đấy.
"Lúc tướng quân sắp lấy được người trong lòng, tươi cười trên gương mặt xuất hiện rõ ràng lắm, mẹ ơi, suýt chút nữa ta đã bị dọa chết ngay tại chỗ. Tướng quân thực sự thích vị sĩ quan kia, nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang."
"Sao thế? Sao thế?"
Ngươi nói mau lên đi! Tùy tùng Trịnh khó chịu.
"Sau khi nước Thịnh đòi thành trì và những thứ tốt khác thì bàn đến chuyện hai nước thông gia. Nhưng nước Hạ không có công chúa, hoàng tử cũng thành hôn cả rồi, cuối cùng bàn đi bàn lại biến thành để sĩ quan Thịnh sang hòa thân với nước mình."
"!"
Tin tức bùng nổ như vậy á!
"Nhưng không phải tướng quân đã đòi người rồi à? Sao sĩ quan Thịnh sang hòa thân được chứ?"
"Nhờ cả vào Hạ đại nhân đấy."
Tùy tùng Trịnh:...
Đối phương rốt cuộc là kỳ tài phương nào, một chữ "Kỳ" đủ đại diện cho cả cuộc đời hắn.
"Hạ đại nhân nói, dù sao sĩ quan Thịnh cũng đã tới đó, vừa hay có thể hòa thân với nước chúng ta."
"Sao hắn lại nghĩ như vậy?"
"Hắn nói một mũi tên trúng hai con chim."
"..."
Hạ đại nhân đúng là phúc lớn của nước Hạ.
Một sứ thần ngoại giao quả nhiên có mạch não khác hẳn người thường.
Trong quân doanh có tiếng ca múa, tiếng nói cười vang lên không ngừng, không cần đánh giặc họ sẽ được trở về quê hương.
Lão già Lý cũng nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Lão có thể về nhà gặm bánh bột ngô rồi.
Chỉ có ở trong lều vải của chủ quân, lúc này tướng quân Dụ đang vùi đầu vào áo của sĩ quan Thịnh, cả người tản ra bầu không khí u ám, rầu rĩ không vui.
Người khác thì nói cười vui vẻ, hắn lại tức giận đến mức vùi đầu vào ngực áo quân sư nước Hạ, ít nhiều cũng có chút không phù hợp với số đông.
Áo của sĩ quan Thịnh bị hắn làm phồng to, cậu cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cậu vốn là văn nhân tao nhã, hình ảnh lúc này hơi đồi phong bại tục.
Vì không muốn đế người khác quấy rầy, vừa đi vào trong lều vải tướng quân Dụ đã ném thẳng con vẹt ra ngoài, không muốn nó liên tục làm ồn bên tai hắn nữa.
Sĩ quan Thịnh nhìn phần thân thể cao lớn của tên đàn ông thô lỗ, vỗ vỗ cái đầu đang chui trong áo mình.
"Ra ngoài đi nào, cứ siết quần áo thế này ta cảm thấy không thoải mái."
Tướng quân Dụ ngoan ngoãn thò đầu ra ngoài, đôi mắt ưng nhìn sĩ quan Thịnh.
Trong lòng sĩ quan Thịnh bỗng dâng lên một dự cảm không hay.
"Cái tên thô lỗ này ngươi đừng..."
Xoẹt xoẹt ——
Sức mạnh của tướng quân Dụ vốn đã lớn, xé xoẹt một cái ném áo trên người người ta đi, mặc áo bị siết chặt không thoải mái thì đừng mặc nữa, giải quyết vấn đề từ nguồn cội của nó luôn.
Phần thân trên của sĩ quan Thịnh lạnh lẽo trong chớp mắt.
"Không mặc áo, lạnh."
Tướng quân Dụ dán sát lại, khàn giọng: "Người ta nóng."
Không biết có phải do ảo giác của sĩ quan Thịnh hay không nhưng ban đầu cậu cảm thấy rằng vị tướng quân này ngây thơ thế nào thì giờ lại càng cảm thấy hắn xảo quyệt nhường ấy.
Bàn tay đặt sau lưng hơi kéo lại, toàn bộ lồng ngực của sĩ quan Thịnh đã bị động cọ xát lên người hắn.
Sĩ quan Thịnh chết lặng nhìn tên tướng quân đè trên người mình.
Ngươi là kẻ lừa gạt.
Vì không muốn sĩ quan Thịnh hòa thân với công chúa nước Thịnh, ngay đêm đó tướng quân Dụ đã quyết tâm ăn mặn, tiền trảm hậu tấu, gạo nấu thành cơm, ép nước Thịnh đổi người hòa thân thành hắn.
Lần đầu tiên hắn không có kỹ xảo, nhưng lại có một thân đầy sức mạnh dã man, mỗi lần sĩ quan Thịnh bị hắn đi vào chỉ muốn ngất xỉu, chợt ẩn chợt hiện trước điện Diêm Vương.
Diêm Vương:?
Người nào bên kia muốn chết mà không chết được vậy?
Bình thường tướng quân Dụ ăn nói vụng về, đến thời khắc quan trọng cái miệng lại đột nhiên khéo léo.
"Ta không có cảm giác an toàn."
Sĩ quan Thịnh nhìn kẻ trên thân to như con trâu mộng, trên chiến trường là một vị tướng quân mạnh mẽ, nhất thời không biết nói câu gì, cuối cùng đành phải chấp nhận.
"Vậy ngươi vào đi."
Sau đó mưa xuân rơi xuống đất, người đã biến thành một vũng bùn lầy lội.
Ngày hôm sau lúc đứng lên, hai chân của sĩ quan Thịnh run lẩy bẩy. Câu nhìn thấy sắc mặt sững sờ của tướng quân Dụ, chọc chọc vào ngực hắn.
"Ngươi chỉ được có vậy sao."
Lời lẽ này tra tấn người cỡ nào, tướng quân Dụ nghe xong môi mím chặt.
Lòng lại càng yêu nhiều hơn.
*
Bên trong cung điện tráng lệ, công chúa yếu đuối ghé vào mép giường khóc lóc nức nở.
"Oa oa oa oa oa oa ụt..."
"Công chúa! Công chúa đừng khóc nữa! Khóc ra tiếng lợn kêu luôn rồi kìa!"
"Các người thì biết cái gì?!" Kim An Châu ngẩng đầu: "Các ngươi làm sao hiểu được? Các ngươi không hiểu gì hết cả!"
Công chúa tiếp tục khóc.
Tại sao mình lại khổ như vậy, chiến sự hai nước đã dừng, thế mà công chúa lại phải gả cho một tên sĩ quan chưa từng gặp mặt.
Nghe nói người nước Hạ ai cũng xấu xí không chịu nổi.
Không gả! Ta không gả!
Nước Thịnh là một quốc gia cực kỳ cởi mở, có cả nam công chúa và nữ công chúa. Nhưng bây giờ người đang ở độ tuổi kết hôn chỉ có mình Kim An Châu, kẻ phải đi hòa thân không phải cậu ta thì còn là người nào!
Cậu ta đứng bật dậy: "Ta muốn đi gặp phụ hoàng, ngày thường người thương ta nhất, nhất định người sẽ không ép ta lập gia đình!"
Nói xong, công chúa nâng bước chân vắt vẻo của mình chạy ra khỏi cung điện công chúa, đi tới ngự thư phòng.
"Con nói con không gả?"
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ngai.
"Vâng, nhi thần không muốn gả."
"Lý do?"
"Nhi thần không thích đàn ông, nhi thần không muốn gả".
Nhìn Kim An Châu vẫn còn mặc nguyên một thân quần áo nữ, nam công chúa nước Thịnh háo sắc, si mê trai đẹp đã không còn là bí mật gì từ lâu.
Hoàng đế khó hiểu: "Sao tự nhiên lại thẳng rồi?"
"Mấy hôm trước nhi thần đã tìm một vị thầy thuốc, uống thuốc Đông y mấy hôm nay đã trị khỏi."
"..."
Hoàng đế không hạ quyết định ngay, ngài bảo công chúa về chờ tin tức.
Kim An Châu rời đi.
Cậu ta sẽ không gả!
Có đánh chết cũng không gả!
Người cậu ta muốn gả phải là vị anh hùng giẫm lên mây bảy màu, chứ không phải tên quân sư quỷ kế đa đoan của nước địch.
Đại Thịnh thắng lợi hồi kinh, xe thuyền mệt nhọc. Tướng quân Dụ cố ý trải không ít chăn đệm trong xe, chỉ lo sĩ quan Thịnh không được thoải mái, chăm lo vô cùng tỉ mỉ.
Tùy tùng Trịnh có thể nhìn ra tướng quân nhà mình thật lòng thích vị sĩ quan này, nói tóm lại thì có miếng gì ăn cũng sẽ không ngần ngại chia sẻ hết cho đối phương không giữ lại thứ gì.
Thế nên mới nói, đừng nên yêu quá nhiều.
Các tướng sĩ nhận được ban thưởng và phong hào, người thì thành quan, người thì thăng chức. Tướng quân Dụ và binh sĩ đến ngự tiền, sĩ quan Thịnh – người hòa thân kết mối bang giao giữa hai nước cũng tiến vào hoàng cung.
Tướng quân đến ngự thư phòng nói chuyện với Hoàng đế, sĩ quan Thịnh chán chường chờ đợi ở hoa viên.
Trong điện công chúa.
"Công chúa! Công chúa! Quân đội đã đưa phò mã trở về, công chúa có muốn tới ngắm hay không?"
"Phò mã gì chứ! Không phải phò mã! Ta sẽ không gả cho hắn!!!"
Thái giám vội vã thay đổi xưng hô: "Sĩ quan nước địch đã tới, đang ở trong hoa viên, công chúa có muốn tới xem không ạ?"
Kim An Châu ngồi trên ghế quý phi, bĩu môi suy nghĩ nửa ngày.
Đi cũng chẳng sao.
"Đi nào."
Cậu ta đi giày vào, cậu ta muốn tới thử xem xem cái tên sĩ quan nước địch kia rốt cuộc có dáng vẻ xấu xí đến nhường nào.
Kim An Châu dẫn theo thái giám và cung nữ lén lén lút lút xuất hiện ở khu vực gần hoa viên.
Cho dù thế nào đi nữa, cậu ta cũng sẽ không gả!
Kim An Châu âm thầm thề ở trong lòng.
Cậu ta đứng ở bên cạnh hoa viên ghé mắt vào trong, thấy trong hoa viên có một bóng người cao lớn, chỉ nhìn bóng lưng kia thôi đã cảm nhận được khí chất quân tử của người.
Bóng lưng xem chừng cũng không tệ lắm.
Kim An Châu hỏi thái giám bên cạnh: "Sĩ quan nước địch chính là hắn sao?"
"Đúng vậy công chúa, vô cùng chuẩn xác."
"Có phải trông xấu lắm không?"
"Chuyện này thì tiểu nhân không rõ, vừa rồi tiểu nhân không thấy được mặt mũi của sĩ quan, nhưng tiểu nhân nghe nói người của nước Hạ đều có gương mặt xấu xí, nhất định chẳng đẹp mắt được tới đâu."
Kim An Châu hừ hừ hai tiếng, trong lòng vốn đã có thành kiến với sĩ quan nước địch, lời nói của thái giám khiến cho cậu ta vô cùng vừa lòng.
Đây chính là cảm giác không cần nói đối phương đã hiểu lòng mình, Kim An Châu giơ tay lên thưởng cho thái giám một chiếc vòng vàng.
"Đây, cho ngươi cái này."
Gương mặt thái giám cười như sắp rách da: "Tạ ơn công chúa."
Kim An Châu quệt miệng đắc ý, ánh mắt tiếp tục quay trở về phía hoa viên, nghĩ tới người này chỉ một mình đứng ngắm hoa ở đây mà không thấy chán xem ra cũng chẳng phải người thú vị gì, không xứng với cậu ta.
Mấy khắc qua đi, người nọ bỗng nhiên xoay người, Kim An Châu nhìn lại, đôi mắt lập tức mở to, môi răng há lớn, để lộ dáng vẻ kinh ngạc.
Vị sĩ quan nước Hạ kia nào đâu xấu xí, còn vô cùng vô cùng đẹp trai.
Người đó mặc một thân trang phục đỏ rực, tóc đen búi gọn lên cao, mặt mày như ngọc, đường nét rõ ràng, thân hình cao gầy, có khí chất phong lưu của tài tử nhưng nhìn qua lại không phải một kẻ quá mức nghiêm trang khuôn phép.
Khuôn mặt kia càng độc chiếm vị trí chủ đạo, Kim An Châu nhìn mà choáng váng cả người.
Thái giám và cung nữ bên cạnh cũng hít một hơi thật sâu.
Kim An Châu: "Oa."
Thái giám, cung nữ: "Oa."
Sĩ quan nước địch này cũng có chút ít nhan sắc.
Kim An Châu ngẩn ngơ đứng sau bụi hoa.
Vị phò mã này nào có xấu xí, đây rõ ràng vị cái thế anh hùng muốn tới rước cậu ta về!
Không xứng ư?
Xứng quá đi ấy chứ!!!
Kim An Châu bắt đầu muốn uống viên thuốc hối hận, nếu như cậu ta biết sĩ quan nước địch tuấn tú thế này thì đã lập tức muốn gả ngay chứ chẳng cần phí sức phí công đi tới ngự thư phòng tốn nước bọt.
Kim An Châu xách váy muốn xông về phía ngự thư phòng.
Cậu ta là công chúa, cậu ta được dân chúng nuôi dưỡng, hiện giờ phải hòa thân, sao cậu ta có thể trốn tránh trách nhiệm!
Việc này là việc cậu ta phải làm, cậu ta gả, bây giờ phải đi nói với phụ hoàng ngay.
Kim An Châu chạy đến trước ngự thư phòng, thái giám tổng quản nhìn thấy Kim An Châu đến thì hành lễ, ôn tồn nói: "Công chúa xin chờ một chút, hoàng thượng đang triệu kiến tướng quân ở bên trong, chắc hẳn đã sắp ra rồi."
"Được." Kim An Châu không quá nóng nảy, không thì trông mình sẽ mất đi sự rụt rè.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa ngự thư phòng bị mở ra từ phía bên trong, giọng điệu vui mừng của Hoàng đế truyền đến: "Tốt tốt tốt."
Sau đó hai người từ trong một trước một sau đi tới, Hoàng đế thấy Kim An Châu, vẫy tay gọi cậu ta lại gần.
Kim An Châu: "Thưa phụ hoàng, nhi thần tới đây vì chuyện hòa thân."
"Đúng lúc lắm, đúng lúc lắm". Hoàng đế vỗ vai tướng quân Dụ: "Chuyện hòa thân này, tướng quân Dụ đã xả thân vì nước, quyết định hòa thân với sĩ quan nước địch, giúp con một lần, không cần con phải gả đi nữa. Nào, mau nói lời cảm ơn tướng quân Dụ đi."
Kim An Châu:!
Cảm ơn?
Cảm ơn cái rắm á!
Cậu ta cố lấy lý lẽ cãi lại: "Chuyện như thế nào có được? Lỡ bên nước Hạ không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?"
"Bên nước Hạ đã đồng ý rồi."
"..."
Kim An Châu nhìn kẻ đã cướp phò mã của mình, tướng quân oai phong lẫm liệt trên chiến trường gì chứ, rõ ràng là một thằng yêu tinh.
"Thế nhưng phụ hoàng, nhi thân muốn gả, hiệu lực của thuốc Đông y hết rồi, nhi thần lại thích đàn ông."
Ánh mắt tướng quân Dụ chiếu sang như chứa sóng trào mãnh liệt.
Hoàng đế: "Thế thì lại uống thuốc Đông y tiếp nữa đi."
Kim An Châu:...
Phò mã của ta.
Chuyện hòa thân không thể trì hoãn, trong vòng một tháng, phủ tướng quân đã long trọng tổ chức lễ kết hôn. Tướng quân Dụ và sĩ quan Thịnh bái trời đất bái cha mẹ, chính thức kết thành phu phu.
Kim An Châu ngôi bên bàn tiệc, răng sắp nghiến nát.
Lúc tướng quân Dụ mời rượu đến bên bàn: "Hôm nay nhất định phải ăn no đấy nhé."
Ăn cái rắm!!!
Trả phò mã cho ta!!
Mang theo lời chúc phúc của vô số người, từ đây về sau tướng quân Dụ và sĩ quan Thịnh sống một đời hạnh phúc, vượt qua biết bao nhiêu xấu hổ mà không giận hờn.
Lời tác giả:
Còn một ngoại truyện hiện đại thì truyện sẽ kết thúc~
Nữ nhân à, chúc các ngươi đi ị thông thuận!