Lần đầu tiên Thịnh Uyên bị thua thiệt, Thật Nỗ Lực thực hiện đúng chức trách hệ thống tri kỉ của cậu, bật ca khúc "Ngày tốt lành", tuần hoàn liên tục trong đầu cậu.
Trong lúc nhất thời nó vui sướng như điên.
Tình huống thế này nào phải ngày nào cũng có.
[Hệ thống: Theo lý mà nói, nếu như có kẻ trộm trộm xe đạp thì họ sẽ trộm toàn bộ chiếc xe, tên trộm này chỉ lấy yên sau của cậu để làm gì?]
Không đợi Thịnh Uyên trả lời nó đã đột ngột gào lên một tiếng.
[Hệ thống: A! Tôi hiểu rồi!]
Thật Nỗ Lực bừng tỉnh hiểu ra toàn bộ.
[Hệ thống: Thịnh Uyên, bởi vì nó là một báo ứng lương thiện!]
Thịnh Uyên:...
Thịnh Uyên lên xe, hòa theo giai điệu ca khúc "Ngày tốt lành", rời khỏi trường học.
Một đường đi thẳng vào con ngõ nhỏ có cánh cửa sau của cửa tiệm thịt nướng, lúc đến nơi thì còn cách thời gian tan tầm của Dụ Tả Kim vài phút.
Một người một thống nghiêm túc phân tích.
[Hệ thống: Cậu đã nghĩ được người ra tay là ai chưa?]
Thịnh Uyên ngửa đầu nhìn vài ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm, giọng điệu thản nhiên: "Không biết".
[Hệ thống: Cậu không để bụng?]
"Có để bụng hay không thì cũng vậy, yên sau đã bị tháo dỡ rồi mà".
[Hệ thống: Lỡ lần sau đối phương ăn cắp toàn bộ chiếc xe thì sao?]
"Vừa hay có lý do cho tôi đổi chiếc mới".
Thiếu niên giữ thái độ thản nhiên, không có bất cứ biểu hiện tức giận nào.
Vô cùng rộng rãi.
Thật Nỗ Lực không ngờ Thịnh Uyên có thể rộng rãi đến thế.
[Hệ thống: Vậy nếu cậu biết kẻ trộm là ai thì cậu sẽ làm gì?]
Thịnh Uyên không hề do dự: "Vặn rơi đầu".
[Hệ thống:...]
Cũng chẳng rộng rãi được bao.
Liếc mắt nhìn qua một cái đã biết yên sau của xe đạp bị dùng bạo lực phá hủy, một đoạn khung xe ngắn ngủi đỡ yên xe phía sau vặn vẹo biến dạng.
Xem ra hôm nay Dụ Tả Kim phải đi bộ về.
Chẳng bao lâu sau, ông lão và cô Trần lần lượt đi ra khỏi con ngõ, chú Corgi giống chiếc bình gas lon ton chân chó chạy theo sau lưng ông.
Hai người họ đi chưa được bao lâu, Dụ Tả Kim cũng xách một chiếc túi nilon màu đen đi ra khỏi con ngõ.
Thịnh Uyên giải thích: "Yên sau xe của anh hôm nay bị dỡ bỏ rồi, cậu đi bộ về trường nhé."
Một giây sau, cậu nghe được vài tiếng loong coong.
Dụ Tả Kim móc chiếc yên xe phía sau cùng mấy cái khóa sắt ra khỏi túi nilon đen, lạch cạch hai ba cái đã cố định yên xe lại.
Sau khi xong xuôi hắn lại nhìn về phía Thịnh Uyên, âm thanh bập bẹ chế giễu.
"Không cần đi bộ".
Thịnh Uyên:...
[Hệ thống:...]
Một loạt hành động đã đốt cháy CPU của một người một thống.
Thịnh Uyên nhìn chiếc yên xe tưởng đã mất đi lại đã quay về.
"Cậu lấy?"
Gương mặt Dụ Tả Kim vẫn lạnh như mọi lần, không lên tiếng đáp trả.
"Cậu lấy yên sau xe đạp của tôi làm gì?"
Vẫn không có ai đáp lại như cũ.
Nếu đổi người thành ông lão bán sắt vụn thì tình cảnh đã chẳng bùng nổ đến thế này.
Dụ Tả Kim phá yên sau của cậu nhưng không cầm đi bán, giữ trong tay chẳng để làm gì.
[Hệ thống: Tại sao cậu ta lại lấy yên sau của cậu?]
Thịnh Uyên suy ngẫm: "Có lẽ cậu ấy hi vọng chỉ có mình cậu ấy được ngồi".
[Hệ thống: Kỳ quái đến vậy cơ á?]
"Chân tướng thường là những nguyên do rất kỳ quặc".
Bỏ qua Thật Nỗ Lực, Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim đứng bên, hỏi: "Sao? Chỗ ngồi sau xe này chỉ được phép cho mình cậu ngồi?"
Đôi mắt Dụ Tả Kim chớp chớp.
[Hệ thống:...]
Đúng là chân tướng và cũng là nguyên do không hợp thói thường thật.
Thịnh Uyên tiến lại gần, ngón tay chọc vào vai Dụ Tả Kim, vừa giận vừa buồn cười: "Bạn học này, cậu bá đạo thật đấy".
"Chỗ ngồi sau xe của anh không thể chở ai khác ngoài cậu sao?"
Dụ Tả Kim nghiêm mặt đứng im tại đó, nửa ngày mới phun ra được một câu.
"Không thể".
"Tôi đang hỏi cậu có thể hay không thể đấy à?"
Dụ Tả Kim nhìn về phía cậu.
Giọng điệu Thịnh Uyên trở nên nghiêm khắc: "Xin lỗi đi".
Người kia sững sờ.
Thịnh Uyên: "Bảo cậu xin lỗi là nhẹ đấy, làm sai chuyện thì đều sẽ phải trả giá lớn, nhưng anh đây lương thiện nên chỉ bắt cậu nói lời xin lỗi thôi, nói xong rồi thì chuyện coi như chấm dứt".
Lương thiện...
[Hệ thống: Sao cậu có thể nói ra được câu đó].
Thịnh Uyên: "Vì tôi hiểu rõ bản thân mình".
[Hệ thống:...]
Dụ Tả Kim nhìn yên sau xe, không mở miệng.
Thịnh Uyên không biết rốt cuộc đối phương có chấp niệm gì với yên sau chiếc xe của cậu.
Nhưng cậu có lòng riêng với Dụ Tả Kim này, mỗi ngày kiếm được một chút giá trị sinh mệnh, những gì có thể nắm chặt trong lòng bàn tay thì cậu không thể nào buông bỏ.
Thịnh Uyên cất bước tiến lên.
"Cảm thấy anh chở người khác không quan tâm đến cậu?"
Dụ Tả Kim cao gần một mét chín to lớn đứng im ở đó cúi đầu không lên tiếng.
Thịnh Uyên: "Bởi vì anh quan tâm đến cậu nên mới bảo cậu xin lỗi xong rồi thôi. Nếu như đổi thành người khác, anh sẽ đưa thẳng đến đồn cảnh sát."
"Nhưng nào hay, mang nỗi khổ trong lòng bao che cho cậu cậu lại không muốn nhận. Bỏ đi, xem ra cậu cũng không quan tâm đến cảm xúc của anh lắm, vậy ngày mai cậu tự về..."
"Xin lỗi".
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.
Thịnh Uyên quay đầu nhìn hắn, coi như đối phương còn chút lương tâm.
"Sớm nói như thế có phải tốt rồi không".
Cậu chỉ vào cái yên xe bị bạo lực ấn trở về: "Sau này không được làm ra những chuyện như thế nữa. Đặt nó ở giữa hai người chúng ta tôi có thể coi nó là trêu đùa, nhưng ranh giới của giới hạn phải ở chỗ tôi không tức giận. Bản chất của chuyện lần này rõ ràng là việc trộm cắp, cho dù có lý do gì thì sự thật vẫn là sự thật".
Một vài đạo lý không nên nói nhiều lời, cứ thẳng thắn bày tỏ ra, lời dạy dỗ người ta thì nuốt vào trong bụng, phần lớn kết quả nhận được còn ổn hơn lải nhải lắm lời rất nhiều.
Thịnh Uyên nắm chắc tay lái xe: "Lên xe đi".
Dụ Tả Kim cất bước đi đến phía sau lưng cậu.
Thịnh Uyên lái xe đưa người đi về phía con đường lớn rợp bóng cây. Nhiệt độ ban đêm dạo gần đây lại giảm xuống, cậu nhớ tới một sáng sớm nào đó trước khi cậu ra cửa, người mẹ ruột xinh đẹp Phùng Quyên của cậu đã dặn cậu mặc thêm quần áo.
Gió thu thổi vào mặt, lạnh thấu xương.
Nên mặc thêm chút quần áo.
Đến cổng trường trung học phổ thông số một, Thịnh Uyên dừng xe.
"Về phòng đi, đừng để về trễ".
Dụ Tả Kim xuống xe.
Thịnh Uyên không quên nhắc nhở: "Sau này khi làm sai chuyện thì phải biết nói lời xin lỗi đấy, nhớ chưa?"
Đối phương im lặng tiết kiệm lời y như trước.
Thịnh Uyên cũng không giận: "Sao? Không thích nghe anh nói chuyện?"
Dụ Tả Kim nhìn chỗ ngồi đằng sau xe, hắn nhìn chăm chú một hồi lâu mới hơi không cam lòng đáp: "Biết rồi".
Âm sắc và giọng điệu kỳ quặc, không nghe ra cảm xúc.
Thịnh Uyên xua xua tay với hắn: "Đi về đi, gần đây trời lạnh, nhớ mặc thêm nhiều áo".
Tiện miệng nhắc nhở.
Thịnh Uyên quay đầu xe, mang theo gió thu trở về nhà, để lại một người vẫn đứng im trong gió.
Dụ Tả Kim trở về ký túc xá trước mười giờ ba mươi phút.
Trịnh Tử Lộ ôm sách quay về lần nữa đụng phải hắn ở trước cổng ký túc xá, cậu ta dừng chân đứng im tại chỗ ngẩn ngơ.
Tình huống không nhìn đường tạo ra đoạn phim ngắn xám xịt trong cuộc đời Trịnh Tử Lộ hôm qua đã khắc sâu vào trong ADN của cậu, va trúng Dụ Tả Kim không phải chuyện nhỏ, nói không chừng có hôm nào đó kẻ này mất hứng sẽ xử cậu ta.
Cho nên cậu ta quyết định phải bảo vệ bản thân mình trong khoảng thời gian tới, không mon men xuất hiện trong tầm mắt Dụ Tả Kim nữa.
Vì muốn tối đến quay về ký túc xá không chạm mặt đối phương, cậu ta cố ý kiểm soát thời gian, chờ thời điểm năm phút trước khi ký túc xá đóng cửa mới mò về.
Ai ngờ đâu!
Trịnh Tử Lộ: Trời muốn diệt mình!
Ông trời ơi! Ngài xem đi, ngài đang làm ra chuyện gì vậy!
Trịnh Tử Lộ ôm sách do dự không dám tiến lên.
Hay cứ nhào thẳng qua!
Nhưng lỡ nhào thẳng qua đối phương có cảm thấy cậu ta không để hắn vào trong mắt hay không?
Kết quả nào cũng tồi tệ.
Trịnh Tử Lộ miễn cưỡng mỉm cười chào hỏi: "Bạn học Dụ à, trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi".
Dụ Tả Kim cúi đầu nhìn Trịnh Tử Lộ.
Làm sai chuyện thì phải biết nói lời xin lỗi.
Ngay lúc lời lẽ bức di thư bắt đầu điên cuồng phun ra trong đầu Trịnh Tử Lộ như suối, bên tai cậu ta nghe thấy âm thanh vặn vẹo.
"Xin lỗi".
Trịnh Tử Lộ: "...Hở?"
Hai bàn tay lập tức che kín miệng.
Tai mình không nghe nhầm chứ!
Dụ Tả Kim xin lỗi mình kìa!
Cậu ta vội vàng nhìn quanh một vòng, ký túc xá sắp đóng cổng nên trước cửa khu nhà không có bạn học nào làm chứng cho cậu ta.
Đại ca nhóm bất lương xin lỗi cậu ta này!
Lỗ mũi Trịnh Tử Lộ phì hơi.
Mình có mặt mũi quá!
Bề ngoài Trịnh Tử Lộ không dám làm càn nhưng tâm trạng trong lòng đã khó khống chế nổi, đắc ý sờ sờ đầu: "Bạn học Dụ nói đến chuyện ngày hôm qua ấy hả? Thật ra tôi đã sớm không giữ lại trong lòng, chỉ cần bạn Dụ biết sai rồi sửa..."
Con ngươi đen nhánh của Dụ Tả Kim nhìn chằm chằm Trịnh Tử Lộ.
Trịnh Tử Lộ còn chưa nói xong, chỉ nghe "Bốp" một tiếng, đám sách vốn đang được cậu ta ôm trong tay đã bị Dụ Tả Kim đập rớt xuống đất.
Sách vở thảm thiết thê lương, bị gió thu lật xoàn xoạt xoàn xoạt.
Sai thì sai nhưng không thèm sửa.
Trịnh Tử Lộ:...
Bạo lực học đường phong cách mới!
Trịnh Tử Lộ há miệng.
Cuộc đời xám xịt của mình!
Bầu trời của mình sẽ không bao giờ sáng lên nữa!
Quản lý ký túc xá đi ra: "Bạn học kia! Sắp đến giờ khóa cổng rồi! Sao em còn chưa đi vào!"
"Thầy ơi, cậu ấy! Cậu ấy...."
Trịnh Tử Lộ đưa tay chỉ sang, Dụ Tả Kim đã sớm biến mất không còn bóng dáng.
Ngày hôm sau, điểm số các môn ra lò, bảng xếp hạng thành tích trường cũng được dán trên tấm bảng thông báo của trường học.
Trên đường đi xem thành tích, Trịnh Tử Lộ oan gia ngõ hẹp lại gặp nhóm người Thịnh Uyên.
Thịnh Uyên: "Đi xem kết quả thi à? Đi cùng không?"
Trịnh Tử Lộ không từ chối nhưng vẫn bướng bỉnh nói với cậu: "Tao không thể nào thua mày được".
"Vậy sao?"
"Đương nhiên rồi!"
"Tôi không tin".
Trịnh Tử Lộ:...
Thịnh Uyên vỗ vỗ vai cậu ta: "Cậu sẽ không thua quá thảm đâu".
Trịnh Tử Lộ:?
Thịnh Uyên: "Vì tôi đã nhường cậu bài Vật lý 30 điểm".
[Hệ thống: Cậu lãng mạn quá à].
Trịnh Tử Lộ: "Ai thắng ai thua còn chưa biết được!"
Một đoàn người thẳng tiến tới tấm bảng thành tích.
Lưu lượng người ở đây không ít.
Trịnh Tử Lộ đến được bảng thành tích top 50 trước Thịnh Uyên, hạng nhất vẫn là Quách Cương, hạng hai là Quý Minh Lai, hạng ba....
Chỉ thấy hàng thứ ba vốn luôn một mực viết tên cậu ta xuất hiện hai chữ.
Thịnh Uyên.
Mà người vạn năm hạng ba là cậu ta đã rớt xuống hạng bốn.
Trịnh Tử Lộ trợn mắt há mồm.
Cậu ta dụi dụi hai mắt của mình.
Quả thật đã để Thịnh Uyên qua mặt.
Hạ Chi Kỳ trông thấy xếp hạng, hai mắt trợn tròn, cái miệng khẽ há chuẩn bị gào lên liền bị bé mập một tay chặn miệng.
Nháy mắt ra hiệu.
"Anh quên rồi à? Anh Thịnh bảo phải biết học hỏi cách đối nhân xử thế!"
Hạ Chi Kỳ nhìn đôi mắt và gương mặt hớn hở của cậu béo.
"Mắt mày bị chuột rút đấy hả?"
Bé mập:...
Bé mập lôi người ra khỏi đám đông, Thịnh Uyên vỗ vai Trịnh Tử Lộ: "Lần sau cố gắng hơn nhé".
Dứt lời liền dẫn đàn em rời bước.
Trên đường đi, Thật Nỗ Lực ngóc đầu.
[Hệ thống: Ký chủ! Cậu siêu quá!]
Thịnh Uyên: "Bình thường thôi bình thường thôi, đứng thứ ba toàn trường".
[Hệ thống: Cậu đang khoe khoang đấy hả?]
Thịnh Uyên: "Thắng không khoe thì chẳng khác gì thắng không công".
[Hệ thống: Vậy sao cậu không khoe khoang với Trịnh Tử Lộ?]
"Như thế có vẻ sẽ khiến tôi biến thành người không biết đối nhân xử thế".
[Hệ thống: Vậy còn tôi thì sao?]
"Cậu á..." Thịnh Uyên mỉm cười: "Cậu không quan trọng~"
[Hệ thống: Này!!!]
Chờ khi đi về đến cửa lớp học, Hạ Chi Kỳ nhanh chóng xông vào trong phòng.
Về đến lớp rồi, đây là địa bàn của Hạ Chi Kỳ, đừng ai mong cản nổi cậu chàng nữa.
"Các anh em! Anh Thịnh! Hạng ba toàn khối!!!"
Lớp học yên ắng trong thoáng chốc, sau đó tiếng kêu gào kinh ngạc bùng nổ.
"Ố ố ố ố!!!!"
"Á á á á á!!!"
Toàn bộ hành lang đều nghe được một khoảng trời tiếng vượn kêu của lớp số 6.
- -
Lời tác giả:
Hạ Chi Kỳ: Ngày đó tôi gặp được người nào cũng phải khoe anh Thịnh của tôi đứng hạng ba toàn khối.
Anh Thịnh, có học thế nào cũng không học dốt được.
Dụ Ba Lạp, có dạy thế nào cũng không dạy tốt được.
Tâm lý Dụ Ba Lạp méo mó, ngoài miệng nhận sai nhưng trong lòng không thấy sai. Hắn vẫn cảm thấy anh Thịnh chỉ có thể chở hắn, người khác được chở chứng tỏ người ta đang cướp của hắn, sẽ chậm rãi thay đổi.