Chử Vệ Thiên như con mèo bị giẫm trúng đuôi, nổ tung ngay lập tức.
Hắn ta giận dữ đứng lên từ góc khuất, cảm xúc kích động, hành động gây ra tác động cực lớn, cái ghế cũng bị lật ngược về phía sau.
"Này! Mày có ý gì vậy! Kiếp trước mày phải thắp hương cầu khấn lắm mới có thể kiếm được người vợ như tao đấy!"
Thịnh Uyên ghét bỏ ra mặt, thậm chí còn cự tuyệt đến độ lùi hẳn về sau nửa bước chân: "Thắp hương cầu khấn nguyền rủa mình chắc?"
"Mày đừng không biết tốt xấu như thế!"
"Biết, cậu là người xấu".
"Có được nàng công chúa như tao, chắc chắn lúc nào mày cũng muốn trở về nhà!"
"Con mẹ nó chứ, có mà muốn lang thang khắp bốn phương trời thì có!"
Hai vị bá chủ học đường tiền nhiệm và đương nhiệm của trường trung học phổ thông số một luôn luôn đối đầu nhau, chỉ cần hai bên gặp mặt sẽ cãi cọ. Mối thù này đã được hình thành từ trận chiến tranh chức đại ca trường đến lần nắm tay dưới gốc phong đã hoàn toàn bùng nổ.
Hai bên ghét bỏ nhau tới cùng cực.
Chỉ nhìn một cái đã cảm thấy mắt đau.
Trong đầu Chử Vệ Thiên ngày ngày đều là giấc mơ làm trung tâm thế giới của bản thân, hai năm học cấp ba hắn ta chưa từng tham gia bất cứ hoạt động tập thể nào, một chút cảm xúc tham dự hoạt động trong trường học cũng không có. Từ lần trước sau khi xảy ra xung đột với Thịnh Uyên, hắn ta đã thành thật hơn không ít, chưa từng gây thêm bất cứ trận đánh nhau nào khác trong trường học.
Thầy chủ nhiệm giáo dục cho rằng hắn ta đã học được bài học nên muốn cháu mình có thể trải qua hết những trải nghiệm của đời học sinh cấp 3 trong năm học lớp 12 còn chưa tới một năm này, để nó làm một cậu học sinh cấp 3 bình thường nhất.
Nhưng thầy không biết rằng, thứ Chử Vệ Thiên tuân thủ là quy định bên chỗ Thịnh Uyên chứ không phải nội quy của trường.
Có chơi có chịu, hiện giờ Thịnh Uyên là đại ca của trường trung học phổ thông số một, theo quy định của giới bất lương, Chử Vệ Thiên phải tuân thủ quy định của cậu.
Không được tiếp tục đánh nhau gây rắc rối trong trường.
Vậy mà lúc này hai vị đại ca trước và sau của trường trung học phổ thông số một đang cãi nhau không thèm kiêng kị gì trong phòng họp của ban văn nghệ.
Hai cậu đại ca trường trung học phổ thông số một chẳng quan tâm thời gian, chẳng quan tâm địa điểm, phẫn nộ cãi cọ.
Đám cán sự văn nghệ của khối 12 ngồi ở một bên run rẩy như đám gà con mới nở, họ chỉ sợ hai người đánh nhau sẽ lật đổ hết căn phòng họp này.
Người gặp nạn từ trận chiến của hai vị kia chắc chắn là bọn họ.
Gương mặt Chử Vệ Thiên đỏ bừng, nếu không phải chú của hắn ta đã tịch thu máy chơi game mới nhất để đe dọa, nhất quyết bắt hắn ta tới hưởng thụ cái bầu không khí ngày lễ kỷ niệm trường cấp 3 chó má gì đó, mạnh mẽ nhét hắn ta vào trong tiết mục khối 12 thì chắc chắn có đánh chết Chử Vệ Thiên hắn ta cũng không tới.
"Thằng nhãi ranh, mày ngông cuồng quá nhỉ!"
"Hôm nay bố sẽ dạy con biết cách viết chữ Bố như thế nào!"
Tổ Văn Nghệ:...
Ai đó mau tới cứu bọn họ đi.
Cuối cùng hai cậu trai mỗi người ngồi một chỗ, quay đầu đi chẳng ai thèm nhìn ai.
Thịnh Uyên hỏi một vấn đề rất quan trọng đối với cậu.
"Kịch bản BE chứ?"
Lâm Hiểu Viên: "Bạn thân mến, kết cục tất cả đều đoàn tụ".
Thịnh Uyên bật cười, "Vậy sao, vui mừng thế cơ à".
"Đúng vậy, ý của cậu thế nào?"
"Kết cục không tệ, rất tốt".
"Đúng không, đúng không, anh Thịnh sẽ diễn chứ?"
Thịnh Uyên mỉm cười: "Không diễn".
"..."
Nếu như bắt cậu diễn vai hoàng tử yêu đương với Chử Vệ Thiên thì nội dung cơn ác mộng suốt một năm sau đã bắt đầu được nó đặt chỗ trước.
Nhân vật của Chử Vệ Thiên do thầy chủ nhiệm giáo dục lựa chọn, đương nhiên đối phương đã kiên quyết phản đối không muốn diễn nhưng vô dụng. Hắn ta cứ thế biến thành vị công chúa được chỉ định diễn xuất không cần nhóm cán sự Văn Nghệ to gan phí sức phí hơi, thế nhưng bên chỗ Thịnh Uyên thì hơi khó.
Phần lớn các bạn học đều sợ cậu, chỉ có Lâm Hiểu Viên cùng lớp còn nói được vài câu.
"Anh Thịnh à, diễn xuất của anh cực kỳ quan trọng với chúng em đấy".
Khuôn mặt Lâm Hiểu Viên vô cùng nghiêm túc, bờ môi mím lại, dường như có nỗi bối rối không thể nói ra thành lời: "Anh Thịnh, chúng ta đã học lớp 12 rồi, lễ kỷ niệm lần này có thể xem là hoạt động lớn cuối cùng của chúng ta trong trường trung học phổ thông số một".
"Đúng vậy đúng vậy."
"Ba năm trung học vội vã lướt qua".
"Thật không nỡ, không nỡ".
"Tuy giờ nhìn thì chẳng thấy gì nhưng sau này nhất định sẽ cảm thấy nó rất đáng quý".
Cả tổ văn nghệ đã bước vào bầu không khí buồn thương.
Chử Vệ Thiên há miệng ra: "Không phải tháng sau vẫn còn đại hội thể dục thể thao hả?"
Bầu không khí buồn thương lập tức tan biến.
Lâm Hiểu Viên:...
Các bạn học:...
Thằng nhóc này khó chơi quá.
Vì vinh quang của tổ văn nghệ khối 12, vì mặt mũi của khối 12, vì bộ lạc của chúng mình!
Một cậu học sinh anh dũng hy sinh, nhào tới trên đùi Thịnh Uyên, ôm lấy ngang eo cậu.
"Anh Thịnh ơi! Anh Thịnh! Anh trai ruột của em!!! Anh hãy diễn đi mà, chỉ cần anh diễn, mạng em cũng tặng cả cho anh!"
Thịnh Uyên không ngờ đối phương lại điên cuồng đến vậy, còn đưa cậu tới hẳn cao trào đỡ eo đỏ mắt trong văn học mạng. Cậu muốn xách người ra nhưng chưa kịp thì đã có người khác nhào tới.
"Anh diễn đi mà!"
"Anh Thịnh ơi! Anh Thịnh ơi!!!"
"Thịnh Uyên! Chỉ có thể là anh thôi! Không có anh ban Văn Nghệ chúng em sống thế nào được!"
"Chẳng lẽ anh thực sự muốn đám oắt con khối 10 khối 11 kia đè đầu cưỡi cổ chúng mình à?!"
"Anh Thịnh ơi, anh là đại ca cơ mà?"
Hai tai Thịnh Uyên chấn động đến tê dại. Cả đám người ở đây đều đã quên sợ hãi, họ đã chuẩn bị tiết mục cho khối lâu như vậy, họ không thể thất bại ngay trong khâu chọn vai.
Trước đó nhóm của họ đã đưa ra quyết định, diễn viên được tuyển chọn cho vai diễn nhất định phải có mặt Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên.
Hiện giờ văn hóa bất lương đang thịnh hành trong các trường học, chỉ tính riêng số thiếu niên đường đường chính chính đi theo văn hóa bất lương trong trường trung học phổ thông số 1 một đã không hề ít chứ đừng nói chi đến đám học sinh vụng trộm theo đuổi văn hóa này.
Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên có ngoại hình tốt, người hâm mộ đông đảo, đám đàn em cũng nhiều. Nếu hai cậu trai đây biểu diễn tiết mục của họ thì nhất định họ có thể thắng được đám oắt con khối 10 khối 11 kia. Đây không chỉ là vinh quang của ban Văn Nghệ, đây là niềm vinh quang chung của cả khối 12!!!
Cho nên ngay từ lúc đầu khi thầy chủ nhiệm giáo dục ép Chử Vệ Thiên tới tổ Văn Nghệ, ngoài mặt bọn họ just so-so, nhưng trong lòng lại đang OMG! OMG!
Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, người lại tự dưng chui tới cửa!
Sau khi đón chào Chử Vệ Thiên xong xuôi, họ nghĩ kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, Chử Vệ Thiên bị chọn làm công chúa ở phía dưới rồi, Thịnh Uyên chắc chắn phải thành hoàng tử.
Tuy rằng trong trường còn có Dụ Tả Kim lợi hại hơn hai người này nhưng đây là nhân vật mà người phàm như họ không nên nghĩ tới.
Cuối cùng dưới sự nài nỉ ỉ ôi rắn mềm đủ kiểu, Thịnh Uyên phải chấp nhận.
Thật Nỗ Lực kinh ngạc.
[Hệ thống: Cậu đồng ý thật á?]
Thịnh Uyên: "Anh đây rất dễ mềm lòng".
Thật Nỗ Lực học đám bạn, khóc lóc náo loạn.
[Hệ thống: Anh Thịnh à, em cũng muốn anh mềm lòng với em! Anh hãy làm vị đại ca giới bất lương hộ em nhé!]
Thịnh Uyên: "Không phải lúc nào anh cũng mềm lòng".
[Hệ thống:...]
Thằng chó.
Hai bên sửa sang lại vạt áo ống quần ngồi xuống, tổ trưởng ban Văn Nghệ - bạn học Vương Tiểu Minh, biệt danh Sách Toán học – lấy kịch bản đã in ra phát tới cho hai vị diễn viên.
"Diễn viên chính của chúng ta là anh Thịnh và anh Chử, hi vọng hai anh có thể tích cực tham gia, cảm nhận được niềm vui trong buổi lễ thành lập trường chúng ta lần này. Sau đây em xin tóm tắt sơ qua kịch bản của chúng ta, đây là một xâu chuỗi cải biên các truyện cổ tích".
Tư thế ngồi của Thịnh Uyên thẳng thắn ngay ngắn, Chử Vệ Thiên thì đang chống cằm.
Bị hai vị bá chủ học đường ngắm như vậy, Vương Tiểu Minh hơi căng thẳng. Cậu bạn ừng ực nuốt nước bọt.
"Tên kịch bản là <Chân ái vô địch>"
"Công chúa cũng chính là nhân vật nữ chính, đặc điểm: xinh đẹp, phóng khoáng, biết nói chuyện với động vật nhỏ. Trong đoạn mở đầu, mẹ kế và chị gái ngược đãi công chúa, sau đó dưới sự giúp đỡ của động vật nhỏ và tiên nữ, công chúa và hoàng tử đã có thể đến với nhau. Tuy nhiên, trong ngày kết hôn, bởi vì năng lực giao lưu cùng động vật, công chúa đã nói chuyện với một con rồng hung bạo. Rồng hung bạo bắt nàng về lâu đài, mục đích muốn nàng ở lại nói chuyện với nó. Nhưng bởi vì công chúa nói nhiều quá, rồng dữ không chịu nổi, cuối cùng dùng quả táo độc độc chết công chúa. Lúc này hoàng tử xuất hiện đánh bại rồng dữ, tuy rằng công chúa đã ngủ say rất nhiều năm không hề đánh răng rửa mặt nhưng tình yêu đích thực là thứ vô địch, hoàng tử không hề chê nàng, hôn nàng gọi nàng tỉnh giấc. Sau đó công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc bên nhau".
Vương Tiểu Minh nói xong, hai mắt trông mong nhìn hai đại ca.
"Thế nào? Có ổn không?"
Thịnh Uyên:...
Chử Vệ Thiên:...
Đây là cuộc đời của một nàng công chúa xui xẻo.
Mà tại sao còn có cả cảnh hôn?
Hai cậu trai liếc nhìn nhau, đáy lòng run cầm cập.
Đủ nôn đến hết ba ngày ba đêm.
Vương Tiểu Minh: "Kết cục vẫn có khả năng sẽ thay đổi vì bên kịch bản chưa hoàn toàn quyết định xong xuôi nhưng phương hướng sẽ đi theo con đường hai người hạnh phúc sống với nhau. Nếu sử dụng cảnh kết thường gặp như hoàng tử hôn công chúa tỉnh dậy làm mánh khóe marketing thì nhất định sẽ khiến người xem càng mong đợi hơn nữa".
Nhìn biểu cảm chối từ của hai vị đại ca, Vương Tiểu Minh vất bỏ da mặt.
"Có được không ạ, em cầu xin hai anh đó".
Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên tựa như mới bị đút vào miệng nguyên một đống phân.
Cậu hiểu marketing ghê nhỉ.
Danh sách diễn viên tham gia tiết mục của lớp 12 mới ra, diễn đàn trường học đã nổ bùm trong nháy mắt.
[Ôi đệt! Đệt! Đệt!]
[Đây là thứ tớ có thể xem sao?]
[Thịnh Uyên và Chử Vệ Thiên?! Rốt cuộc mọi người đã thuyết phục họ bằng cách nào vậy?]
[Đừng tò mò nữa, ban Văn Nghệ này thực sự có máu mặt đấy nha].
[Nghe nói sẽ diễn truyện cổ tích! Sẽ có cảnh hoàng tử hôn công chúa tỉnh dậy đúng không?!]
[Kích thích vậy á!!!]
[Chử Vệ Thiên mặc váy công chúa hả? Ha ha ha ha ha ha.]
[Hai cậu trai hôn nhau hả? Ôi chao].
[Diễn viên có anh Thịnh? Tôi nhất định phải ủng hộ tiết mục này].
[Em cũng muốn xem a a a a, còn có cả CP nam nam, không đợi nổi nữa!]
——
Một nơi khác, ông lão đang bưng mâm cơm đi vào phòng bếp thì bỗng nghe thấy một tiếng loảng xoảng, cái đĩa trong tay Dụ Tả Kim không may rớt xuống đất.
Hắn đứng bên cạnh bồn rửa, điện thoại đặt ở phía trên bồn.
Ông lão giật mình: "Tiểu Dụ, cháu đừng nhúc nhích, để ông cầm chổi tới đây".
Không đợi ông lão quay về, Dụ Tả Kim đã thu dọn xong mảnh vỡ trên đất ném vào thùng rác.
"Trừ vào tiền lương của cháu".
Hắn quay đầu tiếp tục rửa bát.
Sức lực rửa bát của hắn cực lớn như hận không thể cọ nát cái bát, làm xao động toàn bộ chậu rửa.
Trong khoảng thời gian tự học buổi tối, lớp số 6 rút ra một tiết học đi tới căn phòng trống bên tòa nhà Nghệ Thuật diễn tập tiết mục. Dãy hành lang của tòa nhà Nghệ Thuật vang vang những bản nhạc Pop hỗn loạn, các lớp học đều đang chuẩn bị cho tiết mục của lớp mình.
Thịnh Uyên cầm bộ đồng phục cảnh sát của Nick Wilde đi vào trong phòng thay đồ nam. Cậu nhanh chóng thay áo, dính chiếc đuôi lên quần của mình, chỉ có phần tai hơi tốn sức. Phần tai của bộ trang phục không phải là bộ phận nối liền nhau cài lên cái là xong mà bởi vì muốn mô phỏng nhân vật thật chân thực nên hai chiếc tai được tách rời. Thịnh Uyên chỉnh tới chỉnh lui một hồi mới chỉnh được vị trí cân xứng, xong xuôi mọi việc mới bước ra ngoài.
Lúc Thịnh Uyên đi vào trong phòng múa, cả đám người lập tức hít sâu một hơi.
Có mấy cô cậu còn trợn tròn mắt.
Hợp quá!
Con mẹ nó chứ, quá là hợp!
Bởi vì đây là nhân vật chính nên phần thiết kế ngoại hình phải xuất sắc. Bộ đồ dành cho Nick Wilde trong studio chỉ có một bộ, kích cỡ cực kén người.
Thịnh Uyên eo nhỏ chân dài, đồng phục cảnh sát trên thân phác họa đường cong vùng eo vô cùng hoàn mỹ. Gương mặt kia của cậu lại có độ phối hợp cực cao, nhất là cặp mắt xinh đẹp quyến rũ cùng mi mày như được bút họa ra.
Cậu cúi đầu đeo găng tay vào, khớp xương rõ ràng bị vải vóc màu đen bao bọc, năm ngón tay thon dài.
Càng quan trọng hơn chính là trên người cậu có một loại khí chất bẩm sinh giống như lớp kính lọc khiến dáng dấp cậu biến thành một kẻ hư hỏng, hai chiếc tai lông xù trên đầu lại càng cho cậu thêm mấy phần sắc thái không thể tả thành lời.
Khiến người ta không thể rời mắt.
Thịnh Uyên đeo găng tay xong, ngẩng đầu.
"Sao mọi người đều nhìn tôi vậy?"
"Anh Thịnh à, mẹ nó chứ, hợp quá đi mất!!!"