Hai tháng sau, Nghiêm Nhất Huân cùng chiến hữu tới trụ sở huấn luyện tân binh.
Trên đài thao trường, binh đoàn trưởng phát biểu: "Hai tháng huấn luyện tân binh sơ cấp đã kết thúc, danh sách binh sĩ ưu tú đã chọn ra treo trên bảng vàng danh dự, trong đó có rất nhiều người các huấn luyện viên không dự kiến..."
Tôn Sở dùng cánh tay đụng Lăng Tiêu một cái, nói nhỏ: "Bọn họ nói ngoài ý liệu khẳng định có vưu vật kia!"
Lăng Tiêu duy trì mặt không biểu tình, "Cô ấy huấn luyện cậu cũng thấy, trên bảng xếp hạng là bình thường!"
"Cậu nói vưu vật làm sao có thể kiên trì thế, lần trước chạy bộ vác nặng, người bên cạnh cô ấy không phải không tiếp tục kiên trì được sao, cô ấy liền cõng hành lý, vịn đối phương, hai người sửng sốt không tụt lại phía sau kiên trì tới cuối cùng!"
"Không ưu tú Lam thiếu gia cũng sẽ không che chở nghiêm mật thế!"
"Cũng đúng..."
Lúc này, trên đài không biết nói cái gì, phía dưới tiếng vỗ tay lôi động, đánh gãy hai người nói chuyện. Đợi tiếng vỗ tay đình chỉ, mới nghe đoàn trưởng tiếp tục nói: "Những huấn luyện viên này am hiểu cách đấu, chặn đánh cùng sinh tồn dã ngoại sẽ tiếp nhận các cô cậu, cũng hi vọng các cô cậu có thể càng thêm cố gắng..."
Nữ binh trong đội Nhiễm Tái Tái khi thấy một đoàn người chỉnh tề nghiêm túc khí thế kinh người xuất hiện trên đài, liền không ở chú ý lãnh đạo giảng cái gì, mắt cô cũng không chớp nhìn chằm chằm người đứng ở trước nhất hoàn toàn như trước đây lạnh lùng lại tự kiềm chế, nhìn anh mặc quân trang thẳng trạm trên đài, nghiêm, cúi chào thượng cấp, phong thái bá khí đặc hữu của anh làm nội tâm cô vô cùng kích động cùng hưng phấn, anh tới, anh cực giỏi!
Lâu như thế, cô thật sắp không tiếp tục kiên trì được, dù cho huấn luyện lấy đi rất lớn tinh lực của cô, nhưng nhu cầu du͙ƈ vọиɠ mãnh liệt vẫn nhanh tra tấn cô điên rồi. Rất nhiều lần, khi Lam Diệp Thiên ôn nhu giúp cô xoa bóp, cô đều ngo ngoe muốn trực tiếp bổ nhào trên người anh. Cuối cùng, sợ mình thất lễ, cô chọn đi tắm thuốc, mặc dù tắm thuốc làm trên người cô vừa chua vừa đau, nhưng cũng tốt hơn mỗi lần vì hơi thở thanh nhã nam tính dục hỏa đốt người cùng đêm dài đằng đẵng.
Khi cô phát hiện người đàn ông trên đài dùng ánh mắt đảo qua dưới, cô đứng ở hàng trước kích động không ngừng nháy mắt, thấy Nghiêm Nhất Huân không nhìn chỉ quét cô một chút liền dời đi, khống chế không nổi cắn môi đỏ, thầm hận, "Hừ, anh lại ra vẻ lạnh nhạt!"
Nhưng, chờ lãnh đạo sắp xếp mấy người đàn ông đặc thù khí thế vào các đội ngũ, mà thân ảnh quen thuộc kia lại kiên định đứng trước đội ngũ cô, cô lại nhịn không được lần nữa kích động gương mặt đỏ bừng, anh quả nhiên vẫn quan tâm cô, hẳn là vì mình, khẳng định là vì mình mới có thể chọn đội ngũ của cô.
Nghiêm Nhất Huân đứng trước đội ngũ, dùng ánh mắt quét một vòng đội ngũ có chút bạo động, vì ánh mắt sắc bén lãnh khốc kia, nữ binh gồm cả Nhiễm Tái Tái đều nhanh chóng an tĩnh lại. Thật sự, người thường xuyên thấy máu áp lực quá mức bức nhân! Vô cùng yên tĩnh, Nghiêm Nhất Huân lạnh lùng mở miệng: "Tôi là Nghiêm Nhất Huân, từ hôm nay trở đi là huấn luyện viên, hi vọng mỗi người đều có thể chăm chú hết sức hoàn thành vào giai đoạn huấn luyện nhiệm vụ!"
... Tiếp đó, các cô thể nghiệm từ hành trình thống khổ từ Thiên Đường đến Địa Ngục. Cho đến lúc này, các cô mới biết huấn luyện sơ cấp tươi đẹp đến mức nào!
Yêu cầu mỗi học viên tăng phụ trọng 10 kg, hành quân gấp 5, trong vòng thời gian quy định phải hoàn thành.
Bò vừa đi vừa về 50 lần.
Sau đó đến mười giờ sáng, huấn luyện vật lộn tự do cùng bơi lội.
Một giờ chiều, hai tay ôm súng tự động, tư thế không nhúc nhích hành quân hai giờ.
Bốn giờ chiều, huấn luyện bắn tỉa.
Buổi tối bảy giờ, lặn xuống nước thức quỳ động thân 10 đến 12 lần.
Chín giờ tối, huấn luyện cách đấu.
Mười giờ rưỡi tối, kết thúc.
Mà buổi trưa khi huấn huyện vật lộn tự do, Nghiêm Nhất Huân vậy mà điểm Nhiễm Tái Tái làm mẫu, vì trên người anh cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, Nhiễm Tái Tái khi Nghiêm Nhất Huân tới gần cô theo bản năng nhấc chân đá nghiêng ra ngoài, nhưng Nghiêm Nhất Huân chỉ duỗi một tay liền đón được chân cô, chuyển tay đè chặt bả vai Nhiễm Tái Tái, quay người ép, trong nháy mắt, Nhiễm Tái Tái liền bị chế trụ tay chân, bị người đàn ông phía sau thật chặt ngăn chặn.
Nghiêm Nhất Huân đè ép thân thể mềm mại, lạnh giọng đánh giá: "Động tác chế địch quá chậm, cường độ không đủ, năng lực phản ứng kém."
Nhiễm Tái Tái cảm thụ cái tay kia ẩn nấp trên người mình nhào nặn, hận cắn môi!
Đêm.
Qua một ngày huấn luyện cường độ cao, Nhiễm Tái Tái mệt nhọc đến cực điểm, đi đến một chỗ bí mật, liền bị Nghiêm Nhất Huân ôm lấy, về gian phòng của mình. Nhiễm Tái Tái thoải mái dễ chịu nằm trong ngực anh, cánh tay mảnh khảnh vòng cọ xát hông anh, cảm giác cơ bắp phần lưng anh đột nhiên cứng ngắc, càng dùng hết toàn lực quấn chặt lấy anh. Trong ngực anh ngẩng đầu, trong mắt mông lung sóng nước liễm diễm, biểu đạt ý nguyện mãnh liệt, "Mặc dù rất mệt mỏi... Nhưng em vẫn muốn anh!"
Nghiêm Nhất Huân cảm thụ thân thể mềm mại trong ngực có lồi có lõm còn mang theo mùi hương, nhìn cặp mắt mãnh liệt dẫn dụ, cô vừa mở miệng nói muốn anh nháy mắt anh liền cảm giác toàn thân nhiệt huyết tất cả đều sôi trào lên, thứ dưới hông lập tức nhất trụ kình thiên, vô lực cúi đầu hôn trán của cô, "Yêu tinh, anh sẽ cho em."
Trong phòng.
Thân thể trần trụi tắm xong óng ánh phấn bạch nằm ngang trên giường rộng lớn, ánh mắt Nghiêm Nhất Huân lửa nóng cúng bái, liền chui giữa hai tuyết đồi đầy đặn.
Kɦoáı ƈảʍ ngực đột nhiên bị hút khiến Nhiễm Tái Tái vô thức rung động run một cái, hô hấp cũng trở nên gấp rút, "Ừm... Anh, thật thoải mái!" Cô gái ôm chặt người đàn ông chậm rãi đè trên người, bắt đầu đứt quãng rêи ɾỉ.
"Đừng gấp!" Nghiêm Nhất Huân ổn định cô gái dưới thân kích động, trong ý thức nhắc nhở mình không thể quá vội vàng, vừa chịu đựng du͙ƈ vọиɠ đã bộc phát, duỗi ngón tay đầy cahi, đẩy cánh hoa kiều nộn nơi riêng tư, theo óng ánh chậm rãi rỉ ra, một chút xíu thăm dò vào, dọc theo nhục bích trơn ướt nhẹ nhàng vò, hy vọng có thể nhanh để cô ướŧ áŧ, tốt tiếp nhận mình, hô hấp nóng bỏng dồn dập toàn phun trên cổ cô gái như bạch ngọc.
Nơi riêng tư dần dần nhanh chóng mang đến kɦoáı ƈảʍ không thể nói, Nhiễm Tái Tái vốn đói khát du͙ƈ vọиɠ lập tức sôi trào lên, nhẹ nhàng run rẩy, thân thể theo kɦoáı ƈảʍ tích lũy chậm rãi căng cứng, mị thịt trong tiểu huyệt chậm rãi hút gấp ngón tay anh, thở hào hển, ánh mắt càng mê ly, "Ân, nhịn không được, anh nhanh lên một chút ~~"