Ưng chiến tuyển bạt cửa thứ bảy, giải cứu con tin!
Nghiêm Nhất Huân giống như những người khác, cầm trong tay một thanh tiểu liên, đạn bên trong chỉ có mười phát, bên hông cài một súng lục, trong súng ngắn là năm phát, cộng thêm dao găm quân dụng.
Thẻ mê huyễn sẽ biến ra rất nhiều đạo tặc, trong đó còn con tin, bọn họ cần làm là khi bắn chết đạo tặc, nhưng tuyệt không thể ngộ thương con tin, một khi đã ngộ thương con tin, người tham gia liền trực tiếp bại.
Khó ở chỗ, những người này đều do phù sư khống chế, mỗi khi đạo tặc xuất hiện... Tự động cảm ứng nhiệt năng, có người xuất hiện trong phạm vi cảm ứng, sẽ có đạn nhiệt độ cao nóng từ nó bắn ra, nếu mặc cho đạn xuyên thân người tuyển bạt, coi như bỏ mình, cũng chính là bại!
Nghiêm Nhất Huân cẩn thận tiến vào tòa nhà, từng bước từng bước đi tới, khóe mắt quét nhìn chú ý mỗi cửa phòng, một mực an tĩnh đi qua hơn mười gian, lập tức liền tiến về cầu thang lầu hai!
Đột nhiên, bên trái có ba cửa cùng mở ra, ba tên phỉ đồ giả xông ra, bên trong kẻ còn lấy con tin che lấp.
"Phanh phanh phanh!..." Ánh mắt Nghiêm Nhất Huân tựa như như chim ưng lăng lệ, ngay khi cửa phòng phát ra tiếng vang anh liền đã xoay người, chúng thò đầu ra, không kịp phát xạ nhiệt năng anh đã bóp cò súng.
Tiếng súng vang lên, liên tiếp ba phát, ba tên bắt cóc biến mất, con tin mạnh khỏe không việc gì.
"Ba/" Nghiêm Nhất Huân trong lòng đếm một tiếng, bọn họ hết thảy phát mười lăm viên đạn, nhưng đạo tặc có khả năng vượt qua mười lăm, nói cách khác anh phải tận lực tiết kiệm đạn, đằng sau mới có thể càng dễ dàng!
Đi lên cầu thang lầu hai có góc rẽ, xuất hiện một tên, Nghiêm Nhất Huân tùy theo rút dao găm.
"Xùy ——" Tên bắt cóc bị trí mạng công kích, năng lượng mất cân bằng, biến mất.
Đi vào lầu ba, cửa phòng mở ra, xuất hiện hai tên, đều kèm con tin, con tin ngăn trước người đạo tặc, đạo tặc chỉ lộ ra phần đầu to bằng miệng chén.
"Ầm! —— Xùy! ——" Nghiêm Nhất Huân bắn một phát súng, khi một tên phỉ đồ khác nổ súng bắn quỳ xuống đất ném chủy thủ, trên đầu một tên phỉ đồ lộ ra vết đạn, đầu một tên khác xuất hiện chủy thủ, hai tên biến mất, mà con tin lông tóc không thương.
Đột nhiên, ngay lúc này, cửa bốn phòng phía bên phải vô thanh vô tức mở ra, bốn tên đạo tặc bưng súng tự động xuất hiện. "Cộc cộc cộc!..." Súng tự động vang lên, đạn đáp vào chỗ anh trốn tránh. Ánh mắt Nghiêm Nhất Huân thít chặt, cấp tốc quay người, trước khi đợt thứ hai năng lượng đến, "phanh phanh phanh! —— Xùy! ——", mặc dù toàn bộ quá trình dị thường nguy hiểm, thậm chí có một viên đạn sát gương mặt anh, nhưng cuối cùng, bốn tên phỉ đồ vẫn đều bị anh giải quyết.
Trong phòng quan sát lâm thời, "Tốc độ..." Tổng huấn luyện viên phụ trách giám sát nhìn Nghiêm Nhất Huân biểu lộ tỉnh táo vạn phần, động tác cấp tốc, hơi nghi hoặc một chút, "Gia hỏa này có thể nhìn thấy quỹ tích những viên đạn kia bắn phá phải không, làm sao phản ứng nhanh vậy? Nhiệt năng phát xạ cũng bất quá một giây, mà lại đạo tặc nhiều thế, cậu ta có thể đồng thời nhìn sao?"
"Nhìn ánh mắt cậu ta!" Huấn luyện viên đặc chủng bên cạnh nói một câu, ngay sau đó bảo cảnh vệ điều chỉnh thử hình ảnh theo dõi: "Phóng to hình, phóng đại đầu cậu ta, khóa chặt ánh mắt!"
"Rõ!" Binh sĩ cấp tốc múa tay, gần trăm hình ảnh theo dõi trở thành một cái, sau đó ánh mắt Nghiêm Nhất Huân bị phóng đại, hiện trên hình ảnh theo dõi.
"Tua chậm hai mươi lần!" Huấn luyện viên đặc chủng tiếp tục nói.
Hình ảnh lui đến khi bốn tên phỉ đồ xuất hiện, Nghiêm Nhất Huân nhanh chóng nhìn thoáng qua vị trí của bọn họ, con ngươi chuyển động rất nhanh, xuôi theo thứ tự xuất hiện, một mực quét đến cuối cùng...
"Cậu ta thấy được vị trí đạo tặc đứng, tính ra diện tíc từng tên bắn phá, sau đó... Ghi vào trong đầu? Cấp tốc né tránh?!" Tổng huấn luyện viên không xác định hỏi.
"Chỉ có thể là thế, con ngươi như chim ưng, năng lực suy tính tinh chuẩn, đây là một chiến sĩ bẩm sinh, biết vị trí mỗi tên phỉ đồ, nhớ kỹ cách thức phương hướng vị trí bắn phá khác biệt, nắm trong tay toàn bộ chiến trường!" Huấn luyện viên đặc chủng rất nghiêm túc nói.
Tổng huấn luyện viên gật đầu, "Đúng vậy, người có thể khống chế chiến trường, chẳng khác nào nắm giữ thắng bại, phải trọng điểm chú ý!"
...
Nghiêm Nhất Huân tựa ở cổng lầu tám, hô hấp thật sâu, qua tầng lầu nhiều mạo hiểm, anh kệ cái trán mồ hôi ẩm ướt, nhưng mắt vẫn nhìn không ra bất kỳ tâm tình.
Anh hiện tại chỉ còn lại năm phát, không biết còn cần đối mặt nhiều ít đạo tặc, nếu người thường gặp loại tình huống này khẳng định sẽ khẩn trương, dù sao không biết tràn đầy biến hóa! Nhưng Nghiêm Nhất Huân lại không khẩn trương gì, vì mọi cử động quân địch bị anh nắm giữ! Đây là đặc hữu anh bộc phát trên chiến trường sinh tử —— ưng nhãn!
Lam gia.
Mẹ Lam ngồi trên ghế sa lon gảy phật châu ưa thích trên tay, nhìn chằm chằm vào Lam Nhất, ngữ khí nghiêm túc, "Cậu là người thủ hộ thiếu gia tuyển định, biết nặng nhẹ, nói, hơn nửa năm qua vì sao A Thiên cự tuyệt tất cả thế gia tiểu thư ta giới thiệu!"
"Phu nhân, ngài đừng giận thiếu gia, thiếu gia chẳng qua cảm thấy mình tuổi trẻ muốn phấn đấu hai năm, đồng thời cậu ấy cũng muốn tìm người mình thích, cho nên mới cự tuyệt tiểu thư Phương gia...!"
"Lam Nhất, ta không muốn nghe những này!" Mẹ Nhiễm bực bội ngắt lời Lam Nhất, "Không nói mấy nhân tuyển hôn thê ưu tú, liền nói nửa năm qua Lam gia vì làm nó vui lòng tìm nhiều ít mỹ nữ đưa qua, trước kia nó còn có thể mỗi ba tháng thu một hai lần, hiện tại thế nào, hơn nửa năm nó không chạm bất kỳ cô gái nào! Người thừa kế duy nhất của Lam gia vậy mà bắt đầu khống chế du͙ƈ vọиɠ của mình, cái này bình thường sao? Cậu nói, thiếu gia các cậu đến cùng muốn sao?"
"Thiếu gia trước kia với con gái cũng không phải rất để ý, trong khoảng thời gian này cũng một mực..."
Mẹ Lam phất tay lần nữa ngắt lời Lam Nhất, đỡ lấy trán của mình, trọn vẹn thời gian uống cạn chung trà, bà mới thở dài lên tiếng, "Nó quên không được con gái Tâm Lan sao?"
Lam Nhất chần chờ há miệng, nghĩ nghĩ, lại nuốt lời xuống...
"Đích đích ——" máy truyền tin vang lên ~
Lam Nhất nhìn thoáng qua tin tức trên máy truyền tin, sau đó, anh ta giật mình, lập tức mở to hai mắt, "Cái này..."
Mẹ Nhiễm nhìn Lam Nhất biểu lộ khẽ nhíu mày, "Làm sao?"
Lam Nhất cung kính cực độ kinh ngạc, "Phu nhân, Lam Nhị nói, Nhiễm tiểu thư gặp nguy hiểm trong khảo hạch tân binh hàng năm, bạo phát bão táp tinh thần cấp ba phù sư mới có thể phát ra, Âu Dương Thiên Nhiên kiểm trắc tư chất đã thu làm quan môn đệ tử!"