Nam Lê Xuyên nhếch khóe miệng, kéo thiếu nữ qua, ôm vào trong ngực, "Lời này anh thích nghe!"
Nhiễm Tái Tái nhu thuận tựa trong ngực thiếu niên, vòng lấy eo thiếu niên, ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh sáng chói như sao, nhưng không ngờ thiếu niên lông mày ngoài ý muốn cau lại, cô hơi nghi hoặc một chút, "Sao thế?"
Nam Lê Xuyên sờ gương mặt thiếu nữ bóng loáng non mịn, "Lộ mặt thế này..."
Nhiễm Tái Tái giật mình, gương mặt trắng nõn ngượng ngùng, "Thầy hướng dẫn đã sớm phát hiện, còn để thợ trang điểm cố ý trang điểm cho em, xem được không?"
Nam Lê Xuyên cũng biết anh không thể yêu cầu cô giấu dung mạo cả một đời, chỉ là trân bảo mình bị người khác phát hiện, trong lòng đến cùng vẫn không thoải mái, "... Hôm nay truyền thông nhiều lắm..."
Nhiễm Tái Tái nhàn nhạt mỉm cười, tựa như một nụ hoa chớm nở, "Anh cảm thấy em sẽ xảy ra chuyện sao, học trưởng? Kỳ thật, giấc mộng của chúng ta giống nhau! Em cũng hi vọng bằng vào cố gắng của mình, làm một siêu sao quốc tế chân chính."
Nghĩ đến giấc mộng của mình, ánh mắt Nam Lê Xuyên chuyển thành kiên định, nắm tay nhỏ thiếu nữ mềm mại không xương ở lòng bàn tay, "Ừm, chúng ta cùng cố lên!"
Rất nhanh, đến tiết mục của bọn họ.
Ba người Nhiễm Tái Tái lên đài, mà bọn họ vừa ra trận, phía dưới chính là tiếng hít vào, Nam Lê Xuyên vẫn trước sau như một bề ngoài kinh diễm, ánh mắt các cô gái cũng phần lớn tập trung trên người anh, nhưng, càng nhiều người, càng nhiều thiếu niên cùng truyền thông, nhất trí tiếp cận Nhiễm Tái Tái phiêu dật áo quần.
Nhiễm Tái Tái qua mấy ngày liền mười lăm tuổi, tư thái như cành liễu vút cao, giơ tay nhấc chân, dịu dàng thanh thuần thuộc về thiếu nữ cùng chậm rãi xâm nhiễm ra kiều mị linh tú giao hòa vào nhau, mặc dù còn chưa nở rộ đẹp nhất nhưng đã là tuyệt sắc khó được. Mà lại nhờ ân ái tưới tắm cùng sinh hoạt trôi chảy, khiến cô ở tuổi xinh đẹp nhất giống như xuân hoa thịnh phóng, trong dịu dàng xinh đẹp có linh thấu, thêm phục trang phiêu dật như tiên nữ, làm cho ánh mắt thấy cô kinh diễm.
"MC nói người múa là Nhiễm Tái Tái ban A? Trời ạ, cô ấy đẹp thế này sao?"
"Thiên Tinh, xác định là bạn cùng bàn cậu sao? Sao lại... ?"
"Tớ, tớ không biết, tớ không phát hiện... Cô ấy giấu dung mạo sao, vì sao..."
Dưới đài rất nhiều người sững sờ, Nam Lê Xuyên đã thử xong, ưu nhã bắt đầu đàn.
Đồng thời, trên sân khấu thiếu nữ đẹp kinh tâm động phách cũng động, tay áo cô tuyết trắng hất lên, mũi chân duyên dáng điểm, lưu chuyển mà ra. Nhờ hệ thống, Nhiễm Tái Tái múa rất có phong tao. Lúc này, khuôn mặt nhỏ hiển lộ ngậm một tia cười yếu ớt, trang phục phiêu dật theo cô nhảy nhẹ nhàng phiêu miểu, còn có triền miên theo gió, hết thảy thoáng như huyễn cảnh, thật rất đẹp, rất đẹp rất đẹp!
Trái tim Giang Thần Dật cấp tốc nhảy lên, chậm rãi hai tay nắm chặt. Anh nhìn thân hình tinh tế mỹ hảo theo tiếng sáo gia nhập, múa chuyển thành triền miên, mỗi một cái mềm mại chập trùng, mỗi một lần nhẹ nhàng xoay tròn, kíƈɦ ŧìиɦ nhảy vọt. Phảng phất cô giống một trận thanh phong, rõ ràng bồng bềnh mà tới, mang theo dẫn dụ, lại mỗi khi anh muốn bắt trong nháy mắt lại như mây khói tung bay mà đi. Chưa từng có giờ khắc này, anh vô cùng xác định, đây là anh muốn!
Thế gian này, ánh mắt mọi người thưởng thức cái đẹp đều giống nhau. Lúc này cũng thế, giờ khắc này, thân ảnh trên đài nhẹ nhàng, ngoại trừ người vốn hãm sâu, cũng làm cho mặc kệ nam nữ trên khán đài đều mê mẩn ~~
...
Mặc Thanh Trần lười biếng dựa trên ghế sa lon, cầm tách cà phê khẽ mím môi một ngụm, mở miệng, "Cậu đã tìm được người chưa?"
Người đại diện Minh Y Diệu lấy ra ảnh chụp cùng tư liệu đưa tới trước mặt anh, "Tìm được, bất quá, cô ấy không phải nhân viên phục vụ, là thiên kim của Nhiễm tổng Nhiễm Sinh Nho, Nhiễm Tái Tái, năm nay 14 tuổi, ngày đó đến cùng ngôi sao ca nhạc nước Mỹ muốn tiến quân Trung Quốc Giang Thần Dật."
Ánh mắt Mặc Thanh Trần tà mị gảy nhẹ, tay cầm lên một tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh là thiếu nữ đang luyện võ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng nõn như ngọc, khí chất dịu dàng trầm tĩnh, đôi mắt thấu triệt giống như đầm nước, khóe môi hồng nhuận tiểu xảo nhàn nhạt mỉm cười, tựa như một đóa nụ hoa bách hợp chớm nở, chỉ là một động tác, lại động lòng người khó tả, "Bọn họ có quan hệ gì?"
"Giang Thần Dật là anh họ con trai dì!"
Mặc Thanh Trần buông ảnh, ngẩng đầu, ánh mắt chuyển thành lăng lệ, "Thiếu nữ thanh xuân đẹp đến thế, vào lúc đó xuất hiện trong phòng tôi, còn nói mình là nhân viên phục vụ, có người cố ý an bài sao?"
Minh Y Diệu nhíu mày, rút ra một tập tư liệu, "Hẳn không phải! Cậu nhìn thông tin cá nhân của cô ấy đi, muốn trở thành minh tinh showbiz, danh tiếng của Mặc Thanh Trần cậu, cô ấy hẳn là nghe tin ngươi ở đó, muốn gặp thần tượng của mình mới lên lầu, bất quá, người xung quanh cậu bị ngoài ý muốn điều đi, lại gặp phải tình huống của cậu, cho nên, đoán chừng bị dọa, trực tiếp nói láo, sau đó, để cậu trực tiếp cầm thú..."
Mặc Thanh Trần nhắm mắt, ngắt lời, "Tôi cầm thú sao?"
Minh Y Diệu duy trì mặt không biểu tình, "Thiếu nữ mười bốn bình thường còn chưa phát dục thành thục, cậu lại đối xử thế, vẫn chưa đủ cầm thú sao!"
Sờ sờ cằm, khóe miệng Mặc Thanh Trần cười yếu ớt, mặc dù anh bị hạ dược, nhưng anh vẫn còn một ít ký ức rải rác, anh nhớ kỹ mị thái lúc cô toàn thân trần trụi, đó cũng không phải là của thiếu nữ mười bốn chưa phát dục thành thục, còn có da thịt hương dính trơn mềm, tiểu huyệt chặt chẽ cất giấu kim thịt kỳ quái, vân vân... Trên giường không có vết máu, đáy mắt Mặc Thanh Trần tĩnh mịch, nhìn thẳng quản lý của mình, "Cô ấy có bạn trai?"
Minh Y Diệu nháy mắt mấy cái, gật đầu, "Đúng vậy, thói quen của tôi, tra hơi nhiều, Nhiễm Tái Tái có bạn trai, vậy mà tôi phải dùng quyền hạn cao cấp mới tra được, thiếu niên đó tên Nam Lê Xuyên, lại là con riêng của chủ tịch tập đoàn Australia SK, Christopher. Pickton, tên đầy đủ là Christopher. Nam Lê Xuyên."
Nhìn ánh mắt chớp lên quen thuộc của ông chủ nhà mình, thở dài, "Nếu cậu có ý gì, đề nghị bỏ đi, gia tộc kia có quan hệ cùng Mafia, chúng ta tốt nhất đừng liên hệ hay xung đột với bọn họ. Tốt a, bọn họ còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, đoán chừng không được một năm liền chia tay, nếu cậu thực sự có hứng thú, khi đó chúng ta lại nói được không?!"
Mặc Thanh Trần ngửa đầu hai mắt nhắm lại, nghĩ đến hai vú thiếu nữ sung mãn kiều nộn hai vú, eo nhỏ bé yếu đuối chắp lên, mông thịt mềm mại rung động ngạo nghễ ưỡn lên, cơ thể bị chống ra lấp đầy, kim thịt đụng chạm, khi bị anh đại lực trừu sáp khóc âm rêи ɾỉ, đáng thương cầu khẩn, ánh mắt thật sự là quá đẹp, câu dẫn anh không cách nào buông tay, khiến người ta có khuynh hướng bạo ngược.
Không nhìn quản lý khẩn trương biểu lộ, Mặc Thanh Trần tà khí liếm môi, anh vươn tay, xoay nhẫn của mình, "Con trai mười tám tuổi cũng không nhỏ, mà... tiểu mỹ nhân trân quý như tế, chờ đến lúc nào mới buông tay?! Cầm nhẫn của tôi, bảo Minh Tuyệt tìm biện pháp, để thiếu niên kia tốt nghiệp xong liền lăn về Australia." Thân thể cực hạn mỹ hảo ấy, anh hi vọng chỉ vì mình nở rộ, mặc cho mình hưởng dụng, hoàn toàn thuộc về mình.