Cánh môi kiều nộn bị gặm cắm, mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu tán trong khoang miệng. Lực đạo phía dưới cũng càng thêm thô bạo, đau quá, nhưng cũng... Thật thoải mái! Nước mắt không cam lòng trượt xuống khuôn mặt, Nhiễm Tái Tái khẽ nức nở, một mặt vui thích trầm luân, một mặt phẫn hận.
"Anh muốn làm chết em..." Nam Lê Xuyên âm trầm, hung hăng va chạm thân thể mềm mại dưới thân, đôi tay thô bạo trảo niết, xoa lộng, ấn hai vú cô, niết véo quả đỏ.
"Ân..." Nơi kiều nộn mềm mại bị đối đãi thô lỗ, toàn bộ lưng cô cong lên, vặn vẹo eo thon muốn né tránh.
Bởi vì cô giãy giụa, thứ làm cho người ta sợ hãi càng trở nên thô to, mật huyệt cảm nhận được gân mạch trên thứ đàn ông đang nảy lên, thô lỗ khắc sâu quét trên nhục bích, làm nhục bích mấp máy càng thêm hưng phấn, điểm mẫn cảm bị thiêu đốt, hoa tâm không thể khống chế bắt đầu run rẩy.
"A... thế này mà cũng có thể động tình, thứ con gái dâʍ đãиɠ!" Chạm phải kim thịt mềm, tức giận của Nam Lê Xuyên biến mất, dục hỏa bốc lên, nắm chặt eo cô, mông căng cứng, mê luyến đảo khai liên tục mật huyệt vẫn đang mấp máy co chặt, thâm nhập lại thâm nhập.
"Đồ khốn nạn... Cút đi... Ngô..." Vật nóng cháy cứng rắn hoàn toàn rút ra, lại hung hăng đảo nhập, tiểu huyệt bị xé rách không chịu được đùa bỡn như thế, run rẩy hoảng loạn gắt gao nức nở, co chặt, muốn ngăn anh thâm nhập.
"Tê ~~~ Đừng hòng, sướng quá!" Nam Lê Xuyên ấn cặp mông vểnh, kề sát ƈôи ŧɦịŧ của mình, túi trứng nặng nề theo động tác đánh lên mông cô phát ra tiếng vang thanh thúy, anh muốn bùng nổ ở chỗ sâu nhất nơi mật huyệt càng bị làm thô bạo càng mút chặt!
"Cút ngay... Ân a... A..." Cô bị anh áp chế đến suýt mất đi lý trí, rốt cuộc chịu không nổi, mật huyệt nhanh chóng co lại, âm tinh phun lên qυყ đầυ cực đại, sữa từ hai bầu ngực phun ra.
Bàn tay to rắn chắc của Nam Lê Xuyên ôm hai bầu vú no đủ, cắn nuốt dòng ngọt lành, chất lỏng ấm áp nuốt vào, u uất tích tụ đều khơi thông, nhưng nhìn đến gương mặt ửng đỏ của cô cùng nước mắt xấu hổ và giận dữ, lại khống chế không được nghĩ đến người đàn ông khác, hạ thân càng thêm rút ra hết cỡ, hung hăng thao nhập, khiến con đường trơn trượt lại một trận run rẩy, "Thứ con gái dâʍ ɖu͙ƈ như em, chắc hẳn không rời nổi đàn ông đâu nhỉ, nga..."
"Ngô... Ân..." Mật huyệt sau cao trào càng thêm mẫn cảm, mị thịt chủ động mấp máy hút cắn vật thô dài cứng rắn, cảm giác được Nam Lê Xuyên đang kích động, Nhiễm Tái Tái cắn môi khống chế chính mình, sao có thể đến nước này? Cho dù bị đối đãi như vậy vẫn có thể đạt được kɦoáı ƈảʍ.
Tiếng nước kịch liệt cùng tiếng nam nhân thở dốc, làm thần trí cô đến đỉnh điểm kɦoáı ƈảʍ không ngừng bùng nổ, Nam Lê Xuyên nắm chặt eo cô, chôn sâu trong thân thể cô, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng mãnh liệt bùng nổ trong hoa tâm, cả người cô lần nữa co lại, xụi lơ xuống.
"Ring ring ring... Ring ring... Ring ring..."
Tiếng chuông dồn dập làm Nam Lê Xuyên nhíu mày, kéo chăn choàng lên người Nhiễm Tái Tái, anh xoay người xuống giường, duỗi tay lấy được di động lẫn trong quần áo, thần sắc lãnh ngạnh, "Có chuyện gì!"
Gã vệ sĩ nhìn thoáng qua hỗn loạn bên ngoài, cẩn thận nói, "Thiếu gia, có một đám người xông vào, xưng tên là Giang Thần Dật, bạn trai của Nhiễm tiểu thư, chúng tôi không dám đả thương người, hiện tại đang cầm chân bọn họ."
"Giang Thần Dật? Bạn trai sao?... Tốc độ rất nhanh a..." Hô hấp của Nam Lê Xuyên trầm xuống, thanh âm trầm thấp, "Các ông còn phải hỏi ta làm sao bây giờ à?" Ánh mắt bỗng chốc lạnh băng, gằn từng chữ, "Đánh, đánh chết luôn càng tốt!"
"Không, Nam Lê Xuyên! Không được thương tổn anh ấy..." Nhiễm Tái Tái tuy rằng không biết vì sao Giang Thần Dật biết cô ở đây, nhưng cô không thể để Nam Lê Xuyên làm anh bị thương.
Nam Lê Xuyên quay đầu, Nhiễm Tái Tái đang chống trên giường, khuôn mặt nhỏ vốn trắng nõn như ngọc, lúc nãy do anh thô bạo, càng trong suốt. Mi dài cong vút dính đầy nước mắt, mũi nhỏ tinh tế, môi còn hơi sưng, càng thêm mỹ lệ, dịu dàng nhu mĩ không rời được mắt, nhưng lời nói kia làm anh không thể không chua xót, "Em yêu hắn tới vậy sao?"
Nhiễm Tái Tái nước mắt đong đầy, ôm chăn suy yếu ngồi dậy, nhìn Nam Lê Xuyên, ánh mắt tuyệt vọng thống khổ cầu xin, khóc nức nở nói, "Nam Lê Xuyên, là tôi sai, không liên quan tới anh ấy!... Hiện tại, anh... Phát tiết xong rồi, tôi muốn ra về!"
"Không phải phát tiết, anh..." Nam Lê Xuyên nhìn thấy màu máu chói mắt trên khăn trải giường trắng, cắn chặt môi, mơ ước ôm lấy cô gái anh ngày đêm tơ tưởng vào long rốt cuộc đã thành, nhưng anh lại vì phẫn nộ mà tổn thương cô, tổn thương người con gái mảnh mai đến thế. Nhìn thần sắc kiên quyết ấy, anh sửa lại mệnh lệnh ban đầu, "Cứ khống chế bọn họ đấy!"
Nhiễm Tái Tái cúi đầu, nước mắt dọc theo gương mặt chảy xuống, "Cảm ơn..."
Nam Lê Xuyên trở lại trên giường, liền gắt gao ôm lấy cô, anh mấy năm nay vẫn luôn nhớ cô, cô sao lại có thể thích người khác? Không đến hai năm, người đàn bà thay lòng đổi dạ, nhẫn tâm như vậy, mình nên buông tay rồi... Không, không được, nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cô, tim Nam Lê Xuyên như bị ngâm trong dấm, chua xót đến đau đớn. Có lẽ cô chỉ giận anh không từ mà biệt, có lẽ cô bị người ta lừa gạt thôi? Vậy thì anh sẽ nghĩ cách tách bọn họ ra là được rồi.
Nam Lê Xuyên ôn nhu bế cô lên, ôm sát ngực anh, "Tái Tái, hết thảy mọi chuyện hãy cho qua đi! Em buông tay hắn ta, chúng ta một lần nữa bắt đầu được không?!"
Nhiễm Tái Tái nâng hai mắt đẫm lệ, "Nam Lê Xuyên, anh vừa trở về liền ép tôi chia tay, anh coi tôi là cái gì?"
"Anh..." Nam Lê Xuyên thần sắc cứng đờ, nhìn đôi mắt đỏ ửng và lông mi run rẩy của Nhiễm Tái Tái, khẽ thở dài, hôn lên cái trán trơn bóng của cô, "Anh tắm cho em một chút, bôi thuốc xong sẽ đưa em xuống lầu..."
...
Nửa giờ sau, đại sảnh tầng một.
Nam Lê Xuyên nhận lấy súng lục từ tay vệ sĩ, họng súng tối om chỉ thẳng hướng người đàn ông thanh tuấn anh đĩnh đối diện, "Chia tay đi, tôi không chạm vào anh, nếu còn ngoan cố, tôi sẽ nổ súng."
"Không, Nam Lê Xuyên, anh không được bắn, tôi sẽ hận anh!"
Nhiễm Tái Tái kinh hoảng nhìn Nam Lê Xuyên, quay đầu, không màng cơn xé rách đau đớn ở hạ thân, sắc mặt tái nhợt dùng hết sức chạy đến bên Giang Thần Dật, đứng chắn trước mặt người đàn ông vui sướng nhìn nàng, ánh mắt quan tâm như một lưỡi dao sắc bén, hung hăng xẻo thịt Nam Lê Xuyên.
Giang Thần Dật đối mặt với họng súng tối om vẫn trấn định như cũ, chỉ ôm chặt lấy cô gái tưởng đã mất mà tìm được, đôi tay ôn nhu ôm khuôn mặt nhỏ, khẩn trương kiểm tra toàn thân trên dưới, thấy không có vết thương, nhẹ nhàng thở ra, gắt gao nắm tay Nhiễm Tái Tái, kéo cô về sau lưng anh.
Xoay người, nhìn chàng trai trước mặt dị thường tuấn mỹ cũng dị thường bá đạo, Giang Thần Dật không hề biến sắc, thanh âm ôn hòa kiên định, "Tôi sẽ không chia tay, cậu muốn làm gì, xin cứ tự nhiên!"
"Không, anh Dật!" Nhiễm Tái Tái khóc nức nở.
Tiếng khóc làm lung lay trái tim anh, Giang Thần Dật nghiêng người, nhìn Nhiễm Tái Tái bằng ánh mắt dị thường ôn nhu, "Đừng lo lắng, không sao đâu."
Nam Lê Xuyên nhìn Nhiễm Tái Tái thắm thiết không muốn xa rời trong long một người đàn ông khác, ánh mắt thương tiếc không buông bỏ, đau lòng không thôi, nhìn người đàn ông kia thần sắc đạm nhiên, càng thêm ghen ghét, thật sự chết cũng không bỏ sao? Một tay hung hăng nắm chặt, một tay đột nhiên nhắm chuẩn hướng Giang Thần Dật "Pằng ――" một tiếng!
"Á ――" Nhiễm Tái Tái kinh hô, khuôn mặt nhỏ mỹ lệ trắng bợt, liếc mắt nhìn Nam Lê Xuyên một cái, bỗng nhiên hai tròng mắt nhắm chặt, ngất đi.
"Ưm!" Một phát súng trúng vai Giang Thần Dật, máu tức khắc bắn toé ra, nhưng anh lại trước tiên ôm lấy Nhiễm Tái Tái đã kinh hách hôn mê, hơi rêи ɾỉ chịu đựng đau nhức, nói với Nam Lê Xuyên, "Giờ tôi có thể mang Tái Tái đi được chứ?"
Ánh mắt cuối cùng Nhiễm Tái Tái nhìn mình tràn ngập hận ý, Nam Lê Xuyên giống như mất đi toàn bộ sức lực, đột nhiên xoay người, "Cút đi, trước khi tôi đổi ý!"