Giang Thần Dật cả kinh, nhanh chóng buông Lorence, nôn nóng mở miệng giải thích cho người con gái kia, "Tái Tái, vừa rồi không phải như vậy.... Lorence cô ấy..."
"Giang đại ca!" Lorence mặt đỏ bừng ngắt lời Giang Thần Dật, đứng dậy bên mép giường, dùng thanh âm gần như không thể nghe thấy ẩn chứa mất mát nói, "Anh đừng nói chuyện đó, em không muốn người khác biết, tuy rằng chuyện này thực xin lỗi Nhiễm tiểu thư, nhưng em không hối hận!"
Lorence cố ý nói mơ hồ, bởi vậy Nhiễm Tái Tái theo phản xạ liền nghĩ tới chuyện khác. Chuyện đó? Thực xin lỗi mình? Trong lòng chợt lạnh, cô đã nhìn lầm người sao?
"Em..." Giang Thần Dật nhìn Lorence thở dài, dừng lời định nói, tuy rằng cảm thấy phiền phức, nhưng vẫn theo thói quen tôn trọng ý kiến của người khác, chỉ nhìn cô gái vẫn chôn chân đứng ở cửa, nhanh chóng đứng dậy xuống giường giải thích, "Tái Tái, vừa rồi là hiểu lầm, anh chỉ coi cô ấy như em gái thôi, mới vừa rồi là bình thường ..."
"Bình thường?" Nghĩ đến Giang Thần Dật lần đầu tiên mất khống chế hôn cô, đây là hành động thân mật bình thường, Nhiễm Tái Tái kinh ngạc, nhìn Lorence đỏ bừng hai má, cô đột nhiên cười tự giễu, ánh mắt nhìn Giang Thần Dật chậm rãi lạnh đi, "Em có việc đi trước!"
"Tái Tái!" Không nghĩ Nhiễm Tái Tái vẫn luôn dịu dàng lý trí có thể lạnh nhạt xoay người mà đi, Giang Thần Dật không khỏi sửng sốt, phản ứng lại vội vàng vòng qua giường, "Chờ anh với Tái Tái, chờ anh..."
"Ư, đau quá!" Lorence bỗng nhiên ôm bụng đau đớn, giương mắt nhìn Giang Thần Dật nôn nóng vọt ra cửa, nhanh chóng hô, "Giang đại ca!" Vẻ mặt đau đớn nhìn anh khựng lại, Lorence mặc kệ mình xụi lơ trên mặt đất, trước khi hôn mê, cô không khỏi cảm thấy may mắn mình lần này đau rất đúng thời điểm.
Nhiễm Tái Tái đứng trước thang máy, không thấy bóng dáng vốn nên đuổi theo, khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ không khỏi cười khổ, duỗi tay ấn nút đóng cửa, nguyên lai cô vẫn tự đánh giá quá cao mình rồi!
......................................................................
Đến phòng làm việc, mặc kệ tâm tình Nhiễm Tái Tái rất kém, nhưng xem xong ca khúc Thẩm Oánh đưa qua, cô vẫn thật run sợ, bài hát Mộc Nhiễm đưa tới không thể nghi ngờ là một ca khúc cực kỳ có tiềm năng.
《 Lạc mất 》
Nỗi nhớ nhung vấn vương không dứt
Tận trời cao vẫn còn mong manh
Con đường dài nối tiếp
Tình cảm nếu đi được đủ xa
Hẳn là sẽ đến nơi hạnh phúc
Hứa hẹn phải chăng chở bằng cánh hồ điệp
Đẹp đẽ đến vậy
Chớp mắt đã tung cánh bay
Nhưng lời thề của anh là sự tin tưởng
Tựa như mùa xuân nhất định sẽ đến
Mỉm cười níu giữ trái tim nhau
Tìm lại những tốt đẹp ngày xưa lưu lạc
Không cẩn thận nếm cả mùi nước mắt
Đành mượn tay em lau sạch đôi miThế gian tươi đẹp cũng chẳng làm anh dừng bước
Chỉ một lòng tìm kiếm những tốt đẹp đã qua
Người ta nói em có chỗ nào tốt
Nhưng ai cũng không thay thế được em
Chỉ một ánh mắt ban đầu thôi
Cũng biết đây là chuyện trăm năm bạc đầu
Tuy rằng vận mệnh thích đùa giỡn
Real love vẫn sẽ ở bên nhau
Mỉm cười níu giữ trái tim nhau
Tìm lại những tốt đẹp ngày xưa lưu lạc
Không cẩn thận nếm cả mùi nước mắt
Đành mượn tay em lau sạch đôi miThế gian tươi đẹp cũng chẳng làm anh dừng bước
Chỉ một lòng tìm kiếm những tốt đẹp đã qua
Người ta nói em có chỗ nào tốt
Nhưng ai cũng không thay thế được em
Xem xong ca từ, vẻ mặt Nhiễm Tái Tái tràn đầy ôn nhu, cô đặt nó trên bàn, chần chừ mở miệng nói, "Thẩm tỷ, chị giúp em gọi cho trợ lý của Mộc Nhiễm, nhờ anh ta nói với Mộc Nhiễm rằng em muốn gặp mặt cảm ơn hắn."
Thẩm Oánh hưng phấn, tán đồng gật đầu, "Ân, chị cũng cảm thấy chúng ta nên giáp mặt cảm ơn người ta mới phải!" Nếu cô không đoán sai, anh chàng nhạc sĩ thần bí đó hẳn là thích Tái Tái, nếu sau này liên hệ được nhiều, nghệ sĩ của mình còn phải lo thiếu nhạc phẩm tốt sao?
......................................................................
Ban đêm, Nhiễm Tái Tái mệt mỏi về nhà, vừa mới vào cửa, bỗng nhiên bị ai đó từ sau lưng ôm lấy, cô theo phản xạ phát ra một tiếng thét chói tai, "A —"
"Tái Tái, Tái Tái của anh, anh rất nhớ em!" Nam Lê Xuyên tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc, mê luyến ôm chặt lấy cô gái trong lòng.
Nhiễm Tái Tái nghe được thanh âm Nam Lê Xuyên hơi hơi nghẹn ngào, thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới phát hiện cả người mình toàn mồ hôi lạnh, hơi bực giãy giụa xoay người, ánh mắt đảo qua mấy vệ sĩ áo đen như tháp sắt canh cửa, ghét bỏ đẩy chàng trai lảo đảo xiêu vẹo quấn chặt trên người cô, "Nam Lê Xuyên, anh thật quá đáng, anh sao lại vào được đây, buông em ra!"
Nam Lê Xuyên có chút say, vội vàng giữ chặt cô, ôm cô càng gắt gao, "Không cần, Tái Tái, không cần đẩy anh đi nữa!... Anh đã đi tìm Phương Dập, anh không nghĩ đến anh lại làm tổn thương em đến mức phải chuyển trường như vậy, anh biết anh sai rồi, nhưng giờ anh đau lòng lắm... Em tha thứ cho anh, tha thứ cho anh đi mà Tái Tái ~"
Nhìn Nam Lê Xuyên cho dù say rượu tràn đầy thống khổ, Nhiễm Tái Tái trong lòng mềm xuống, "Nam Lê Xuyên, anh uống rượu à?"
Nam Lê Xuyên không trả lời cô, chỉ mơ hồ tóm tay Nhiễm Tái Tái đặt ở bên môi khẽ hôn, đáng thương hề hề nỉ non nói, "Tái Tái, em nghe anh nói, bọn họ thích em một nửa đều là bởi vì em hiện tại đẹp đến mê người thôi, nhưng anh thì không, thật sự không, khi em còn chưa tỏa sáng, anh cũng đã thích em. Cho nên, Tái Tái, em đừng bỏ rơi anh nhé."
Nhiễm Tái Tái dùng lực rút tay ra, bất đắc dĩ thở dài, "Anh say rồi, em không muốn nói thêm gì cả ~"
"Tái Tái, em đừng giận anh nhé!" Nam Lê Xuyên đôi mắt nhắm chặt, dùng cằm cọ đầu Nhiễm Tái Tái, khóe miệng thỏa mãn cười nhẹ.
Đám vệ sĩ ngoài cửa im lặng nhìn cô gái trong lòng thiếu gia, liếc nhìn nhau yên lặng đón cửa lại. Thiếu gia tuy chỉ là con ngoài giá thú của tập đoàn tài chính SK, nhưng lớn lên lại giống ông nội hắn như lột, nên thiếu gia từ nhỏ ở Australia cũng coi như muốn gió được gió muốn mưa được mưa, kiêu ngạo bá đạo, vậy mà chỉ với cô gái tên Nhiễm Tái Tái này, thiếu gia thật cẩn thận, không dám cường đoạt, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.
Mà ở trong phòng Nam Lê Xuyên tuy nói là say, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, nhìn cửa đóng lại rồi, hắn liền thừa dịp một tay với lên lưng thiếu nữ trơn trượt mềm ấm, một tay gấp không chờ nổi kép váy cô.
"Nam Lê Xuyên anh lại định làm cái gì? Buông ra!" Nhiễm Tái Tái đẩy hắn, xấu hổ và giận dữ tránh trái tránh phải, nhưng cô giãy giụa sao có khả năng so với hắn. Huống chi, Nam Lê Xuyên thân hình cao lớn, lại thường xuyên rèn luyện, Nhiễm Tái Tái sức lực chỉ như con mèo ba chân, sao có thể trốn, không đến một phút, hắn liền lột sạch cô.
Ôm vòng eo mềm mại mảnh khảnh, Nam Lê Xuyên phấn khởi cực kỳ, hắn cảm thấy đau đớn trong lòng biến mất, chỗ trống cũng lại lần nữa lấp đầy, toàn bộ bất an cũng đều biến mất, những nụ hôn lửa nóng bắt đầu rơi xuống, "Tái Tái, Tái Tái của anh!"
Nhiễm Tái Tái bị hôn cả người xụi lơ, môi lưỡi bị lấp kín khó khăn hô hấp, hai chân tê rần, Nam Lê Xuyên bế cô quắp hai chân lên eo hắn, một cây côn ŧɦịŧ thô to nóng nảy bỗng nhiên hung mãnh thao nhập.... Dù Nhiễm Tái Tái đã có chút ướŧ áŧ cùng mềm ấm, nhưng vẫn hơi đau đớn, cô chỉ có thể dùng sức đẩy eo hắn, "Chậm một chút, đồ khốn này!"