Nhiễm Tái Tái rất rõ ràng, nam nhân kia khẳng định không giống như hắn biểu hiện thờ ơ, tuy rằng không biết nguyên nhân là gì, thế nhưng cô muốn cũng chỉ là tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hắn cùng che chở.
Cầm điện thoại, gọi tài xế A Hoa lái xe tới đón cô. Giờ cô quần áo hỗn độn, cả người xanh tím, bộ dạng bị nam nhân hung hăng yêu thương, cô cảm giác vẫn không nên để Lệ Mạc Khiêm biết mới tốt.
Tài xế A Hoa liếc mắt nhìn khăn tắm, tiểu thư nhà mình quần áo hỗn độn, sau đó kiêng dè cúi đầu. Tiểu thư mĩ lệ thuần khiết như thế, vậy mà lại có nam nhân ép buộc, thật sự là khốn kiếp! Giờ tiểu thư khẳng định thực thương tâm, ai, một tài xế như mình có thể làm cũng chỉ là an toàn đưa tiểu thư về nhà.
Đến nhà, Nhiễm Tái Tái không bật đèn, cô im lặng đổi giày, định lặng lẽ trở về phòng. Qua sô pha, cô ngẩn người, bởi vì lúc này có một thân ảnh phẳng phiu ngồi trên sô pha, mà thân ảnh kiag iờ đang tại ấn mở đèn. Choáng!! Trời a! Phù hộ cô không bị gϊếŧ chết đi.
Trong nháy mắt đại sảnh toàn bộ sáng lên.
Lệ Mạc Khiêm nhìn rõ Nhiễm Tái Tái, trong nháy mắt tâm hung hăng gắt gao co rụt lại. Hắn là nam nhân, hắn minh bạch chuyện gì đã xảy ra, cho nên trong nháy mắt hắn cảm giác mình tựa như giữa mùa đông bị người dội một chậu băng từ đầu đến chân, cả người bao gồm trong lòng đều lãnh sắp kết băng.
"Là Tiêu Kì!" Hắn nói, băng lãnh cùng sát ý cường liệt.
"Tôi muốn về phòng!" Nhiễm Tái Tái không trả lời, chỉ là dừng một chút liền đi.
"Tôi hỏi cô, là Tiêu Kì phải không?" Lệ Mạc Khiêm híp hai mắt sắc bén băng lãnh, vươn tay, đại lực lôi cô đến bên, dùng hai tay khống chế.
Cô muốn giãy dụa, thế nhưng căn bản không được, hơn nữa hắn còn tiếp tục buộc chặt.
"Nói!" Hắn thanh âm lãnh ngạnh không có độ ấm, lại như pha một chút khàn khàn.
Nhiễm Tái Tái như cũ không đáp, chỉ bắt đầu liều mạng kịch liệt giãy dụa. Theo cô giãy dụa, bỗng nhiên khan che trên người rơi xuống, lộ ra sường xám bị tàn phá da thịt đại lộ. Động tác của cô đột nhiên đình chỉ, cả người như rùa bị mất mai, không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Lệ Mạc Khiêm nhìn chằm chằm dấu vết xanh tím trên người Nhiễm Tái Tái, buông cô ra, từng bước một lui, hai tay nắm chặt. "Ca" một tiếng, tay vịn gỗ bên người cô gãy nát.
"Tôi sẽ gϊếŧ hắn!" Lệ Mạc Khiêm điên cuồng muốn gϊếŧ người, vừa nói chuyện vừa ra cửa.
Tiếng nữ nhân khóc la ở phía sau đột nhiên vang lên: "Đứng lại, Lệ Mạc Khiêm! Anh đi tôi sẽ chết cho anh xem."
Nhiễm Tái Tái ôm chặt thân thể mình, rốt cuộc không chịu nổi, chậm rãi ngồi xuống đất, nước mắt như trân châu từng giọt rơi trên mặt đất. Cô cam chịu ném khăn tắm đi, sau đó ôm đầu gối mình lớn tiếng khóc...
Lệ Mạc Khiêm hai mắt đỏ bừng đến trước mặt cô, nhìn cô khóc không kềm chế được, cực kỳ bi thương nỉ non, "Vì sao?"
Nhiễm Tái Tái đứt quãng, thống khổ bất lực nức nở, "Không trách hắn, là tôi, là tôi... Tôi dùng thân thể giao dịch, hắn thay tôi bảo hộ tâm huyết của bố, bảo hộ tôi... Để không làm đồ chơi cho những người đó, tôi... theo hắn... Một tháng!"
"Cô... theo hắn..." Lệ Mạc Khiêm trên mặt huyết sắc mất hết, lảo đảo lui về phía sau một bước. Hắn nắm chặt hai tay, tâm như là bị đâm một đao, máu thịt đầm đìa.
Hắn hối hận, hối hận mình do dự, trầm mặc, còn lần lượt cự tuyệt...
Hắn mồ côi từ nhỏ, chưa trong 9 tuổi bị mang đi, bắt đầu tiếp nhận huấn luyện địa ngục, lăn lộn gần 20 năm trong mưa bom bão đạn, hắn tuy rằng ương ngạnh sống sót, toàn thân rút lui. Nhưng thân thể hắn đã lưu lại rất nhiều thương ngầm, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, hắn biết mình sống không an ổn, cho nên hắn không muốn vướng bận ai.
Từ khi hắn đến bên cô không lâu, hắn liền biết trái tim cô, cũng biết mình. Hắn không thể khống chế đành đối với cô thờ ơ, vì cô thiên chân thiện lương như vậy, ôn nhu khả ái, mềm mại mê người... Nhưng hắn chỉ có thể khi cô chủ động thì trầm mặc cự tuyệt, hắn lý trí biết không được, bọn họ không chỉ chênh lệch thân phận, tuổi, còn có... Thời gian.
Hắn không muốn có một ngày cô phải tiếc nuối 'quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão', hắn cảm giác cô xứng đáng thứ tốt nhất, hắn không muốn tương lai liên lụy cô. Cho nên hắn lãnh khốc cự tuyệt cô tới gần, đối với cô trăm phần trăm trung thành, hắn mong khi còn năng lực vẫn thủ hộ cô...
Hắn kỳ thật ngày đó cũng đã dao động, nhưng cuối cùng hắn không bước thêm một bước, hắn điên rồi mới cho rằng cô có thể gặp được người tốt hơn. Giờ hắn hối hận, hối hận cực kỳ, hắn không hề muốn nhường cô cho người khác, hắn thống hận kẻ đã chạm vào cô...
Hạ thấp người, Lệ Mạc Khiêm khẩn trương lại đau lòng vươn tay ôm lấy cô.
Nhiễm Tái Tái bị hắn một phen ôm chặt, bỗng nhiên càng thêm kích động khóc thành tiếng, liều mạng đẩy hắn, "Buông ra, buông tôi ra, tôi rất bẩn, đừng chạm... Đừng chạm vào tôi!"
"Không, Tái Tái, em không bẩn..." Hắn càng ôm chặt cô, như muốn hòa tan cô vào thân thể mình. Hai mắt vốn lãnh lệ, giờ phút này tràn ngập đau lòng. "Em vẫn là em, Tái Tái, em vẫn là em!"
"Không phải... Ô ô... Không phải... Em rất bẩn... Ô ô... Rất bẩn! Ô ô... Mạc Khiêm... Em làm sao bây giờ!" Nữ nhân tránh thoát không ra, minh bạch hắn kiên quyết, rốt cuộc ôm lấy hắn, giống ôm toàn bộ thế giới, sau đó mềm nhẹ vùi trên vai hắn.
"Chúng ta đi tắm, qua rồi! Anh cam đoan!" Lệ Mạc Khiêm lần đầu tiên có dũng khí đụng chạm cô, trấn an hôn trán của cô, mí mắt, liếm hôn nước mắt của cô, tiếp hôn môi của cô.
"Mạc Khiêm... Ô ô... Ô ô... Mạc Khiêm... Em đau quá!... Vừa rồi đau quá!" Nữ nhân được trấn an càng thêm ủy khuất, gắt gao ôm hắn khóc đến sắp ngất, ngữ khí vô thức mơ hồ khiến nam nhân càng thêm thống khổ.
"Không sao, ngoan, Tái Tái của anh. Không sao, qua rồi!" Lệ Mạc Khiêm nghĩ đến cô mới 19, lại phải trải qua nhiều như vậy, hắn liền cảm giác mình đau lòng muốn chết! Hắn nhất định điên rồi mới để mặc kệ cô tìm kiếm hạnh phúc.
Nam nhân lãnh khốc càng thêm ôn nhu dỗ dành cô, tiếng khóc chậm rãi bình ổn, mới thật cẩn thận ôm cô về phòng tắm...
"Anh Mạc Khiêm..." Hắn tạm dừng một chút, đây là lần đầu tiên cô gọi mình như thế. Thanh âm cơ hồ nhỏ không thể nghe thấy, mềm mềm, lộ ra suy yếu. Cúi đầu nhìn, nữ nhân nghiêng thân mình tựa trong tựa trong lòng hắn, bất an cuộn lại, lông mi tinh mịn đen dài run nhè nhẹ, môi thì thào mấp máy, cuối cùng không rói ra khỏi miệng.
Trong phòng tắm, Lệ Mạc Khiêm để cô nhẹ nhàng tựa vào trên người mình, sau đó mở vòi hoa sen, chậm rãi cởi bỏ quần áo nữ nhân. Cô đầy người xanh tím chậm rãi bại lộ ra, trước ngực cùng bên hông và bắp đùi đặc biệt nghiêm trọng.
Giờ khắc này Lệ Mạc Khiêm nhìn nữ nhân trước mắt vô cùng tốt đẹp trần trụi, lại không chút du͙ƈ vọиɠ, hắn chỉ là đau lòng, đau lòng, là tức giận, là hối hận...
"Ngoan, chúng ta tắm hết." Hắn để cô tựa vào khuỷu tay mình, dùng nước ấm áp chậm rãi dễ chịu thân hình mỏi mệt, thư hoãn thần kinh buộc chặt, mềm nhẹ, không có bất cứ tình sắc, trong trong ngoài ngoài, thanh tẩy cô sạch sẽ, ôn nhu dùng khăn tắm bao, ôm cô nhẹ nhàng lên giường, sau đó cầm khăn mặt cẩn thận thấm khô tóc dài của cô.
"Anh... Anh đêm nay có thể lưu lại ôm em ngủ không?..." Thanh âm của cô thực bình tĩnh, nhưng cẩn thận nghe lại có thể phân biệt ra run rẩy. Khi con người ta bị thương tổn thể xác và tinh thần mỏi mệt, đầu tiên sẽ nghĩ đến tất nhiên là người có thể cho mình cảm giác an toàn.
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt kia nước mắt như vì sao sáng nhất bầu trời đang tỏa sáng.
Lệ Mạc Khiêm tránh đi ánh mắt của cô, nhẹ nhàng ôm chặt cô: "Anh sẽ canh ngoài cửa phòng em!"
Nữ nhân đẩy tay hắn vây quanh cô, gian nan chống tường, không quay đầu cúi đầu nói: "Anh đi đi."
Lệ Mạc Khiêm nhìn bóng dáng cô đơn bạc, yếu ớt như vậy. Cả người vẫn quay lưng lại hắn, như không muốn hắn phát hiện cô giả vờ kiên cường lại bất lực, nhưng hắn nghe được hơi thở cô hỗn độn cùng thô suyễn.
Hắn triệt để buông giãy dụa, kéo cô, gắt gao ôm thân thể cô mềm mại, nâng mặt của cô, nghiêm túc nhìn cô, "Tái Tái, anh đêm nay sẽ ở đây ôm em!"