Chàng trai lão nương thích nhất toàn truyện đã đến rồi huhu
Mỗi ngày đăng ký ở cửa căn cứ đều có người kích động quỳ trên mặt đất khóc kêu hoặc phát tiết. Hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ thấy, một hàng người sống sót quần áo tả tơi vừa đăng ký xong, trong đó một người đàn ông hơi béo liền ôm cô gái bên người kích động khóc rống, "Vợ ơi, chúng ta rốt cuộc đến rồi."
Thủ lĩnh là một người đàn ông trung niên nhìn hai người ôm đầu khóc rống, trong ánh mắt may mắn dày đặc bi thống. "Đúng vậy, chúng ta rốt cuộc đến! Nhưng, nhiều người như vậy, cuối cùng chỉ còn lại tám, ai..."
"May mắn có chú Lương cùng Giang Nhữ!" Người đàn ông cao gầy hơi suy yếu trong đội cảm kích nhìn người thủ lĩnh trung niên, lại quay đầu vỗ vai chàng trai cao lớn bên cạnh.
"Ân, dị năng giả thật lợi hại. Tôi mà có dị năng thì tốt, Tiểu Tuyết có lẽ sẽ không..." Chàng trai ngăm đen ngồi xổm trên mặt đất nghĩ tới bạn gái mình, ánh mắt đỏ bừng lau mặt.
Cô gái thanh tú đứng sau thấp giọng nói: "Dị năng không phải muốn là có, nghe nói một trăm người không nhất định có một, giá mà tôi có dị năng."
Người thủ lĩnh trung niên nhìn đoàn người sáu nam hai nữ, thở dài: "Đừng nghĩ linh tinh, nếu mọi người tạm thời không đồ để đổi nhà, chúng ta trước hết ở cùng một chỗ đi. Bất quá, tôi vừa thống kê một chút, lương thực đã đều không đủ, hiện tại chúng ta nghĩ một chút cách có thêm đồ đi."
Người đàn ông cao gầy lập tức tiếp nói, "Lương thúc, tôi vừa gặp đồng hương, hắn nói bọn họ tham gia đội sưu tầm của quân đội đi tìm đồ."
"Căn cứ quân đội tổ chức sao? Có yêu cầu gì?" Người thủ lĩnh bức thiết truy vấn.
"Có yêu cầu, muốn tham gia đội sưu tầm mặc kệ nam nữ đều phải tham gia huấn luyện, hơn nữa ra ngoài phải nghe theo chỉ huy, đồ lấy được chia 4:6."
Người thủ lĩnh nghĩ nghĩ nói: "Tôi nghĩ, quân đội ít nhất có vũ khí, mọi người xem có thể chứ?"
"Chúng tôi đều nghe chú, chú Lương!" Mọi người hiển nhiên rất tín nhiệm người lãnh đạo trung niên, đồng thanh.
Người đàn ông cao phụ họa, quen tính tươi cười bỉ ổi: "Đồng hương của tôi nói, trong đội ngũ huấn luyện có mĩ nữ tuyệt sắc, dung mạo, dáng người, trước tận thế đều hiếm thấy, nhìn có thể chảy nước miếng, tuy rằng mang theo một Hắc Lang đặc biệt hung mãnh, vẫn càng nhiều người theo. Ai, này, Giang Nhữ, cậu hiện tại là dị năng giả, mĩ nữ kia cậu cũng có thể thử theo đuổi xem a!"
Một chàng trai khá cao cùng trường với Giang Nhữ bĩu môi: "Xì, tuyệt sắc mĩ nữ gì chứ! Đó là các chú chưa gặp nữ thần trường chúng ta, nữ thần so ngôi sao còn đẹp hơn, phải không Giang Nhữ? Tình nhân trong mộng của nam sinh cả trường!!"
Giang Nhữ ánh mắt sáng trong nhịn không được lo lắng: "Không biết cô ấy sao rồi..." Hi vọng cô không giống cha mẹ mình biến thành quái vật. Nếu cô còn sống, một cô gái thiện lương khả ái trong tận thế không sạch sẽ sinh tồn sẽ rất gian nan. Cô đẹp như vậy, sẽ có người bảo hộ cô sao? Nếu cô cũng có dị năng thì tốt.
Cứ như vậy, tám người nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, hôm sau tất cả đều báo danh tham gia quân đội huấn luyện.
Binh sĩ tiếp bọn họ nói, huấn luyện không phân nam nữ, hạng mục chủ yếu bao gồm chạy với quân trang nặng, tránh chướng ngại, thể quyền, thực chiến. Một tuần sau mới có thể dẫn bọn họ tìm đồ, hiện tại bọn họ đến sân huấn luyện đi.
Vài người theo chỉ thị đi đến sân huấn luyện lớn, đang tìm chỗ, người đàn ông cao gầy mạnh kéo tay áo người bên cạnh, hưng phấn hô: "Mau nhìn, cô gái kia. Nhất định là mĩ nữ đó, MN, đây tuyệt đối là người đẹp nhất tôi gặp!"
Nghe ông ta kêu to, mấy người khác bản năng theo tầm mắt nhìn. Chỉ thấy trước bọn họ, có một nam một nữ đến phòng huấn luyện, khác với những người khác quần áo cũ nát cùng thân hình gầy yếu, cô gái thản nhiên tươi cười cùng người đàn ông bên người quý khí ưu nhã đều mặc đồ vận động sạch sẽ rộng rãi, tinh thần phong phú, hai má hồng nhuận. Hơn nữa cô gái kia dung sắc tuyệt mỹ, như ánh trăng thi, không chỉ bọn họ nhìn, rất nhiều người đều nhiệt liệt nhìn cô.
"Nhiễm học muội / nữ thần?" Giang Nhữ cùng chàng trai cao lớn khi thấy rõ cô gái cùng nhau kinh ngạc hô.
Nghe có người kêu Nhiễm học muội, Tái Tái dừng chân quay đầu nhìn, nghi hoặc vài người cô đều không biết, nhưng nhìn bọn họ kích động nhìn cô, nghĩ, xưng hô này hẳn là cùng trường, liền rất ôn nhu có lễ nhìn bọn họ mỉm cười gật đầu, thấy bọn họ cũng mỉm cười, phất tay lại lần nữa xoay người cùng Trình Ý tiếp tục đến phòng huấn luyện.
Mãi cho đến Nhiễm Tái Tái vào phòng huấn luyện, Giang Nhữ mới hồi thần, trong lòng bàn tay anh đã khẩn trương ẩm ướt, tim đập nhanh chóng, sắc mặt ửng hồng. Kỳ thật từ Nhiễm Tái Tái vào học năm nhất thẹn thùng chặn anh hỏi đường, cô liền thành đối tượng anh ái mộ suốt thời đại học. Anh thường xuyên ngây ngốc nhìn lén cô, quan sát đến nhất cử nhất động, khả ái, ngượng ngùng, ôn nhu, cười nhẹ của cô, càng ngày càng thích. Anh hiểu khoảng cách giữa bọn họ, cho nên anh vẫn không ngừng cố gắng, nằm mơ đều muốn có một ngày có thể hơi chút tới gần cô.
Tiếp đến tận thế trở tay không kịp, cha mẹ anh biến thành zombie, sau đó anh mạo ra ngoài, trong thống khổ bi thương anh chậm rãi ép mình. Nhưng hôm nay nhìn cô, nhìn cô vẫn thanh thuần xinh đẹp, cặp mắt thu thủy tựa như khi còn ở sân trường vô ưu vô lự trong veo thấy đáy, giống như tận thế cũng không thể làm bẩn cô, như một ánh sáng ấm áp, bắn thẳng đến đáy lòng anh, đuổi đi áp lực thống khổ tối tăm sâu trong nơi ấy. Cho nên dù bên cạnh cô đã có người làm bạn, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tâm tình của anh, với anh, cô kết hôn sinh con cũng vẫn là nữ thần trong lòng anh, là luồng sáng anh tham lam mơ tưởng chờ đợi.
Trình Ý cùng Nhiễm Tái Tái vào phòng huấn luyện, được đội trưởng Dương Chí mời.
Nói chuyện qua loa, Dương Chí liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Lần này tìm cô cậu đến, là vì vài nhiệm vụ sưu tầm trước các cô cậu biểu hiện dị thường xuất sắc. Bốn người các cô cậu, theo chúng tôi đoán, hẳn là có một dị năng giả hệ điện cùng một dị năng giả hệ gió, thêm thân thủ xuất sắc của cậu cùng sủng vật Hắc Lang của cô, chúng tôi đặc biệt coi trọng. Tuy rằng không biết các cô cậu vì sao không như dị năng giả kiêu ngạo khác mà bại lộ dị năng, thế nhưng hãy tin chúng tôi không có ác ý với các cô cậu." Sau đó do dự nhìn bọn họ.
"Đội trưởng Dương có chuyện gì có thể nói thẳng." Vì khi sưu tầm không che dấu dị năng, đã sớm đoán trước sẽ bại lộ, Trình Ý hơi nhếch môi cười nhẹ, ưu nhã ý bảo có thể trực tiếp tiếp tục.
Nhìn người đàn ông tuấn dật cùng cô gái dung mạo xuất sắc trước mắt, Dương Chí thẳng eo lưng, tiếp tục nói, "Chúng tôi được tin, có một kho lạnh tư nhân lớn, bên trong trữ tồn thịt lợn trước tận thế, vì thiết bị tự phát điện, cho nên đồ ăn bên trong vẫn còn có thể dùng. Các cô cậu cũng biết, lương thực trong căn cứ rất ít, thịt cơ hồ không có, thịt động vật biến dị lại không thể ăn, đối với binh sĩ năng lượng tiêu hao lớn mà nói là rất thiếu, cho nên chúng tôi muốn liên hợp vài tiểu đội, đến kho lạnh sưu tầm. Không biết các cô cậu có hứng thú hay không?"
"Vài tiểu đội? Phân phối như thế nào?" Ánh mắt người đàn ông híp lại, cười nhẹ hỏi.
"Vì hiện tại dị năng giả phần lớn tự cho mình cao cấp, cho nên chúng tôi chỉ mời ba tiểu đội. Về phần phân phối, tôi tìm các cô cậu đầu tiên là vì, các cô cậu giống như không thiếu đồ ăn, mà chúng tôi muốn giữ lại toàn bộ thịt, cho nên muốn hỏi các cô cậu cần gì? Chúng ta có thể trao đổi."
"Ha ha, đội trưởng Dương đã trực tiếp, tôi đây cũng cứ việc nói thẳng. Nhiệm vụ lần này chúng tôi có thể mảy may không lấy, nhưng chúng tôi là dị năng giả, chúng tôi muốn biết cách dị năng giả thăng cấp hoặc là tin có ích khác. Mặt khác, chúng tôi ở ngoài thành quả thật có lương thực, bởi vậy nếu có thể, chúng ta muốn dùng lương thực đổi một ít súng. đội trưởng Dương, ông xem chúng tôi thành ý rất lớn đi?" Trình Ý tựa trên sô pha nói xong, môi khêu gợi liền tươi cười hoa mắt.
... Cuối cùng, Dương Chí đáp ứng Trình Ý trao đổi súng ống, về phần Trình Ý muốn dùng thành quả đổi lấy chuyện dị năng, ông ta vẫn cẩn thận nói sẽ xin chỉ thị, cho bọn họ câu trả lời thuyết phục, nhưng ông ta cam đoan dù không có cách, cũng sẽ cung cấp cho bọn họ tin tức hữu hiệu.