Đội Nhiễm Tái Tái bốn người một sói, thêm thành viên có dị năng khác phân tới thành mười hai người, nhưng vào kho lạnh không đến một giờ đã chết quá nửa, còn lại cũng mỏi mệt không chịu nổi. Vì bọn họ không ngờ, trong kho lạnh thứ tư còn một zombie cấp ba hệ tinh thần. Sức mạnh tinh thần của Cố Thành bị áp chế căn bản không thấy zombie còn trốn, thế nên bọn họ vừa vào kho lạnh liền trở tay không kịp bị zombie đột nhiên công kích.
Khi bọn họ phát hiện tình huống không ổn, muốn rút, thế nhưng căn bản ra không được. Tầng tầng lớp lớp zombie đổ ra cổng kho lạnh, Hắc diễm cũng biết tình huống khẩn cấp, bất chấp trước mặt người khác bại lộ dị năng của nó, gào thét bắt đầu khống chế zombie ép chúng thối lui, thế nhưng khi nó tê rống mệnh lệnh, zombie cấp ba kia cũng đồng thời tê rống, áp chế Hắc diễm thúc giục zombie. Chỉ thấy zombie hơi phân vân giữa hai tiếng rống đối lập, cuối cùng vẫn tấn công bọn họ.
Cứ như vậy, đội ngũ mười hai người gặp phải hơn một ngàn zombie, tuy rằng dị năng giả trong đội nhanh chóng lập băng cứng, tường đất hoặc lửa ngăn cản zombie, để bọn họ hung mãnh xả đạn, thế nhưng, dị năng nhanh xói mòn, đạn cũng có hạn. Theo thời gian, dị năng giả phòng ngự dần dần thoát lực, hỏa lực cũng dần dần biến mất, tuyến phòng ngự cũng càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại hai dị năng giả hệ gió cùng Cố Thành có thể công kích phạm vi lớn, Trình Ý, Nhiễm Tái Tái cùng người không có dị năng liền cầm vũ khí lạnh kích sát zombie tới gần tuyến phòng ngự, mà Hắc diễm phẫn nộ vì rất nhiều zombie cách trở, khiến nó không thể trực diện đối đầu zombie cấp ba, lại vì lực khống chế vẫn bị kiềm chế, không thể phân thần đi trợ giúp cô gái ngốc kia, khó chịu dị thường không ngừng tê rống.
Thời gian trôi qua, không thể tránh khỏi bắt đầu thương vong. "A --" Giữa tiếng kêu gào thê thảm, chỉ thấy một dị năng hệ đất bên rìa đội ngũ vừa biến mất, liền bị một zombie tốc độ cực nhanh tha đi, zombie xé rách cắn nuốt, nháy mắt chỉ còn lại một đống thịt nát cùng xương cốt.
"Có người không, cứu mạng a! Người tới, mau cứu chúng tôi!... Ô ô, vì sao cách gần sân vậy, người bên ngoài lại nghe không thấy chúng ta. Cứu mạng! Người tới a!" Một nữ dị năng giả hệ nước thanh tú trong đội, tâm trí cứng cỏi bị zombie rậm rạp công kích cùng thảm trạng trước mắt dần dần phá vỡ. Dị năng của cô đã hết, cánh tay cũng dần dần đau nhức nâng không dậy. "Câm miệng, đừng kêu!" Người đàn ông bên cạnh cảnh cáo đã không còn kịp. "A --" Zombie mẫn cảm với âm thanh, trong tầm mắt cô sợ hãi, nhất tề tấn công... Lại một người!
Một cô gái hệ gió khác trong đội ngũ vì cô gái thảm trạng cũng nháy mắt phá vỡ, nhưng cô khóc kêu là: "Đều do người đàn ông kia, hắn không biết trong kho lạnh này có bao nhiêu zombie, nếu chúng ta biết zombie nhiều, chúng ta liền không vào. Tôi là dị năng giả cường đại, tôi không muốn chết!" Cô nhớ mình lúc đầu tận thế, vì sợ zombie, lưu lạc đến dựa vào bán thể đổi lấy đồ ăn cùng bảo hộ, bị vài gã đàn ông tra tấn chết đi sống lại, cho nên cô không cam lòng đã thức tỉnh dị năng còn bị zombie ăn, liền bản năng đem trách nhiệm đều đổ lên đầu Cố Thành, phẫn hận điên cuồng.
"A --" Nhiễm Tái Tái bên cạnh đang chuyên tâm gϊếŧ zombie, không phòng bị đột nhiên bị cô gái cuồng nộ thô lỗ kéo, "Mày là con đàn bà của hắn, cũng chính là tai họa! Mày phải dụ zombie rời đi."
"Tái Tái!" Trình Ý, Trình Phong cùng Cố Thành, ba người vì Nhiễm Tái Tái bị khống chế, một bên khẩn trương phân tâm tới gần cô, một bên còn phải phòng bị zombie quanh thân, nhất thời chiến lực giảm mạnh, nguy hiểm tầng tầng!
"Cô đừng thương tổn cô ấy! Tôi đi, tôi lập tức dụ zombie!" Giang Nhữ gần nhất, nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Nhiễm Tái Tái, lại nhìn thoáng qua gió lốc trong lòng bàn tay cô kia, mạnh rút chủy thủ cắt hai nhát trên cánh tay, sau đó xoay người chạy vào sâu trong kho lạnh.
"Không cần! a -- mau dừng lại!" Nhiễm Tái Tái đang muốn ra tay, khϊếp sợ nhìn chàng trai ấy. Phản ứng lại, mở dị năng phòng ngự, tránh thoát trói buộc chạy theo, cô gái nổi giận hướng sau lưng cô phóng lốc nháy mắt đụng vào tầng sáng trắng trên người cô mà bay đến bên cạnh, Nhiễm Tái Tái cước bộ hỗn độn, không bị thương, nhanh chóng theo chàng trai chạy đi.
Chàng trai tên Giang Nhữ ấy, chính là người ngày đó chào cô gọi cô học muội đi. Hôm nay trên đường đến kho lạnh anh ấy tự giới thiệu, liền không ngừng trộm nhìn cô, cô chỉ cho rằng anh là người ái mộ bình thường. Nhưng cô không ngờ trong tận thế này không có nhân tính, còn có người đàn ông ngốc như thế. Anh vỏn vẹn vì ái mộ cô, thích cô, có thể thay cô dụ zombie, cô thừa nhận lúc này lòng cô rất rung động.
May mắn, zombie cấp ba chủ yếu sợ bọn họ phá cổng lớn, cho nên sâu trong kho lạnh zombie lại rất ít. Khi cô đi theo Giang Nhữ chạy vào trong, Hắc diễm quyết đoán chặt đứt đối kháng với zombie cấp ba, không do dự đuổi kịp. Mấy người đàn ông nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, sau đó liền ăn ý một bên xử lý zombie quanh thân, một bên nhanh chóng theo cô chạy sâu vào kho lạnh.
Giang Nhữ vốn muốn dụ zombie vào sâu trong kho lạnh, mở cửa cơ động của kho lạnh, tận lực nhốt càng nhiều zombie càng tốt, một bên có thể cứu cô gái mình thích, một bên cũng vì các cô tạo một đường sống. Thế nhưng anh không ngờ nữ thần của anh sẽ cùng vào, cũng không nghĩ đến những người đàn ông kia đồng thời không để ý nguy hiểm. Trong nháy mắt, anh chỉ có thể nhanh chóng thay đổi chiến lược, mạnh mẽ điều động dị năng xử lý zombie quanh cửa cơ động, sau đó khi bọn họ đều đến, mở ra một cửa kho lạnh, tranh thủ đẩy bọn họ mạnh vào.
"Nhanh lên, anh cũng vào." Nhiễm Tái Tái bị đẩy mạnh vào kho lạnh sốt ruột nhìn sắc mặt chàng trai đã tái nhợt, "Chú, mau đỡ anh ấy vào. Hắc Lang đừng rống, nhanh lên --" Hắc diễm nhanh hơn thả người nhảy vào kho lạnh, mà Trình Ý tuy rằng đã rất nhanh kéo Giang Nhữ, thế nhưng bị zombie bị mùi máu tươi trên người anh hấp dẫn thật sự nhiều lắm, nháy mắt cửa bị kéo lên, cánh tay anh không thể tránh khỏi bị móng vuốt zombie sắc nhọn cào rách.
Trình Ý nhìn cánh tay chàng trai có vết cào tươm máu, thở dài, "Bị thương rồi!"
"Ô ô... Anh là đồ ngốc sao?? Sao anh ngốc vậy! Anh là gì của tôi chứ? Vì sao cứu tôi!" Nhiễm Tái Tái nước mắt khống chế không được chảy xuôi trên gương mặt, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân, run rẩy chất vấn.
"Đừng khóc, vừa rồi không bị thương đi!" Giang Nhữ nhìn nước mắt cô gái mà đau lòng, hơn hai năm đại học, lần đầu tiên thấy cô khóc. Cô vẫn thích hợp cười, cười vô ưu vô lự, cười đến ánh nắng tươi sáng, vẻ đẹp ấy... "Bắt anh là zombie sơ cấp, quên sao? Có 50% cơ hội anh sẽ thức tỉnh dị năng hệ thứ hai đấy!" Chàng trai ấm áp cười cười, hơi vươn tay, đầu ngón tay hơi lạnh run rẩy chạm hai má cô, giống như trân bảo. "Học muội, anh rất thích em, em là người con gái tốt nhất anh từng gặp!" Rất muốn cùng em cùng một chỗ, rất hi vọng có thể nhìn em, nhưng... không bao giờ được rồi! "Đây là súng của anh, còn một viên đạn, nếu anh biến thành zombie, trước tiên giúp anh nổ súng nhé?" Nếu chết trong tay em, em sẽ nhớ rõ anh chứ, kiếp sau chúng ta có thể đến gần hơn hay không!
"Để anh!" Cố Thành nhìn cô gái nước mắt lại giàn giụa, tiếp nhận khẩu sung dính đầy vết máu, rất lạnh lùng lên đạn. Anh hiện tại thật hi vọng người này sống, vì nếu anh ta vì cô gái ngốc kia chết, lấy tính cách cô sẽ áy náy một đời.
Trình Ý khẽ nhíu mày, hắn biết rõ, xác suất chàng trai kia còn sống kỳ thật còn không đến 30%. Thế nhưng nhìn thoáng qua cánh tay vẫn đổ máu, vẫn thô thở gấp cởϊ áσ khoác, "Trong không gian của tôi còn thuốc, hiện tại đơn giản xử lý miệng vết thương đi, bằng không mất máu quá nhiều!"
"Không cần thuốc, để em!" Nhiễm Tái Tái hồi thần xoa xoa nước mắt trên mặt, tới gần Giang Nhữ, vươn tay, trong ánh mắt mấy người đàn ông kinh ngạc, ánh trắng trên tay tới gần cánh tay đầy máu của anh.