Khi Nghiêm Nhất Huân ôm Nhiễm Tái Tái vào nhà, mẹ Nhiễm và bố Nghiêm nhận được tin cũng đang từ trên lầu đi xuống. Khi nhìn thấy con gái mình quần áo chật vật cùng khóe mắt đỏ bừng, mẹ Nhiễm xinh đẹp nháy mắt hãi hùng khiếp vía, cũng không quản ưu nhã, trực tiếp nhanh chóng chạy đến trước mặt bọn họ, khuôn mặt được bảo dưỡng kinh hoảng cùng đau lòng, tay ôm mặt con gái tràn đầy nước mắt run rẩy, "Bảo bối của mẹ, sao thế này? Chuyện gì thế hả con?"
Nguyên chủ từ nhỏ đến lớn vì xinh đẹp, cao ngạo không ai bì nổi, tùy hứng không coi ai ra gì, xưa nay không biết thay người khác suy nghĩ. Lần này bị tình cảm cùng hiện thực xã hội trầm trọng đả kích, nản lòng thoái chí vừa xấu hổ day dứt khó xử, thêm về sau lại suýt nữa gặp cường bạo, lúc này về đến nhà, có lẽ sinh ra hai tình huống, thứ nhất ý chí sa sút, tinh thần hoảng hốt, về sau liền sống trong ác mộng; hai là hận đời, dùng bản thân làm thẻ đánh bạc, trả thù những kẻ tổn thương cô... Dù cái nào cũng chính là mục đích Khương Lỵ muốn đạt tới...
May mắn, lúc này đã không còn là nguyên chủ, bởi vậy khi mẹ Nhiễm kêu khóc, Nhiễm Tái Tái mông lung mở to mắt, chỉ ủy khuất sụt sịt trong lòng Nghiêm Nhất Huân, liền an ủi cười yếu ớt, "Không có chuyện gì mẹ ạ, gặp phải lưu manh, anh trai đã xử lý!"
Nhìn da thịt con gái trắng nõn như ngọc to to nhỏ nhỏ trầy xước, không nghe được kêu khóc quen thuộc, mẹ Nhiễm trong lòng kinh ngạc liền càng thêm đau lòng. Con gái của mình đi học xa thật sự là trưởng thành, nhưng cũng không biết mấy năm này bị bao nhiêu khổ, khi còn bé quý nhất nhất làn da, phá một chút xíu đều là có thể cáu kỉnh một ngày, bây giờ lại phong khinh vân đạm, thực sự để nội tâm bà chua xót, mắt đục đỏ ngầu, "Không sao là tốt, nhưng vết thương này... Bảo bối của mẹ a, con muốn mẹ đau lòng chết a!"
Bố Nghiêm nhìn lướt qua con trai mặt không thay đổi, nhìn con gái cười yếu ớt trong ngực nó tràn đầy trầy da nhưng dị thường hiểu chuyện, ánh mắt lấp lóe, "Nhất Huân, trực tiếp ôm em gái con lên lầu đi, một lát để bác sĩ kiểm tra." Quay đầu nói với quản gia, "A Cổ, gọi bác sĩ Trần tới."
"Vâng, lão gia!" Quản gia xoay người đi gọi điện thoại.
Nghiêm Nhất Huân vẫn lạnh lùng, nghe bố Nghiêm nói cũng chỉ gật đầu, tiếp tục ôm Nhiễm Tái Tái lên lầu.
"Tâm Lan!" Bố Nghiêm gọi mẹ Nhiễm muốn theo bọn họ lên lầu lại.
Dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, mẹ Nhiễm dừng bước, quay đầu nghi hoặc nói, "Sao vậy lão gia?"
Bố Nghiêm giữ chặt tay ái thê, chờ bọn họ biến mất trên lầu, mới nói ra kinh ngạc vừa rồi, "Từ bốn năm trước, Nhất Huân liền phản cảm không một chút tiếp xúc với con gái, anh vì nó tìm nhiều bác sĩ đều nói không tốt, ngay cả con gái mô phỏng nó đều phản ứng cực lớn... Nhưng vừa rồi, nó vậy mà ôm Tái Tái lâu như thế! Em cũng đã nhìn ra, nét mặt của nó mặc dù khó chịu thân thể cứng ngắc, nhưng lại có thể nhẫn nhịn, cái này... Tái Tái mặc dù là em gái của nó, nhưng Tiểu Đình lần trước tới nhà làm khách cũng là em gái con chú cùng nó từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ đụng phải nó một cái liền bị nó quăng vào hồ, em nói... Nó nhẫn nại với Tái Tái không cao sao?!"
"Lão gia, anh cái này... Có ý gì?!" Mẹ Nhiễm vẫn nhớ con gái, không nghĩ lại, "Bọn họ làm sao cũng sống cùng nhau mười năm, Nhất Huân có lẽ chỉ vì vừa rồi Tái Tái đã trải qua chuyện kinh khủng mới có chút thương tiếc..."
Bố Nghiêm nghe mẹ Nhiễm chưa dứt lời cũng đã lo lắng rời đi, sờ cằm, "Là như thế sao..."
Trên lầu.
Nghiêm Nhất Huân đặt người lên giường, cảm giác rốt cục chịu đựng xong, trong lòng thở dài một hơi, đơn giản dặn dò một câu, "Chờ bác sĩ đi, anh ra,", lưu loát muốn xoay người rời đi.
Nhiễm Tái Tái tay mắt lanh lẹ giữ chặt tay áo của anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ, thanh âm yếu ớt, tiếng khóc nức nở, "Anh trai, anh có thể ở lại với em không, em sợ, van anh, một lát thôi."
Nghiêm Nhất Huân phản xạ hất tay trên người, ánh mắt chán ghét băng lãnh bắn về sau lưng... Không ngờ đối đầu là đôi mắt đã tràn đầy thủy quang, chịu đựng nuốt lời đã ra đến miệng xuống, lạnh giọng nói, "Để mẹ em cùng em đi."
Nhiễm Tái Tái mặc cho nước mắt chảy xuống mặt, không mở miệng giữ lại, chỉ cắn môi, nắm thật chặt chăn, khi anh vẫn lãnh khốc quay người rời đi, giống thú nhỏ bị ném bỏ, chôn mình trên giường đè nén nức nở...
Nghiêm Nhất Huân đã ra khỏi cửa, sau lưng cứng ngắc dựa trên tường, em gái từ nhỏ đã đặc biệt thích mình cũng bị mình tổn thương!! Thế này, chắc về sau liền không người tiếp cận mình, cũng không phát hiện thiếu mình, thương tổn tới mình nữa...
...
Mẹ Nhiễm khẩn trương canh giữ bên giường, khi bác sĩ kiểm tra hoàn tất liền không kịp đợi mở miệng, "Sao rồi, bác sĩ Trần, tổn thương sâu không a, có lưu sẹo không, có cần mua thẻ trị không?"
"Vết thương không sâu, không cần mua thẻ năng lượng đắt đỏ, dùng thuốc một tuần sẽ không lưu sẹo!" Bác sĩ Trần là bác sĩ của gia đình bọn họ, ngay từ đầu liền biết con gái nhà này băng cơ hương da trân quý, vừa trấn an vừa lấy ra một hộp thuốc mỡ tinh xảo dặn dò việc cần chú ý. Cuối cùng, xác định không có vấn đề khác, quản gia dẫn đầu rời phòng.
Nhìn trong phòng chỉ còn lại bố Nghiêm cùng mẹ Nhiễm, Nhiễm Tái Tái ngồi dậy dựa trên giường, áy náy mở miệng: "Bố, mẹ, con đã gây tai hoạ! Hôm nay..." Đợi cô thương tâm lại ủy khuất nói xong, cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt bọn họ, thanh âm sa sút, "Thật xin lỗi, bố, vì con bọn họ mới muốn đối nghịch công ty của bố."
Mẹ Nhiễm cũng biết, nếu có tập đoàn muốn đả kích bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ tổn thất nặng nề, nhưng nhìn con gái bị khi dễ, căn bản không đành lòng trách cứ, chỉ từ từ nhìn chồng, "Lão gia, em tin tưởng con gái của mình, mặc dù trước kia kiêu ngạo, tùy hứng, nhưng tuyệt đối sẽ không làm trò phía sau, lần này nhất định là bị thiên kim tiểu thư kia thiết kế, hiện tại con biết sai, anh nhưng tuyệt đối đừng trách con a!"
Bố Nghiêm cau mày trấn an vỗ vỗ bả vai ái thê, "Sẽ không trách con, yên tâm! Con cũng là con gái Nghiêm Ti Minh anh, lại nói cũng không nghiêm trọng như em nghĩ. Anh có một người bạn, anh có thể tìm anh ta hỗ trợ."
"Bố, bố muốn tìm chú Lam sao? Bố có thể để chú Lam nói với bọn họ đã trừng phạt con đi đầu quân, con cũng xác thực dự định vào quân đội rèn luyện, thế này cũng tốt ngăn chặn bọn họ lấy cớ con tùy hứng muốn công kích công ty, dù sao công ty có tổn thất, rất nhiều nhân viên đều phải thất nghiệp, mà bọn họ đều vô tội."
"Tòng quân? Không được... Tuyệt đối không được!" Con gái xinh đẹp thế này, ngay cả trầy da bà đều không nỡ, huống chi muốn đến chịu khổ trong quân đội, mẹ Nhiễm xót con lập tức cảm xúc kịch liệt phản đối.
Tòng quân là ý Nhiễm Tái Tái sớm định tốt, cô phát hiện, hiện tại thân thể quá mức mảnh mai, ý chí cũng không mạnh, mà phù sư cường đại nhất định phải có tố chất thân thể tốt cùng tinh thần cứng cỏi. Vì phù sư khi vẽ thẻ năng lượng thẻ thường thường sẽ cần mấy canh giờ, dù quen tay hay kết cấu đều thật lâu, một lúc sau thể lực của con người liền sẽ kịch liệt tiêu hao, tinh thần liền sẽ hoảng hốt. Nhưng phù sư lúc vẽ kiêng kỵ nhất chính là không chuyên tâm, tay chỉ hơi run rẩy, tinh thần nhoáng một cái mỏi mệt, thẻ năng lượng kết cấu nghiêm cẩn sẽ hỏng hết. Cho nên không có tố chất thân thể tốt cùng nghị lực cứng cỏi căn bản làm không được một phù chú, cho dù là cấp thấp nhất! Mà trong quân đội không chỉ có thể huấn luyện thân thể, còn có hoàn chỉnh khóa trình huấn luyện nghị lực, chính là thứ cô đều cần.
Giữ chặt tay mẹ Nhiễm, Nhiễm Tái Tái nũng nịu dựa vào ngực mẹ, thanh âm ôn nhu lại kiên định, "Mẹ, mẹ nghe con nói..."