Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)


Mọi người lại chú tâm vào chuyện người thừa kế, đồng loạt nhìn về phía Tiêu Lão.

Sau khi ý đồ của Thôi Tinh Tước bị Tiêu Cốc Vân nhìn thấu, người phía Tiêu Cốc Vân không bị ông khiêu khích nữa. Dù ông có muốn gây gổ đánh nhau thì cũng không có ai để ý đến ông.

Các đồng nghiệp thi nhau nói, hoàn toàn không chịu từ bỏ ý định.

Thôi Tinh Tước không chen lời vào được, chán nản không thôi.


Ông nhìn đám người đó một cách mỉa mai, rồi lại quay sang nói với Trang Nại Nại bằng giọng giễu cợt rõ rệt, “Cháu nhìn cái đám người này xem, người nào người nấy đóng vest, đi giày da, nhưng cả đám đều chẳng khác gì cầm thú! Bọn họ đã quên rằng bọn họ có được ngày hôm nay đều là nhờ Hoàng Gia Thịnh Thế cho bọn họ cơ hội! Mỗi năm bọn họ lấy được bao nhiêu tiền hoa hồng từ công ty? Vậy mà bây giờ bọn họ lại công kích người đã cho bọn họ giàu sang phú quý!”

“Ai cũng say chỉ mình ta tỉnh, đúng là chẳng thú vị gì.”

Giọng ông đầy bất đắc dĩ và chua chát, ẩn chứa cả ý muốn từ bỏ.

Ông vất vả ở công ty này hơn hai mươi năm chính là để bảo vệ nơi này cho Tiêu Mộ Thanh. Nhưng chỉ một lần không tin tưởng của Mino đã phá tan ý chí của ông, khiến ông chán chường.

Nhìn ông như vậy, Trang Nại Nại bỗng thấy xót xa.

Cô lại nhìn về phía Tiểu Loan, Tiểu Trực và Thần Thủ, bọn họ đều là những người rất chân thành, thuần khiết.


Sự giúp đỡ lặng lẽ này không nên bị phụ lòng.

Nghĩ đến đây, lòng Trang Nại Nại bỗng dâng lên một niềm hào hùng khó hiểu. Cô hết nhìn về phía Tiêu lão – người dù bị bọn họ thi nhau chỉ trích thì vẫn giữ lưng thẳng tắp, rồi lại nhìn về ngoài cửa.

Tư Chính Đình vẫn không cho cô để lộ thân phận, chứng tỏ anh không đồng ý để cô tiết lộ vào lúc này, chắc hẳn là vì cô chưa đủ mạnh mẽ, chưa thể nghiêm chỉnh lãnh đạo công ty này.

Nhưng kẻ thế thân Mino này quả thật quá ngu xuẩn, đã tự đào mồ rồi mà lại còn tự nhảy vào.

Trang Nại Nại sờ túi, bên trong này là laptop của cô, chứa bản thiết kế mà cô và Tư Chính Đình đã phải vất vả một thời gian dài mới thiết kế ra được.

Cô lại nhìn ra cửa lần nữa.


Sáng nay, trước khi bọn họ chạy đến đây, Tư Chính Đình đã nói có việc nên phải đi trước. Lúc này anh vẫn chưa đến. Anh biết rõ cuộc họp này quan trọng với cô đến mức nào. Cô muốn đứng lên, nhưng lại cần được anh cổ vũ, ủng hộ. Không có anh, chắc chắn cô sẽ thấy bất an. Trước đây, cô nỗ lực vì chồng, vì con cô. Nhưng lúc này, nhìn Thôi Tinh Tước, nhìn cách bọn họ ủng họ con gái của Tiêu Mộ Thanh, cô lại cảm thấy gánh nặng. Có điều, trọng trách đó cũng tiếp thêm động lực cho cô.

Trang Nại Nại lấy laptop ra đưa cho Tiểu Loan, “Lát nữa cậu giúp tôi một việc.”

Tiểu Loan nhận lấy laptop, bắt đầu gõ nhanh theo lời Trang Nại Nại nói.

Thôi Tinh Tước nghe vậy thì giật mình hỏi cô: “Cháu định làm gì?”

Trang Nại Nại mỉm cười tự tin với ông, “Làm chuyện nên làm.”


Nhấn Mở Bình Luận