Đinh Mộng Á đứng lên: “Được rồi, đồ cũng đã đưa rồi, mẹ về trước đây, sáng mai còn phải lên máy bay.”
Lòng Trang Nại Nại tràn đầy cảnh giác, suy đoán hành động tiếp theo của Đinh Mộng Á là gì. Không ngờ bà chỉ đứng lên nói phải về.
Trang Nại Nại sững người, quyết định lấy tĩnh chế động.
Tư Chính Đình nghe bà nói thì cúi đầu nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, hôm nay mẹ ngủ ở đây đi.”
Giọng nói nghiêm túc không có một chút thương lượng.
Đinh Mộng Á bị câu này chặn họng, vốn định nói gì đó nhưng đụng phải đôi mắt đen thâm thúy của Tư Chính Đình nên đành phải gật đầu.
Nếu bà cứ nhất định đi về thì anh sẽ nghĩ nhiều.
Đinh Mộng Á nhìn Trang Nại Nại, bỗng vặn mình một cái rồi nói: “Được rồi, người trẻ tuổi các con, phải nhanh chóng sinh con mới là chuyện quan trọng nhất, mẹ không ở đây làm phiền hai đứa nữa.”
Nói xong, xách túi của mình đi thẳng lên lầu.
Đinh Mộng Á hay qua đây ở, cho nên trong biệt thự có phòng của bà.
Đến khi bóng dáng của Đinh Mộng Á biến mất ở chỗ cầu thang, Trang Nại Nại vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
Trạch đấu đâu?
Đối thủ tranh đấu đỏ mắt đâu?
Cô lấy hết dũng khí đi xuống xé mặt của Đinh Mộng Á, nhưng người ta chỉ nói vài câu bâng quơ rồi đi?
Trang Nại Nại vẫn còn sững người, Tư Chính Đình đã đứng lên nói: “Đi ngủ thôi.”
Trang Nại Nại cầm cái hộp đi theo Tư Chính Đình lên phòng. Tư Chính Đình nhìn cái hộp kia định nói nhưng cuối cùng vẫn không giải thích gì, cởi áo sơ mi đi vào phòng tắm.
Trang Nại Nại đặt cái hộp lên bàn trang điểm, do dự hồi lâu, vẫn không nhịn được tò mò mà mở ra xem.
Mở hộp ra, bên trong là một mảnh lụa đỏ gói vật gì đó.
Nhìn cách gói này là biết, đây chắc chắn là một vật cổ.
Trang Nại Nại mở mảnh lụa ra, bên trong là một cái vòng tay ngọc trong vắt, màu xanh nhạt.
Vòng tay ấm áp, trơn bóng, không chút tỳ vết.
Trang Nại Nại siết chặt tay lần nữa.
Đinh Mộng Á cho cô một cái vòng tay làm gì?
Cô bỏ vòng tay vào hộp rồi đậy lại, sau đó ném vào đống đồ trang sức chẳng mấy khi đeo.
Bận rộn cả ngày, Trang Nại Nại đã kiệt sức. Sau khi từ phòng tắm ra, cô trực tiếp leo lên giường nằm. Khi Tư Chính Đình rục rịch, muốn làm chuyện gì đó, quay đầu lại thì thấy cô đã ngủ.
Tư Chính Đình: “...”
Thứ bảy, cô bị ốm, anh tha cho cô.
Vốn tưởng hôm nay có thể, ai ngờ…
Tư Chính Đình buồn bực nằm xuống ngủ.
Ban ngày, chạy tới chạy lui trong công ty photo giấy tờ, bận rộn cả ngày, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, Trang Nại Nại ở trong mơ khát khô họng.
Cô nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng như muốn bốc khói.
Cô thức dậy từ trong mơ mơ màng màng, nương theo ánh đèn ngủ yếu ớt, cô híp mắt xuống giường cầm ly thủy tinh muốn uống nước, lại phát hiện nước trong ly đã hết.
Trang Nại Nại cầm ly nước đi ra ngoài, tới máy nước uống ở lầu hai rót nước.
Cô mắt nhắm mắt mở loạng choạng đi tới, nước lạnh nước nóng bật đi bật lại mấy lần liền. Uống từng ngụm lớn cho đến khi hết ly nước, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút, cơn mệt mỏi ập đến, cô định đi về phòng tiếp tục ngủ.
Đúng lúc này, cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra.
Đinh Mộng Á nhìn cô: “Trang Nại Nại, chúng ta nói chuyện một lát.”