Nói xong, ông lại nhìn Trang Nại Nại: “Thiếu phu nhân, cô và cậu chủ đang làm sao thế?”
Trang Nại Nại nghe vậy liền vô cùng xấu hổ: “Không sao cả.”
Quản gia im lặng một chút, rồi hỏi dò: “Thiếu phu nhân, lần trước cô hỏi tôi có thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ không, thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, cô đang tìm chiếc vòng tay mà phu nhân tặng cho cô sao?”
Tuy quản gia đã lớn tuổi nhưng vẫn rất tinh mắt, chỉ qua vài việc nhỏ nhặt đã hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trang Nại Nại bỗng có cảm giác không biết nên nói gì, bèn khẽ gật đầu.
Quản gia thở dài: “Thiếu phu nhân, cô có biết tại sao cậu chủ lại nổi giận như vậy không?”
Trang Nại Nại nhìn ông.
Quản gia giải thích: “Chiếc vòng tay đó là đồ gia truyền của nhà họ Tư, được bà nội của cậu chủ truyền lại cho phu nhân, bây giờ phu nhân tặng lại cho cô, tức là đã thừa nhận địa vị của cô rồi. Đó là biểu tượng của thiếu phu nhân nhà họ Tư.”
Trang Nại Nại lập tức mở to mắt.
Cô biết chiếc vòng tay có giá trị, nhưng không ngờ lại lớn như vậy!
Chẳng trách Tư Chính Đình lại tức giận như thế, việc này không đơn giản chỉ là một món quà, mà còn là từ chối tấm lòng của anh!
Trang Nại Nại lập tức cảm thấy hình như tội lỗi của mình lại càng lớn hơn.
Cô thở dài, cúi gằm mặt đi lên tầng.
Phải làm thế nào bây giờ?
Cô đang rối rắm thì nghe thấy quản gia nói: “Thiếu phu nhân, phu nhân đã gửi số của Tô Ngạn Bân cho tôi rồi.”
Trang Nại Nại vốn thấy vui mừng, nhưng lại bỗng ý thức được lời vừa rồi của quản gia, cô liền sửng sốt, phu nhân? Đinh Mộng Á?
Cô thấy hơi khó hiểu, quản gia hỏi số từ Đinh Mộng Á, vậy thì chắc chắn bà ấy cũng biết cô và Tư Chính Đình đang giận nhau, lúc này bà ấy không bỏ đá xuống giếng mà lại còn cho số?
Chẳng lẽ, Đinh Mộng Á bây giờ thật sự không để bụng chuyện cô và Tư Chính Đình ở bên nhau? Bà ấy nghĩ thông suốt rồi?
Trang Nại Nại lắc đầu, ném suy nghĩ này đi, bây giờ việc quan trọng nhất là giải thích về chuyện món quà với Tư Chính Đình, đồng thời dỗ anh về nhà.
Cô hít sâu một hơi, rồi gọi cho Tô Ngạn Bân.
***
Muôn Màu Muôn Vẻ.
Một nhóm người đang đánh bài, khắp phòng đều nghe được tiếng Tô Ngạn Bân la oai oái: “Má nhà nó, ông đây lại thua rồi! Cứ thua tiếp thì tiền tiêu vặt tháng này hết sạch mất! Không được, không được, ông đây phải hồi vốn!”
Lưu Bính Hàng đắc chí cười vang: “Tao bảo này Tiểu Bân Bân, chỉ lát nữa thôi là mày thua luôn cả tiền tiêu vặt tháng sau đấy.”
Hai người đang cười đùa vui vẻ lại thấy có người nháy mắt ra hiệu, hất hàm về phía người đàn ông đang lẳng lặng ngồi trên ghế sofa ở cạnh đó.
Tô Ngạn Bân nhìn sang: “Lão Đại lại vờ deep ở đằng kia rồi!”
“Lão Đại hôm nay là lạ, tay làm sao thế nhỉ?”
Tô Ngạn Bân nhìn bàn tay đã được băng bó qua loa của Tư Chính Đình, nhếch môi nói: “Còn làm sao được nữa? Còn ai khác có thể khiến Lão Đại thất thố như vậy?”
Lưu Bính Hàng lập tức kinh hoảng: “… Trang Nại Nại?”
Bữa tiệc lần trước, anh ta bận đi công tác nên vắng mặt, vì thế không biết được chuyện Trang Nại Nại và Tư Chính Đình đã gặp lại nhau.
Tô Ngạn Bân gật đầu, hừ một tiếng.
Lưu Bính Hàng lập tức hạ giọng, tăng thêm chút lực ném lá bài tú lơ khơ xuống bàn: “Nhưng chẳng phải mấy hôm trước Lão Đại đã đăng ký kết hôn rồi sao?”
Tô Ngạn Bân nghe vậy liền giật mình: “Cái gì? Thật hay giả thế? Với ai?”
Ba của Lưu Bính Hàng chính là giám đốc của ngân hàng đã cho Cố Đức Thọ vay tiền, anh ta bĩu môi nói: “Đương nhiên là thật, nếu không thì ba tao đã chẳng cho doanh nghiệp nhà họ Cố vay.”