Đương nhiên, những hành động này của Diêu Đằng trong mắt mọi người chính là anh hùng cứu mỹ nhân.
Tiếp tân kể hết cho Thi Cẩm Ngồn nghe, rồi khuyên anh: “Có một số người có duyên không phận, anh và cô Tư là như vậy. Chuyện này mới xảy ra vào ngày hôm qua thôi, anh Diêu cũng mới dọn vào biệt thự của cô Tư vào đêm qua. Hôm nay anh mới đến, chuyện gì nên làm thì cũng đã làm rồi. Anh không biết đâu, lúc bọn họ mới đến đây, chúng tôi đã cảm thấy bọn họ có duyên với nhau rồi. Hai người đều đến từ Bắc Kinh, đều bị tổn thương bởi tình cảm, lại còn ở gần nhau. Nửa tháng qua, mỗi khi cô Tư ra ngoài, anh Diều đều đi theo. Duyên phận tới, có muốn ngăn cũng ngăn không được!”
“Nhìn anh không giống là người xấu, chắc chắn là anh và vợ cũ có hiểu lầm nên mới ly hôn. Cuộc sống là như vậy, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không thể nào quay lại được. Tôi khuyên anh buông tay đi, vợ cũ của anh ở bên cạnh anh Diêu rất vui vẻ”
Thi Cẩm Ngôn mím môi, rũ mắt xuống, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.
Tiếp tân thở dài, vừa định nói tiếp thì thấy Thị Cẩm Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Căn biệt thự của anh Diều vẫn còn chứ?”
Tiếp tân sững người, trả lời: “Đêm qua có người đặt rồi”
Thi Cẩm Ngôn vội nói: “Có thể liên hệ với vị khách đó được không, tôi đồng ý bồi thường gấp đôi giá, chỉ cần người đó nhường căn biệt thự đó lại cho tôi”
Tiếp tân: “...”
Tiếp tân thấy Thi Cẩm Ngôn si tình như vậy chỉ có thể thở dài, gọi điện thoại cho vị khách đã đặt phòng.
Mười phút sau, Thi Cẩm Ngôn tay không đi vào biệt thự số 8.
Nói là biệt thự chứ thật ra nó là những căn nhà liền dãy, sân thượng của biệt thự số 8 thông với sân thượng của biệt thự số 9.
Thi Cẩm Ngôn ở trong biệt thự số 8 mà lòng như lửa đốt, liên tục nhìn qua biệt thự số 9.
Nửa tiếng sau, Tư Tĩnh Ngọc ra ngoài.
Hai mắt Thi Cẩm Ngôn sáng lên, vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng của Diều Đằng: “Tĩnh Ngọc, hôm nay em đừng ra ngoài được không?”
Tư Tĩnh Ngọc nói: “Anh yên tâm, tối nay em sẽ về nấu cơm cho anh ăn. Cánh tay của anh bị thương, đừng có động lung tung, cứ ở nhà nghỉ cho khỏe đi. Cơ thể của em không sao nữa rồi, anh đừng lo lắng
Diều Đằng nhíu mày, “Nhưng tối qua quá nguy hiểm, em...”
“An ninh ở Lệ Giang khá ổn, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn. Hơn nữa, đám côn đồ đã bị anh dạy dỗ rồi, không có gì đầu”
“Đêm qua chúng ta chưa báo cảnh sát, chuyện này chưa được điều tra rõ, không biết đám côn đồ đó đã đi đâu, em phải chú ý an toàn đấy!”
Tư Tinh Ngọc gật đầu, “Bốn giờ chiều em sẽ về”
Dứt lời, cô đội mũ che nắng đi ra ngoài.
Tư Tĩnh Ngọc mặc váy dài đi trên đường phố Lệ Giang, cơn gió thổi qua, làn váy phập phồng lên xuống.
Thi Cẩm Ngôn lặng lẽ đi theo Tư Tĩnh Ngọc, anh muốn nhìn cuộc sống ở Lệ Giang của cô.